Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 393: Càng Lúc Càng Mệt Mỏi






Bị Tô Nguyệt dọa, bà Tôn lập tức nói ra tất cả.
“Triệu Trung Thiên! Hừ, làm phản phải không? Không biết ai là chủ nhân nữa chứ gì, biết vậy năm đó không tha chết cho hắn!”, Tô Nguyệt đâm mạnh, con dao găm cắm thẳng vào tường.
Cánh cửa đẩy ra, ông cụ chống gậy từ từ bước tới.Trước đây khi còn khỏe mạnh, Tô Thanh Hà có thể đấm nứt kính bằng nội lực.
Nhưng giờ ông yếu tới mức đến ngay cả bước đi cũng phải chống gậy.

“Ông nội! Giờ cháu cho người đi bắt Triệu Trung Thiên về!", Tô Nguyệt chau mày khẽ hô lên.
Thời gian này, vì sự an toàn của ông nội, cô không cả đi làm, chỉ ở nhà ôm cây đợi thỏ.

Kết quả đúng là thỏ đã tới thật.
Tô Thanh Hà khẽ lắc đầu: “Không được! Có một Triệu Trung Thiên thì chắc chắn sẽ có hai Triệu Trung Thiên! Bây giờ ai cũng có thể là nguy cơ, cháu làm vậy sẽ gây ra ảnh hưởng tới các nhóm khác trong tông hội, nếu để các đường chủ gây rối thì ông lo cháu sẽ có kết cục chẳng tốt đẹp gì!”
Hiện tại tông hội Thiên Long vô cùng rệu rạo, dù ông cụ Tô có đích thân ra mặt, dồn ép vài nhóm vào đường cùng thì nhà họ Tô cũng sẽ rất khó xử lý.
Mưu kế trước mặt chỉ có thể vừa đấm vừa xoa, từ từ tiêu hao thế lực của bọn họ bằng hiệu ứng ếch luộc.
Nếu Tô Nguyệt cứ thế dẫn người đi giải quyết Triệu Trung Thiên thì những nhóm khác sẽ nảy sinh sự đề phòng.
“Vậy…ông nội, giờ chúng ta cứ chờ đợi như vậy sao?”
Tô Thanh Hà chau mày, hừng giọng lạnh lùng: “Không, điều chúng ta cần làm là ép hắn chủ động ra tay, bây giờ từ từ thu nhỏ địa bàn của hắn, điều động những thế lực có thể điều động trở về, có khi sau này sẽ cần sử dụng tới!” “Vậy xử lý bà ta thế nào! Chôn hố nhé ạ!”, Tô Nguyệt cố tình dọa như vậy
Bà Tôn nghe thấy vậy thì hai chân run rẩy: “Thưa ông, tôi ở nhà họ Tô đã hơn mười năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, chỉ vì bị ma xui quỷ khiến nên mới vậy, xin ông tha cho tôi, lần sau tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa!”

“Lần sau! Bà còn nghĩ có lần sau à! Ra tay với cả chủ nhà thì còn giữ bà được sao? Một lần bất trung vạn lần bất dụng!”
“…”
Bà Tôn tới làm ở nhà họ Tô từ khi Tô Nguyệt còn nhỏ xíu, có thể nói là chứng kiến cô lớn lên, đương nhiên cô sẽ không đào hố chôn bà ta thật.
Bây giờ là thời kỳ luật pháp hiện đại, không còn loạn như trước đây nữa.

Thế nhưng không dạy dỗ cho bà ta một trận thì Tô Nguyệt cảm thấy không chịu nổi.
Tô Thanh Hà phất tay khẽ thở dài: “Được rồi, thả bà ta đi đi, dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu, không cần bà ta làm việc này nữa, mua cho bà ta tấm vé về quê, sau này đừng để tôi nhìn thấy bà ở Giang Hải.

Đây là giới hạn của tôi rồi!”
“Cảm ơn ông! Cảm ơn ông! Sau này tôi sẽ làm người tốt, không dám làm chuyện hại người như thế này nữa!”, bà Tôn quỳ xuống dập đầu lia lịa.
Sớm biết thế này thì đã không làm.

Không lấy được một triệu tệ lại còn mất cả bát cơm.

Không chỉ vậy, nếu bà ta làm thêm hai năm nữa ở nhà họ Tô thì mỗi năm tiếp theo nhà họ Tô sẽ gửi bà ta mấy chục nghìn tệ làm phí dưỡng già, tương đương với bảo hiểm hưu trí ở bên ngoài.
Giờ làm như vậy thì mất cả chì lẫn chài, tốn sức gây sự và đắc tội với nhà người ta, giờ về nhà phải sống dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi.
Mặc dù những năm qua bà ta kiếm được không ít từ nhà họ Tô nhưng tiêu xài cũng nhiều, về tới quê thì chẳng mấy chốc chẳng có gì mà ăn.
Tô Nguyệt lắc đầu khi nhìn thấy bà Tôn đang dập đầu dưới đất.

Lòng người là như vậy, chỉ cần thỏa mãn lợi ích của họ thì họ sẵn sàng cầm dao đâm chết người nhà.
Làm nhân công ở nhà họ Tô hơn mười năm, có thể coi là một thành phần của ngôi nhà này, bao gồm cả chú Tường đã rời đi thì ông cụ vẫn coi ông ta là người thân, vậy mà vì lợi ích, bọn họ đã lựa chọn bán đứng nhà họ Tô.
“Được rồi! Bà đi đi!”, Tô Nguyệt thờ dài quay đầu đi chỗ khác và nói với giọng đáng tiếc.
Bà Tôn dập đầu ba cái: “Cô cả, ông Tô, tôi xin lỗi!”
Sau đó bà ta đứng dậy rời đi.
Bà ta biết sự việc bại lộ mà họ chỉ đuổi mình đi đã là nương tay lắm rồi.

Giết người bất thành nếu mà giao cho cảnh sát thì ít nhất cũng phải ngồi bóc lịch năm tới mười năm.

Mười giờ tối, trên chuyến tàu từ Giang Hải đi Mạc Bắc.

Thực ra Mạc Phong đã thức từ lâu nhưng anh không dám cử động.

Anh cũng không biết Bạch Doanh ngả vào lòng mình từ khi nào.

Trông cô ta ngủ thật ngon lành.
Trên tàu ồn ào như vậy mà cô ta ngủ như chết.

Thật bái phục.
Bởi vì hai lần tỉnh dậy do gặp phải ác mộng vào tối qua nên tinh thần của Mạc Phong rất tệ.

Anh như sắp bùng nổ tới nơi.
Anh nhìn đồng hồ, còn tầm nửa tiếng nữa mới tới nơi.
Bỗng nhiên
Ầm.
Đoàn tàu rung lắc mạnh khiến Bạch Doanh đập đầu xuống bàn.
“Á! Đau quá! Chuyện gì vậy!”, cô ta ôm đầu mơ màng ngồi dậy.
Mạc Phong nhìn đùi của mình: “Ông nội ơi, ngủ còn chảy nước dãi à?”
“Tôi ngủ mơ ăn móng giò…Hả! Tôi ngủ trên đùi anh sao?”
Anh khẽ ho rồi quay đầu qua một bên.


Bạch Doanh ngước nhìn ông chú ngồi đối diện, chỉ thấy ông ấy gật đầu với vẻ xấu xa.
Bạch Doanh cũng ngồi thẳng người về chỗ của mình, khoanh tay trừng mắt với anh.

Nhưng cô ta chỉ thấy Mạc Phong dựa vào cửa sổ với vẻ thẫn thờ.
Hơn nữa anh còn mọc cả râu, đúng là trông có vẻ mệt mỏi.
Mạc Phong vẫn cảm thấy lo lắng cho Thương Hồng.

Anh cứ có dự cảm chẳng lành nhưng lại ngại không dám gọi điện hỏi thăm.

Gọi liên tục sẽ bị cô nhóc chế giễu.
Anh chỉ biết thầm an ủi mình.

Cô ấy là người phụ trách khu vực Misia nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Càng ám thị bản thân như vậy thì anh càng cảm thấy hoang mang.
“Này, anh không sao chứ! Sao có cảm giác anh mệt mỏi lắm ấy!”.