Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 637: Chết Mẹ Mày Đi!






**********
Pằng.

Tiếng súng vang lên.

Viên đạn ghim vào giữa trán gã đàn ông đầu trọc.

Máu bắn ra tung tóe.

“Cẩn thận!”, Mạc Phong hô lên.

Anh bước dài lên phía trước, một tay ôm lấy eo cô và nhảy lên.

Diệp Đông Lâm giống như một chú rắn nước mềm mại quấn lấy anh.

Pằng pằng pằng.


Trong lúc nhảy lên, Diệp Đông Lâm bắn liên tiếp ba phát, điều khiến người ta kinh ngạc là cả ba phát này đều chí mạng.

Tần Lam đứng gần đó bỗng ngây người.

Mạc Phong và Diệp Đông Lâm phối hợp ăn ý quá.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là không ngờ khả năng bắn súng của Diệp Đông Lâm còn hơn cả cô nữa.

Sau khi quay một vòng trên không, Diệp Đông Lâm bắn trúng tám trên mười viên đạn, không phải ai cô ấy cũng bắn chết mà có những tên chỉ bị bắn trúng vào tay hoặc đùi.

Cô ấy vừa định bắn nhưng lại hết sạch đạn.

“Còn lại tám tên, mỗi người xử bốn nhé!”, Diệp Đông Lâm thản nhiên nói.

Mạc Phong lúc này không khỏi sững sờ: "Cô chắc chứ?"
"Nói thừa! Ôm đủ chưa, thả tôi xuống!"
Anh mượn lực, bật nhảy giẫm lên cành cây, trong nháy mắt đã nhảy ra phía sau một chiếc xe hơi, trốn ở đó.

Diệp Đông Lâm vén chiếc váy ngắn, chỗ đùi còn giắt một con dao găm màu đen sắc nhọn.

"Mẹ chứ! Cô còn mang theo dao à?", Mạc Phong sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô: "Cô vượt qua chỗ kiểm tra an ninh kiểu gì vậy?"
Cô ấy không khỏi chun mũi lại, tức giận nói:"Anh còn vác được thanh kiếm lớn như vậy tới vùng duyên hải, thì tôi không đem nổi dao theo khi ra ngoài chắc? Dùng để đề phòng mấy tên lưu manh như anh đấy, sau này anh mà còn ăn nói tuỳ tiện, tôi xử anh luôn đấy!"
Dứt lời, Diệp Đông Lâm liền cầm dao găm xông ra ngoài.

Một cô gái cứ tưởng là yếu đuối nhưng nào ngờ lại là người học võ.

Tại sao ở bên cạnh cô ấy lâu như vậy mà Mạc Phong lại không cảm nhận được chút nội lực nào trên người cô ấy?
Hơn nữa, tài thiện xạ tuyệt đỉnh vừa rồi cũng không phải là không có căn cứ, nếu không có cơ sở học và luyện súng mấy năm thì cô ấy không thể nào đạt được đến trình độ này.

Mạc Phong cũng lao nhanh ra ngoài, chỉ thấy Diệp Đông Lâm đã bắt đầu đánh nhau với nhóm người.


Sau này, nếu ai nói phụ nữ thua kém đàn ông thì anh đây liều mạng với người đó!
Đúng lúc này, Diệp Đông Lâm nhanh chóng xoay con dao găm trên tay, đồng thời nhấc chân đang đi guốc cao gót lên đá.

"Vãi! Đi guốc cao gót mà đánh được dã man thế này!", Mạc Phong đứng nhìn phía sau mà ngớ người.

Rồng lượn Cửu Châu Trương Đình Ngọc, phượng đáp Mạc Bắc Diệp Đông Lâm!
Có vẻ như Mạc Phong đã đánh giá thấp cô ấy, vì ngay cả Trương Đình Ngọc cũng lợi hại đến vậy thì người được đặt cạnh tên anh ta Diệp Đông Lâm, chắc chắn không chỉ có tài năng kinh doanh!
Bằng không sẽ chả ai liên tưởng hai bọn họ với nhau.

Với khả năng kinh doanh của Diệp Đông Lâm, đặt cô ấy ngang hàng đám người Bạch Như Nguyệt, Nghiêm Khả Di cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mọi người lại để Diệp Đông Lâm sánh đôi với Trương Đình Ngọc, xem ra cô ấy không chỉ biết mỗi kinh doanh, mà rất có thể còn là một cao thủ tu đạo!
Nếu anh sớm biết được điều này, thì trước đó đâu cần phải lo lắng như vậy!
Diệp Đông Lâm nhướng mày, mặc dù đang đi guốc cao gót, nhưng tốc độ di chuyển của cô ấy không hề chậm một chút nào, hơn nữa còn rất nhanh và chuẩn xác.

Đúng lúc này, người đàn ông vạm vỡ bị cô ấy đánh trước đó móc ra một quả lựu đạn từ trong túi, nhìn Diệp Đông Lâm, cười lạnh lùng: "Con ranh con, đi chết đi!"
“Nằm xuống!”, Tần Lam lúc này đột nhiên kinh hãi kêu lên, hiển nhiên là đã nhìn thấy quả lựu đạn trong tay người đàn ông vạm vỡ.

Cạch!
Nhìn thấy gã giật dây lựu đạn, Tần Lam lập tức nằm xuống, hai tay ôm đầu.


Sau khi lựu đạn bị rút dây dẫn, phải mất ít nhất khoảng năm giây mới nổ.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng đen lóe lên, Mạc Phong sải bước đi tới trước mặt người đàn ông vạm vỡ, túm lấy cổ áo, đá vào mông gã.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ trumtruye n.

мE ~
"Chết mẹ mày đi!"
Gã bị đá bay thẳng lên trời vài mét.

Xet!
Một ngọn lửa to bốc cháy trong không trung, sau đó lập tức nổ tung, người đàn ông cường tráng nổ tung thành từng mảnh.

Vừa rồi Mạc Phong chỉ có thể làm như vậy, bằng không nếu quả lựu đạn ném qua, người bị nổ tung rất có thể sẽ là bọn họ..