Người Chồng Máu Lạnh

Chương 50




Hắn bất ngờ ngẩng đầu, thấy được chiếc nhẫn trên ngón tay Tử Lạc, cái kia vốn không nên ở trên ngón tay cô, chiếc nhẫn này lại thuộc về cô, vợ của hắn.

Tử Lạc cũng vô tình nhìn chiếc nhẫn chứng minh cho hôn nhân của cô trên ngón tay, chiếc nhẫn từ ngón áp út đã được đeo sang ngón giữa, cô nghe nói, ngón áp út gần trái tim nhất, cho nên nhẫn mới đeo vào ngón áp út, cũng chứng minh hắn đã có một cô gái ở trong lòng.

Tử Lạc cúi đầu, trong mắt hiện lên sự chua sót, trên đời này, có ai sẽ để cô ở trong lòng.

Còn nhỏ đối với cha mẹ, cô là gánh nặng, lớn lên lại là gánh nặng của Ôn Vũ Nhiên, bây giờ không phải lại là.

Người đàn ông này…

Trên bàn sự im lặng bao trùm, hắn ăn canh cũng không tạo tiếng động, Tử Lạc lại mất tự nhiên, bây giờ hắn đem tất cả mọi thứ trở thành không khí, hắn chỉ cần thức ăn mà thôi.

“Chiếc nhẫn này do anh thiết kế sao?” Tử Lạc ngẩng đầu, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, lại hỏi hắn một vấn đề hắn không trả lời, có lẽ hắn không muốn đem cô để trong lòng, mà cô đã có một người ở nơi cao nhất trong lòng, người này và cô dường như không có cách nào để thay đổi.

“Đúng, làm sao cô biết?” Lê Duệ Húc ngừng ăn, thản nhiên nhìn cô, không có cảm giác bị đè nén, có lẽ chuyện đối với hắn mà nói, đều không đáng để nhắc tới, bé nhỏ không đáng kể.

“Em đã nhìn thấy trong sách.” Tử Lạc nở nụ cười, nụ cười trong sáng thanh khiết, cô đã từng nhìn thấy, cô cũng chưa nói cho hắn biết, khi nhìn thấy cô đã rất kinh ngạc, bây giờ sự kinh ngạc này đang ở trên ngón tay của cô, thực sự có điểm hoài niệm nói không nên lời.

Lê Duệ Húc đứng lên, thân thể cao lớn giống như núi, có cảm giác áp bức mãnh liệt, Tử Lạc cảm giác mình bị một bóng ma bao phủ, rất muốn xoay người chạy đi.

“Một lúc nữa sẽ có người giúp việc tới quét dọn phòng, cũng có người tự đưa cơm tới đây, cô có thể không ăn, phong bếp cô có thể dùng.” hắn thản nhiên nói hai câu, cho đến khi bóng ma trước mặt Tử Lạc biến mất, người đàn ông kia cũng đã ra khỏi cửa, có chút vô tình, có chút cự tuyệt, lòng cô căng thẳng, cảm giác trống trải.

Tiếng bước chân vang lên, Vệ Thần giống như vừa mất nửa cái mạng, khuôn mặt tái nhợt, tựa vào tường nhà vệ sinh, hắn thật sự sắp mất mạng rồi, nhớ tới thứ nước hắn uống vào, hắn còn uống nhiều như vậy. Trong miệng hắn lại có cảm giác rất khó chịu.

“Lê Duệ Húc cứu mạng….” hắn uể oải nói. Một cốc nước đặt trước mặt hắn, lần này là cốc chứ không phải chậy, hắn lúc này mới nhận lấy, xác định đây không phải là nước lau bàn mới yên tâm uống.

“A.. Sống…” Hắn than một tiếng. Cầm chiếc cốc lắc lắc một chút, Lê Duệ Húc khi nào lại tốt như vậy, người đàn ông này lạnh lùng muốn chết, hắn có chết khát trước mặt anh ta, cùng lắm sẽ bị anh ta đá một cước, xem hắn đã chết hay chưa.

Hắn ngẩng đầu lên, người hắn nhìn thấy không phải Lê Duệ Húc, mà là Tô Tử Lạc.

“Ha ha, chị dâu, cảm ơn nước của chị.” hắn cung kính đưa cốc nước lên, mắt híp híp cười, thực ra tim của hắn đang rất lạnh, cô gái này đã cưới Lê Duệ Húc , cuộc sống sau này của cô, thật sự….