Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 293: Tôi Có Thai Rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi đi dạo quanh bờ sông với Từ Giai Nhiên, Mạc Phong đương nhiên cũng có ý định trở về nhà rồi.

Hôm nay có thể coi là một ngày trốn việc, lát nữa về không biết Mục Thu Nghi sẽ xử lý anh như thế nào đây.

Chạng vạng tối, ở Yến Kinh.

Bên trong Cửu Thành ở Yến Kinh, trong một trang viên sang trọng.

Hôm nay, hầu như tất cả những người quyền quý ở Yến Kinh đều có mặt.

Hầu hết mọi người đều hoặc là giàu có hoặc là quyền quý, trong tay đều có quyền lực hoặc tiền bạc, bên ngoài họ cũng là những nhân vật nổi như cồn.

Cuộc hôn nhân của hai gia tộc siêu giàu là nhà họ Tưởng và nhà họ Dương chắc chắn là một vấn đề giật gân đối với toàn bộ Yến Kinh và thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ.

Hầu như tất cả các gia đình được coi là bề thế đều đã nghe tin này, nhưng mối đe dọa lớn nhất đối với cuộc hôn nhân của hai gia tộc này chính là những gia tộc lớn khác của Yến Kinh.

Nhà họ Dương có thế lực và nhà họ Tưởng có tiền, nếu kết hợp lại như thế này, thật không biết những gia tộc khác ở Yến Kinh sẽ cảm thấy thế nào.

Có lẽ họ cũng sẽ lo lắng không yên, hai gia tộc lớn ở Yến Kinh kết duyên với nhau, khó tránh khỏi dẫn đến sự mất cân bằng ở nơi đây.

Tại tiệc rượu.

Tưởng Minh Xuyên nắm tay Dương Thái Nhi nâng ly chúc mừng tất cả các vị khách.


"Chú Vương, đã lâu không gặp! Tình hình ở Nam Hải thế nào rồi chú?”
Một người đàn ông trung niên sắp hói hết đầu nhanh chóng đứng dậy khách sáo nói: "Cậu Tưởng, chúc tân hôn vui vẻ nhé! Cô Dương hôm nay thật đẹp, không hổ danh là ‘tiểu hoa đán’ nổi tiếng! Đám lộm nhộm bên phía Nam Hải đã bị xử lý từ lâu rồi!”
“Thế thì tốt rồi, chú Vương dùng bữa nhé, chúng cháu đi một vòng đã”, Tưởng Minh Xuyên lại kéo Dương Thái Nhi đến bàn bên cạnh.

Nhưng mới đi được nửa đường, Dương Thái Nhi liền dừng lại tại chỗ.

“Tôi không đi được không?”, cô ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói.

Tưởng Minh Xuyên trầm giọng nói: "Có nhầm lẫn gì không vậy? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, đương nhiên phải nâng ly chúc mừng.

Khách khứa của hai bên gia đình đều ở đây, cô sẽ không để mất mặt như vậy chứ? Cô nhìn xem ông nội cô đang vui đến mức nào kìa!”
Ông cụ Dương lúc này đang vừa nói vừa cười với một đám đông người, lâu lắm rồi mới thấy ông cụ vui vẻ như vậy.

“Đi cùng anh mời rượu cũng không sao, nhưng tôi không uống được!”, Dương Thái Nhi nghiêm nghị nói.

“Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng.

Uống chút rượu về lát nữa sẽ thoải mái hơn đó!”, Tưởng Minh Xuyên nhướng mày, nhếch mép cười: “Nhưng cô không uống cũng không sao! Tôi uống! Có điều tối tôi uống say là sẽ dữ dội lắm đó nha!”
Cô ta nhấc chân đá tới tấp: “Đồ khốn nạn! Ai muốn làm chuyện đó với anh chứ? Lát nữa tôi về nhà họ Dương!”
"Ha ha! Vậy phải xem xem ông cụ Dương có cho cô về nhà hay không rồi!”
Mặc dù hôm nay không phải là hôn lễ chính thức, nhưng cũng coi như là lời thông báo quang minh chính đại đến các gia tộc lớn khác.

Nếu như hôm nay Dương Thái Nhi còn muốn trở về nhà họ Dương thì có chút không hợp lý, điều này cũng sẽ khiến người ta nắm được thóp.

Về phần cô không muốn uống rượu, đương nhiên không phải vì sợ uống rượu xong sẽ xảy ra chuyện gì.

Suốt đường đi, Dương Thái Nhi đều dùng tay che bụng mình lại, sợ rằng có người va phải mình.

Hơn tám giờ tối.

Tiệc chiêu đãi kết thúc.

Dương Thái Nhi đã lợi dụng lúc hỗn loạn và lẩn vào đoàn xe của nhà họ Dương.

"Cô cả à? Cô lên nhầm xe đúng không?”, tài xế quay đầu lại kinh ngạc nói.

Đáng lý ra giờ này Dương Thái Nhi phải rời đi cùng đoàn xe của nhà họ Tưởng rồi mới phải, cô ta nói với vẻ mặt u ám: “Lái xe đi!”
"Nhưng thưa cô..."
“Không nghe thấy gì sao? Tôi bảo ông lái xe đi!”
Chính lúc này.


Cốc cốc cốc…
Tài xế vội lăn cửa kính xe xuống và cười với vẻ cung kính: “Cậu Tưởng, cậu có gì căn dặn sao?”
“Xuống xe!”, Tưởng Minh Xuyên mỉm cười ngoắc ngoắc tay.

Lúc này Dương Thái Nhi đang ngồi ở hàng ghế sau hét lên: “Không được xuống!”
Nhưng tài xế nhìn Dương Thái Nhi rồi nhìn Tưởng Minh Xuyên, cuối cùng ông ta cũng mở cửa xe và đi xuống.

Tưởng Minh Xuyên ngồi luôn vào ghế lái: “Hôm nay ngoài việc theo tôi trở về nhà họ Tưởng ra, cô không được phép đi đâu hết!”
"Thật sao? Tôi không ngồi chiếc xe này là được chứ gì!”, Dương Thái Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn và tức giận nói, sau đó mở cửa xe định bước ra.

Nhưng hắn lại mỉm cười lắc đầu: “Tôi đã mua hết đoàn xe của nhà họ Dương rồi, hơn nữa còn là ở trước mặt ông cụ Dương! Vậy nên hôm nay ngoài việc ngồi xe của nhà họ Tưởng chúng tôi ra, cô căn bản không thể đi đâu được!”
"Anh..."
Dương Thái Nhi mở cửa xuống xe mà không nói thêm câu nào nữa.

Nhưng đúng lúc đó cô ta lại đụng phải ông nội đang đi tới.

"Ông nội, ông nhìn xem! Ông mau nói anh ta đi, cháu muốn về nhà mình ở!”
Ông cụ chống tay sau lưng, nhỏ giọng nói: “Thái Nhi, đừng làm loạn nữa, mau theo cậu Tưởng về nhà.

Bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, cháu õng a õng ẹo ở đây còn ra thể thống gì nữa!”
"Nhưng cháu không muốn đến nhà họ Tưởng!”
"Chuyện này không đến lượt cháu muốn hay không! Hôm nay nếu như cháu không đi thì ông sẽ cho người trói cháu lại bắt đi, cháu tự mình lựa chọn đi!”
Dương Thái Nhi tin rằng ông nội cô ta thực sự có khả năng làm chuyện như vậy, nếu cô tiếp tục chống cự, có lẽ sẽ có vài người xông ra trói cô ta mang đến nhà họ Tưởng.

Tưởng Minh Xuyên lúc này mới bước xuống xe, hắn cười tủm tỉm nói: "Ông Dương!”
“Tối nay Thái Nhi sẽ theo cậu về, nhưng cậu nhất định phải đối xử tốt với nó, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”, ông cụ Dương nhướng mày và thấp giọng nói.

Đây có thể coi là một câu nói lịch sự rồi, nếu như đã đến nước này rồi thì đương nhiên cũng phải thuận gió đẩy thuyền thôi.

“Cháu đâu dám ạ, chỉ cần sau này Thái Nhi đừng bắt nạt cháu là được!”, Tưởng Minh Xuyên quay đầu nhìn cô ta và nhếch mép cười nói.


Cuối cùng, Dương Thái Nhi bị Tưởng Minh Xuyên đưa lên xe nhà họ Tưởng.

Ngồi trong xe, cô ta không nói lời nào, trong đầu chỉ nghĩ đến một người, tất cả đều là hình bóng của người đó.

“Kiếp này chúng ta thật sự hết duyên rồi sao?”, cô tựa vào bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, nghẹn ngào nói.

Tưởng Minh Xuyên đang ngồi sang một bên ngâm nga một bài hát, coi bộ tâm trạng hắn có vẻ đang rất tốt.

Về đến nhà, hắn kéo tuột Dương Thái Nhi vào phòng.

“Đừng chạm vào tôi!”, cô ta hất tay Tưởng Minh Xuyên ra, tức giận nói.

Nhưng Tưởng Minh Xuyên liền đẩy cô ta lên giường: “Mẹ kiếp, đã kết hôn rồi mà cô còn không cho tôi chạm vào, tôi cũng là đàn ông đó!”
Sau đó, hắn chồm lên trên, đặc biệt là sau khi uống rượu thì thần trí hắn đã không còn được tỉnh táo lắm.

Dương Thái Nhi bị ngã sõng soài trên giường, hai tay vẫn ôm chặt bụng của mình: “Đừng có mơ, tôi nói không được là không được!”
"Ha ha! Cô nói không được? Thế tôi cứ cố tình thì sao?”, Tưởng Minh Xuyên ngay lập tức đè Dương Thái Nhi xuống giường như một con hổ đói.

Sức lực của người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể ngăn cản được người đàn ông? Dương Thái Nhi bị đè ở trên giường, không thể nhúc nhích được: "Buông tôi ra! Anh có tin là tôi kiện anh không?”
"Ha ha ha ha! Cô kiện tôi sao? Có nhầm không vậy? Giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, cô kiện tôi kiểu gì?”
.