Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 352: Có Gan Thì Lên Mà Lấy






Chuyện như thế này có thể chỉ là chuyện bình thường ở các thành phố lớn, nhưng ở ngôi làng miền núi nhỏ này, nó có thể trở thành chủ đề bàn tán sau bữa ăn hoặc lúc rảnh rỗi.
Sau này bố mẹ của Tống Giai Âm vẫn sẽ sống ở ngôi làng nhỏ trên núi này, nếu vì những chuyện này mà thường xuyên bị chỉ trỏ, bàn tán thì họ phải ngẩng đầu lên như thế nào đây?
Chiêu này của Vương Thiết Trụ thực sự rất thâm độc, nếu Tống Giai Âm đi theo hắn, người trong làng đương nhiên không dám nói gì, dù sao thì bố hắn cũng là phó chủ tịch huyện An Dương.
Nhưng nếu nhất định không đồng ý thì tin đồn cũng đủ dìm chết bố mẹ Tống Giai Âm.
Chờ khoảng mười phút.

Vẫn không thấy bóng dáng của Tống Giai Âm đâu, đám người này cũng sắp mất kiên nhẫn rồi.
"Này ông già, rốt cuộc thằng con rể giàu có của ông bao giờ mới về đây hả? Lát nữa một người ba trăm tệ, nhà ông phải nộp một nghìn năm trăm tệ”, gã thanh niên đầu trọc khịt mũi nói.
Bố Tống Giai Âm tức giận đến mức cầm ngay cây búa bên cạnh xông tới, nhưng lại bị ba người ấn mạnh xuống đất đánh đập một trận.
"Thật là không còn đạo lý nữa rồi! Các người có coi pháp luật ra gì nữa không hả? Các người lại có thể tùy tiện thu tiền như vậy sao? Ngày mai tôi sẽ đi kiện các người!”
Rầm…
Gã thanh niên kia đạp lên mặt bố của Tống Giai Âm: “Lão già, ông lại còn muốn đi kiện chúng tôi à? Tôi thấy ông đúng là chán sống rồi.

Vì câu nói này của ông, lát nữa nếu không nôn ra ba nghìn tệ thì tôi sẽ mang con gái ông đi để gán nợ.


Lúc nào gom đủ ba nghìn tệ thì lúc đó đến tìm chúng tôi chuộc người!”
Vương Thiết Trụ đứng ở một bên với vẻ đắc ý, hắn khoanh tay và ngân nga hát: "Nếu như các người cầu xin tôi, chưa biết chừng tôi có thể giúp các người đó! Chỉ cần các người gả Tống Giai Âm cho tôi, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, đám người này sau này cũng không dám đến tìm các người gây phiền phức nữa!”
"Không đời nào! Cái loại người bại hoại như cậu, đừng tưởng là tôi không nhìn ra đám người này thực ra là do cậu tìm đến.

Cho dù Giai Âm nhà chúng tôi không gả được cho ai thì tôi cũng không gả con bé cho cậu đâu!”, bố Tống Giai Âm chỉ vào mũi hắn gầm lên.
“Xem ra đánh như thế vẫn còn nhẹ quá, mấy người tiếp tục đi!”, Vương Thiết Trụ dang tay ngồi trên một tảng đá ở một bên như không.
Đám thanh niên côn đồ này cũng đợi sốt ruột lắm rồi, đợi gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa có ai quay lại.
Gã thanh niên đầu trọc lấy từ sau lưng ra một con dao găm: “Lão già, tôi hỏi ông lần cuối cùng, rốt cuộc thì con gái ông bao giờ mới quay lại?”
"Tôi! Không! Biết! Ăn cơm xong thì không thấy con bé nữa, chắc là đã xuống núi rồi!”
Xuýt…
Gã thanh niên đầu trọc bước tới kề dao găm vào cổ bố của Tống Giai Âm, chỉ cần một nhát dao nhẹ là máu chảy ra ngay, nếu còn cử động thì sẽ có thể cắt đứt động mạch chủ.
"Bố..."
Ngoài sân vang lên một tiếng kêu.
Chỉ thấy Tống Giai Âm kéo Tiểu Nhụy chạy lại với vẻ thất thần.
Âm thanh đột ngột này khiến mọi người ngẩn ra.
Tống Giai Âm bước tới, nắm lấy cánh tay của gã thanh niên hói đầu và cắn một cái: “Buông bố tôi ra!”
Bốp…
Một cái tát nặng nề giáng vào mặt cô gái, cô loạng choạng ngã xuống đất.
Sau đó, gã thanh niên đầu trọc nhìn kỹ Tống Giai Âm, thân thể tinh xảo này, đẹp nhất chính là đôi chân, thẳng tắp thon thả, đặc biệt là cô lại mặc một chiếc quần bò, đường nét của cơ thể này càng thêm hoàn mỹ.

"Ái chà chà! Ông già, đây là con gái của ông sao? Xinh đẹp đấy nhỉ, ông đây muốn rồi đấy!”, hắn ôm luôn Tống Giai Âm vào lòng.
Vương Thiết Trụ ngồi ở một bên không khỏi ngẩn ra, mẹ kiếp, đám người này là do hắn tìm đến để gây chuyện, tiếp đó hắn sẽ ra mặt thật ngầu để chơi bài ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, sau đó thì chuyện hắn có thể mang Tống Giai Âm đi là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Cuối cùng sau khi chơi chán rồi thì hắn sẽ trả cô về.


Vốn dĩ kế hoạch là như vậy, nhưng đám người này lại không làm theo quy tắc.
"Chết tiệt! Bọn ngu ngốc này, nhìn thấy người đẹp thì quên lối về phải không?”, Vương Thiết Trụ giậm chân thét.
Gã thanh niên đầu trọc đặt tay lên eo Tống Giai Âm.
"Đồ khốn...thả tôi ra..."
Trong ngôi làng yên tĩnh này, tiếng hét vang xa, rất xa.
Mạc Phong vừa đi đến bên ngoài sân liền nghe thấy tiếng thét này, anh không khỏi nhíu mày: “Hỏng rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
Có rất nhiều người vây quanh đó xem, nhưng không ai dám tiến lên giúp đỡ.
Thậm chí có người xem còn phấn khích vỗ tay tán thưởng.

Quả nhiên cái thứ gọi là lòng người vì lợi ích mà mê muội không chỉ có ở những thành phố lớn mà cũng có cả ở chốn thôn quê vùng núi yên tĩnh này.
Người xưa vẫn nói, nơi nào có người, ở đó có sông hồ, nơi nào có sông hồ là nơi đó có người lòng dạ nham hiểm!
Ma quỷ không hề đáng sợ, sợ nhất là những lúc thấy bộ mặt xấu xa, giậu đổ bìm leo của những người xung quanh mình.
"Ha ha ha ha! Giọng nói hay thật đấy, nếu như ở trên giường thì đúng là phải khiến cô em làm nguyên đêm không xuống được giường nữa thì thôi”, gã thanh niên đầu trọc cười lớn.
Rầm…
Xuýt…
Hai viên đá bay đến!
Trúng giữa bắp chân gã thanh niên khiến hắn lập tức cúi người quỳ trên mặt đất.

"Mẹ kiếp, ai đánh tao?”
Xuýt…
Con dao bướm hai lưỡi phi nước đại từ bên ngoài đám đông và cắm thẳng vào giữa hai chân của gã thanh niên đầu trọc.
"Fuck! Một lũ ăn hại, mười mấy thằng mà sợ một mình nó à? Có cậu chủ Vương chống lưng cho rồi còn sợ cái gì? Cùng lắm vào tù ngồi hai ngày là lại được thả ra thôi!”, gã thanh niên đầu trọc nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của đám anh em của mình thì tức sôi người lên.
Mặc dù trong lòng hắn cũng vô cùng sợ hãi nhưng cũng phải giả vờ bình tĩnh, nếu ngay cả đại ca cũng hoảng sợ thì đám đàn em này còn trông cậy vào ai nữa?
Mạc Phong lấy ra một xấp tiền trăm tệ từ trong ví: “Không phải chỉ là xin tiền thôi sao? Tôi có đây, thứ gì tôi không có chứ tiền thì đầy.

Ai có gan thì lên mà lấy!”
Nói xong, anh tung xấp tiền trong tay lên không trung.
Phấp phới!
Tiền từ trên rơi xuống cứ như mưa, anh vung tiền lên không trung chẳng khác gì câu cá.

Con mồi đã thả ra rồi, đám săn mồi đương nhiên phải tập trung lại mà đớp thôi!.