Người Chồng Máu Lạnh

Chương 85




Lê Duệ Húc đưa mắt nhìn, nghe được Tô Lạc không có chuyện gì, ngón tay nắm chặt mới buông lỏng ra, hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, đôi môi không tự giác khẽ cong lên. “Cô ấy là vợ tôi.” Hắn trực tiếp nói ra, vẻ mặt mệt mỏi của vị bác sĩ vì câu nói của hắn đã thay đổi hoàn toàn. “Húc, cậu không cần đùa với tớ, tớ không mắc bệnh tim, cậu không cần nghĩ làm như thế tớ sẽ chết sớm hơn.” vị bác sĩ vỗ vỗ ngực mình, vừa rồi sự mệt mỏi của hắn vì một câu nói của người này, thật sự đã kéo lại không ít tinh thần, nếu hắn kết hôn thực sự, thì chính là một tin tốt lành, ai có thể tin chứ. “Có tin hay không là tùy cậu, tôi về công ty, trước mắt cứ để cô ấy ở lại đây.” Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không chỉ nói hắn không tin, sợ rẳng ai cũng không thể tin nổi, Lê Duệ Húc hắn kết hôn, hơn nữa lại cưới một cô gái bình thường như vậy. Huống hồ, hắn chưa hề nói với ai chuyện này, cho nên, trong mắt bọn họ, chuyện hắn kết hôn nhất định là giả. Vị bác sĩ còn muốn nhiều thứ nữa, nhưng Lê Duệ Húc đã không muốn nói thêm gì, nhanh chóng rời đi. “Lê Duệ Húc, cậu thật sự mặc kệ vợ cậu ở lại trong này sao, thật đúng là một kẻ máu lạnh.” Hắn lắc đầu, nhìn thoáng qua cô gái nằm trong phòng cấp cứu, thở dài một hơi, “Mặc kệ cô có phải là vợ của hắn hay không, cô cũng là một cô gái đáng thương a.” Tô Lạc lạc vào trong một giấc mông rất dài, cô mơ thấy mình lúc nhỏ, mơ thấy khoảng thời gian cô và Vũ Nhiên ở bên nhau, khi đó cô thực sự rất hạnh phúc, cũng rất vui vẻ, cho dù có rất nhiều khó khăn, chỉ cần hắn bên cạnh, tất cả mọi thứ đều được giải quyết, khóe miệng của cô khẽ cong lên, không biết là môngj đẹp gì. Cho tới khi cô mở mắt ra, nhìn xung quanh toàn màu trắng, màu trắng khiến cô có cảm giác cô đơn, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, có một chút tê dại, đầu của cô, từng cơn đau xông tới, cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện mỗi động tác của mình đều không có sức lực. Khóe môi cong cong hạ xuống, sau tất cả chỉ có sự chúa xót hiện lên, cho dù giấc mộng kia có đẹp tới đâu, thời khắc cô tỉnh lại, giấc mộng kia cũng biến mất, toàn bộ kí ức trở về là lúc cô phát hiện, hóa ra trái tim cô lại cô đơn tới như thế. Cô thất thần nhìn trần nhà màu trắng, màu trắng đơn giản sạch sẽ nhưng lại rất lạnh lẽo. Một lần nữa nhắm mắt lại, cô đã biết đây là đâu, bệnh viện, hơi khử trùng trong phòng bệnh đã nói cho cô biết, nơi này chính là bệnh viện. Lúc này, cửa chậm rãi mở ra, cô mở hé mắt. Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô, có một ánh mắt không ngừng đánh giá cô, rất chuyên chú, cô có thể cảm nhận được, không hề có sự ác ý, có thể là tò mò. “Kì lạ, bây giờ đã tỉnh rồi mới đúng?” Một giọng nói của đàn ông vang lên, sau đó một bàn tay đặt lên trán cô, cô mở mắt ra, bộ dạng mới tỉnh lại có chút mơ màng, nhưng tinh thần cô khá tỉnh táo/ “Cám ơn,” cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút khàn khàn. Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình, người này mặc quần áo bác sĩ, trẻ tuổi, anh tuấn, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, hết sức phù hợp. “Cô đã tỉnh,” hắn nở nụ cười tươi, trong mắt vẫn có sự tò mò đánh giá. “Tên cô là gì?” Hắn cùi đầu, cẩn thận nhìn cô gái trên giường bệnh, muốn từ gương mặt cô có thể nhìn ra cái gì đó, cô ấy thật sự là vợ mới cưới của Lê Duệ Húc sao?