Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 456: Cháu Không Thiếu Tiền À”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thường Vân Sam uống hết chén này đến chén khác: “Thịt này ngon nhưng hơi dắt răng.

Lần sau mua nhiều hơn chút để lúc rảnh ông có cái giết thời gian!”
“Ông uống nhiều như vậy mà không hề hấn gì sao?”, Mạc Phong nhìn ông hỏi với vẻ nghi ngờ.
Đến giờ ông cụ đã uống ít nhất một 1kg rượu rồi, vừa rồi Mạc Phong uống có 0,5kg mà toàn thân đã rực cả lên.

Nếu như không lập tức luyện hóa thì nguồn sức mạnh đó dường như có thể làm vỡ mạch máu.
“Xì! Có gì mà lão phu chưa từng gặp chứ, chỉ là Nữ Nhi Hồng ba mươi năm tuổi thôi mà! Vài giọt máu rồng là cái thá gì? Lúc trước ông còn được ăn những thứ đắt đỏ hơn thế này nhiều, rượu này uống vào đối với ông chỉ có tác dụng bồi bổ âm dương mà thôi!”
Mạc Phong khẽ chau mày.

Câu nói của Thường Vân Sam có nghĩa là kungfu của ông đã đạt tới một trình độ cao nhất định.

Dù có uống Nữ Nhi Hồng ba mươi năm tuổi thì cũng không thể nào đột phá được nữa.

Thật tò mò không biết ông cụ này tài giỏi cỡ nào, lúc trước giao đấu, anh có cảm tưởng ông chưa bỏ ra hết mười phần trăm công lực nữa.

Lúc này, Mạc Phong cảm thấy mình thật nhỏ bé!
Rượu quá ba tuần, sau khi uống rượu anh bèn ngồi xuống luyện hóa một hồi lâu, cuối cùng số rượu còn lại cũng không chịu uống nữa.
Nữ Nhi Hồng dù tốt cũng không nên tham uống!
“Phải rồi thưa ông!”, Mạc Phong quay qua khẽ ho vài tiếng.
Anh đang định nói thì thấy đôi mắt Thường Vân Sam ánh lên vẻ hung ác.
“Khụ khụ! Sư thúc!”
Lúc này ông cụ mới hừ giọng: “Đừng lòng vòng nữa! Nói đi! Có chuyện gì?"!“Ông thấy xem đến rượu cháu cũng bỏ ra sáu chục triệu rồi! Có…có thể nào…”
“Cháu muốn ông trả tiền sao?”
“Hầy! Tiền là gì chứ! Cháu thiếu tiền sao?”
“Cháu không thiếu tiền à?”
“…”
Anh làm màu hơi lố rồi.

Nếu như không thiếu tiền thì sao giai đoạn này anh phải bận rộn, liều mạng kiếm tiền như vậy chứ!
“Cháu muốn một vài thứ khác!”, Mạc Phong gãi đầu cười khổ.
Dường như Thường Vân Sam đã nhận thức được điều gì đó bèn đặt chén rượu xuống: “Cậu nhóc lại muốn lấy đan dược của ông chứ gì? Nghe nói gần đây cháu lập công ty cơ đấy! Đường đường là truyền nhân của phái Quỷ Cốc lại đi thành lập công ty cỏn con, thật chẳng ra làm sao, mất mặt cả người làm sư phụ!”
“Cháu làm gì mất mặt chứ! Dựa vào năng lực của mình kiếm tiền mà! Hơn nữa, rượu của ông là do cháu mua đấy, nếu chê thì đừng uống nữa!”
Nói xong anh đưa tay ra bụm lấy miệng vò rượu, Thường Vân Sam cũng vội chộp lấy: “Được, được, được, cháu nói đi! Muốn đan dược gì!”
“Lấy đại cho cháu ít đan dược nâng cao công lực đi, ví dụ như Ngưng khí đan hay Hội linh hoàn gì đó!”, anh vuốt cằm khẽ cười nói.
Phụt!
Thường Vân Sam phun cả rượu ra ngoài: “Ôi trời! Cháu có biết mấy loại đan dược đó đắt tới mức nào không? Hơn nữa không phải thầy luyện dược bình thường có thể luyện chế được đâu, nói nghe dễ dàng quá! Lão phu…”
“Đừng nói mấy lời thừa thãi! Cháu chỉ hỏi hông có đưa hay không?”
“…”
Với thằng nhóc này ông vừa yêu lại vừa ghét, ví dụ như bây giờ thì chỉ muốn đập chết nó thôi!
Vụt!
Ông phất tay, cánh cửa đằng sau lập tức mở ra.

“Lấy rồi phắn ngay! Ông nói cho mà biết, không được lấy loại tốt nhất, lấy hai bình ở phía trên của tủ thứ hai là được.

Mỗi bình ông phải luyện chế lâu lắm mói có được đấy, dùng thì để ý vào!”
Mạc Phong bước vào nhìn xung quanh, quả đúng là có Ngưng khí đan nhưng không nhìn thấy Hội linh hoàn.
“Sư thúc, Thiên linh đan này là gì vậy?”
Thường Vân Sam vẫn ngồi ngoài ghế với vẻ ung dung uống trà: “Là đan dược giúp người luyện võ có thể đột phá hoàn toàn.

Cháu không lấy thứ đó được, nó đắt lắm, một viên hơn năm triệu tệ đấy! Để đấy cho ông!”
“Ha ha! Đây là thứ cháu cần, có thể đột phá hoàn toàn thật sao?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Nào ngờ ông chỉ cười xùy: “Càn Long Quyết không phải là kungfu thông thường.

Nếu chỉ dựa vào đan dược thì không thể nào đột phá dễ dàng được.

Thứ này dành cho những người học võ bình thường.

Cháu ăn vào thì cùng lắm giúp bồ bổ cơ thể thôi!”
Anh chọn hai bình đan dược trông có vẻ bình thường.

Dù đó không phải linh dược quý hiếm hay cao cấp nhưng có lẽ đối với rất nhiều người trong thành phố thì có khi họ còn chưa được nhìn thấy lần nào.”

“Phải rồi, ông có Hội linh hoàn không sư thúc?”, Mạc Phong tìm kiếm và hỏi với vẻ nghi ngờ.
Thường Vân Sam khịt mũi hừ giọng: “Loại đan dược rác rưởi đó không xứng đặt lên tủ của ông!”
“Ôi trời, đó là đan dược mà thầy luyện dược cấp hai mới luyện ra được đấy.

Nhà họ Diệp là gia tộc lớn như vậy cũng chỉ có thể mời được thầy luyện dược cấp hai thôi!”
“Nhà họ Diệp là cái thá gì, năm đó nếu không phải ông…”
“…”
Nói được một nửa ông cụ lại nuốt lời vào trong.
“Năm đó ông làm sao?”, Mạc Phong chất vấn.
Thường Vân Sam quay đầu đi khẽ thở dài: “Không có gì! Thầy luyện dược cấp hai không đáng để lão phu nhìn!”
Tại ngã tư đường Chính Dương, Mạc Phong vừa lướt qua thì nhìn thấy một bóng hình chậm rãi đi lùi lại.
Tống Giai Âm đang đứng ven đường cầm một cuốn sổ nhỏ hay thứ gì tương tự và phát tờ rơi, nhưng có rất nhiều người chỉ nhìn liếc qua rồi vứt vào thùng rác.
“Làm phiền hãy xem qua, Công ty TNHH dược liệu Nhất Phàm sắp khai trương, nếu có hứng thú có thể tìm hiểu ạ!”, cô vội vàng lên tiếng khi thấy một thanh niên đeo tai nghe khoác ba lô đi tới.
.