Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 870: 870: Đây Mới Là Điều Mà Anh Muốn Hỏi Nhất






Mạc Phong bỗng cảm thấy lo sợ.

Sao đoạn miêu tả này lại quen thuộc đến vậy? Không phải chính là cảnh tượng trong bức tranh mà người thần bí đã đưa cho anh xem trước đó hay sao.

Các đại lục sẽ nứt tách.

Chư hầu khắp nơi sẽ chiến đấu để tranh giành địa bàn.

Bệnh dịnh nhan nhản, mặt đất trở nên khô hạn, không thể trồng được lương thực.

Mọi người cũng sẽ không có gì để ăn, trời không mưa sẽ kéo dài rất rất lâu.

Như vậy chỉ có tranh cướp mới có cái ăn, và thế là thế gian sẽ rơi và thế cục đại loạn.

Những kẻ địch ở vùng đất này cũng nhân cơ hội đó xâm nhập vào.

Như vậy thì đúng là đại nạn đối với nhân gian.

“Vậy…thứ bị phong ấn rốt cuộc là thứ gì vậy.

Chúng ta nhiều cao thủ như vậy mà không thể khắc phục được sao?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.

Dù kẻ địch có lợi hại đến đâu, chỉ cần mọi người đoàn kết đồng lòng thì chẳng có gì mà không đối phó được.


Cho dù không tính đến những chiến hữu cũ thì với thực lực của nhà họ Mạc, cộng toàn bộ tài sản mà mẹ để lại ở Ma Đô, Giang Hải, Tô Giang, với đống dược liệu thì ít nhất cũng phải có hàng trăm tỉ tệ.

Tới lúc đó nếu muốn triệu tập binh mã, bành trướng thế lực có khi cũng mạnh không khác gì năm xưa.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Mạc pHong.

Bởi vì anh không biết thứ bị phong ấn kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

“Con trai, con nghĩ đơn giản quá.

Có những chuyện nếu đơn giản vậy thì bố và sư thúc của con đã không phải nóng vội như thế.

Con có biết cái gã bị phong ấn kia bao nhiêu tuổi không? Hắn năm nghìn tuổi rồi.

Xuất hiện từ thời hoàng đế, cho tới tận bây giờ vẫn tồn tại.

Một trăm năm trước hắn từng thoát ra ngoài, sau đó bị rất nhiều cao thủ của các môn phái liên thủ phong ấn trở lại!”
Mạc Yến Chi lắc đầu bất lực.

Biểu cảm giống như vấn đề này vô cùng nan giải.

“Năm đó có thể phong ấn, vậy tại sao bây giờ thì không?”
Một nghìn năm trước có thể làm được.

Một nghìn năm sau với khoa học kỹ thuật phát triển, tên lửa đạn đạo muốn có là có, mà sao anh có cảm giác vấn đề còn khó giải quyết hơn một nghìn năm trước vậy?
“Năm xưa khoa học kỹ thuật chưa phát triển, người tu đạo rất nhiều, cao thủ đông như quân Nguyên.

Nếu ở thời cổ đại thì thân thủ của bố cũng chỉ được xếp vào loại bình thường thôi.

Nhưng giờ trong xã hội hiện đại này đến bố còn khó tìm được đối thủ! Chính vì khoa học phát triển, con người không chịu luyện võ, tu đạo nữa nên cao thủ thực sự càng lúc càng ít! Và những người tu đạo chân chính lại càng hiếm hơn!”, Mạc Yến Chi chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Đời bọn bố đã rất nỗ lực rồi nhưng không hề có kết quả.

Giờ gánh nặng đè lên vai thế hệ sau như các con!”
Xem ra năm xưa Mạc Yến Chi và Trầm Thu Vũ đã biết trước tương lai sẽ xảy ra điều gì nên mới có sự chuẩn bị trước như vậy.

Chỉ đáng tiếc có nhiều gia tộc không thèm bận tâm.

Có thể bọn họ từng nghe nói nhưng là nghe tai bên này và ra tai bên kia.

Đầu họ chỉ biết đến tiền tài, mà không biết rằng đại nạn đến thật thì chẳng ai có thể thoát.


“Hắn là người hay là quỷ vậy?”, Mạc Phong lại chất vấn.

Mạc Yến Chi cười xùy: “Đều không phải! Hắn không ở tam giới, nằm ngoài ngũ hành, con có thể gọi hắn là Ma!”
“Ma sao? Hắn mạnh thế nào?”
“…”
Lục đạo bao gồm người, thần, tiên, quỷ, yêu, ma!
Ma vật được sản sinh khi có một sinh vật có chấp niệm quá mạnh, vì vậy mới nói nó là sản phẩm không thuộc tam giới.

Còn hỏi hắn mạnh cỡ nào thì Mạc Yến Chi cũng không biết phải trả lời ra sao.

Thậm chí ông cũng không biết rốt cuộc cái thứ đó thuộc cấp bậc nào.

Ông cũng chỉ được nghe ông nội kể lại lúc nhỏ mà thôi.

Câu chuyện được truyền từ đời này sang đời khác, từ thế hệ này sang thế hệ khác.

“Nghe nói là một nguồn sức mạnh có thể hủy diệt toàn bộ.

Nếu hắn được thoát ra thì không chỉ có Hoa Hạ chịu nạn mà những nơi xung quanh đều bị liên lụy.

Cái thứ đó đã bị phong ấn năm nghìn năm rồi.

Chấp niệm của hắn cực sâu, nếu thoát ra được thì sẽ giết chóc hàng loạt!”, Mạc Yến Chi khoanh tay lắc đầu bất lực.

Mạc Phong cảm thấy bán tín bán nghi với những gì ông nói.

Cũng may là do bố mình nói ra, chứ nếu là Thường Vân Sam thì chắc chắn anh sẽ cho rằng ông già đó đang đùa cợt mình.

“Con vẫn còn một câu hỏi! Nhà chúng ta có kho báu vô tận với núi vàng sông bạc thật ạ?”, Mạc Phong bỗng nhớ ra nên hỏi ngay.


Đây mới là điều mà anh muốn hỏi nhất.

Mạc Yến Chi quay qua khẽ cười: “Sao thế? Dao động rồi à? Nếu bố nói là không có thì có phải con sẽ rất thất vọng không?”
“Đương nhiên là không ạ? Nếu không có thì con càng hạnh phúc hơn vì sẽ không phải gặp nhiều rắc rối nữa!”
“Vàng bạc đúng là có một chút, nhưng không khoa trương tới mức như họ nói.

Lại còn núi vàng biển bạc nữa chứ.

Nếu năm đó mà có những thứ đó thì ông nội con đã phát tài từ lâu rồi.

Bọn họ cố tình nói quá lên để tự lừa mình thôi.

Vậy mà cũng có nhiều kẽ tin như vậy!”, ông khoanh tay hừ giọng.

Có những người không muốn chấp nhận việc người khác tài giỏi hơn mình.

Nên họ cho rằng Mạc Yến Chi phát tài là do có ai đó hỗ trợ.

Muốn có được sức mạnh của ba trăm nghìn quân như thế thì phải có một hệ thống kinh tế khủng khiếp.

Phải cần có tiền!
Vì vậy có người cho rằng nhà họ Mạc cất giấu rất nhiều châu báu..