Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 206: Cao thủ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Hải.

Bạch Vân Hiên.

Mạc Phong giẫm lên cơ thể nhóm người này rồi đi lên tầng ba.

Tay trái anh đút túi quần và tay phải cầm điếu thuốc, ánh mắt đầy kiêu ngạo khinh thường thế gian.

Những người ở tầng dưới về cơ bản chỉ là một đám cắc ké, suy cho cùng thì họ đều là người Hoa Hạ, anh đã từng thề sẽ không chĩa súng vào người nước mình.

Nhóm người vừa rồi nhìn thì có vẻ bị thương nặng, nhưng thực chất chỉ bị thương đến gân cốt mà thôi.

Chỉ cần ba đến năm tháng về nhà điều dưỡng có thể ra khỏi giường được rồi, đây đã là sự nương tay lớn nhất của Mạc Phong dành cho họ rồi!

Đèn trên tầng ba mờ ảo, một tia sáng đỏ như máu chiếu lên cầu thang.

Cảm giác đó giống như đang làm một bộ phim khủng bố vậy, khóe miệng Mạc Phong nhếch lên một nụ cười khinh thường.

"Giả ma giả quỷ! Có bản lĩnh gì thì thể hiện đi!”

Chân trước vừa bước lên đầu cầu thang.

Đột nhiên.

Có vài âm thanh vỡ vụn trong không khí.

Vài con dao găm phóng về phía anh.

Nghe thấy tiếng động, Mạc Phong xoay người theo chiều kim đồng hồ, một tay chống đất, ba con dao găm đang bay tới đã cắm thẳng vào bức tường phía sau.

Loại tường này toàn là tường chống cháy, chỉ cần một nhát dao là có thể cắm phập vào, Mạc Phong không khỏi cảm thấy thích thú.

Anh chỉ nhìn thấy ba người xuất hiện trên lối đi trên tầng ba, với trang phục kỳ lạ hơi giống y phục của Tây Vực.

Hơn nữa, trong tay họ không chỉ có dao găm mà còn có cả những loại dao cắt góc cong, loại dao này thường xuất hiện trên chiến trường thời xưa, vì lưỡi cong nên nhiều người muốn tránh cũng không tránh được. Chỉ cần bị móc phải là chết chắc!

Thứ vũ khí nóng bỏng như súng mới xuất hiện được hai trăm năm, so với dao thì quả là thua xa, hơn nữa thực lực của người dùng dao hơn rất nhiều so với người giỏi dùng súng!

"Thằng nhóc! Vận may của mày cũng tốt lắm. Hôm nay gặp được ba anh em tao, mày chết cũng được rõ ràng!”, người đàn ông trung niên có mái tóc che mắt cười khẩy.

Một người đàn ông khác có mái tóc nhuộm đỏ cười khinh thường: "Đối phó với tên nhãi này mà cậu Châu lại cử ba người chúng ta đi, cậu chủ cũng coi trọng thằng ranh này quá rồi đấy!”

"Đoạn Phát Tam Lang chúng ta vừa mới tới Giang Hải, nhiệm vụ đầu tiên nhận được lại là xử lý tên nhóc này! Cậu Châu quả thực là làm lớn chuyện quá rồi!”

Mạc Phong nhướng mày, một người theo kiểu hip-hop rock, một người vớichiếc quạt gấp áo choàng dài và mổ người ăn mặc rất cổ quái.

"Đoạn Phát Tam Lang? Sao tôi cảm thấy các người giống như bộ ba a cảm thấy các ngươi như thế nào giống như một bộ ba thời trang đến từ Đại Bắc Đông vậy nhỉ?”

Người đàn ông trung niên tóc dài đến tận mắt lập tức lớn tiếng nói giọng Đại Bắc Đông: "Này người anh em, chúng tao đến từ vùng Đại Bắc Đông đấy thì đã sao? Hôm qua mới xuống máy bay thôi!”

"Nói nhảm với hắn làm gì! Giúp cậu Châu giải quyết phiền phức này rồi lĩnh tiền thôi!”, người đàn ông trung niên tóc đỏ vỗ đầu ông ta rồi thấp giọng nói.

Giọng điệu thay đổi, khẩu âm của ba người này cũng biến đổi theo.

"Đoạn Phát Tam Lang, nghe thật kinh người, vậy thì ai trong ba người là người giỏi nhất? Có phải là ông không, ông cao kều kia?”, Mạc Phong chỉ vào người đàn ông trung niên tóc đỏ nhếch mép.

Ông ta tự tin vỗ ngực: “Lại chẳng thế thì sao! Trong số ba người, tao chính là đại ca!”

"Dựa vào đâu mà ông nói ông là đại ca, ai công nhận chứ?”

"Đúng vậy! Rõ ràng chúng ta ngang nhau, dựa vào đâu mà ông nói mình là đại ca?”

Nghe thấy ba người này cãi nhau, Mạc Phong không khỏi nhếch mép: "Mấy người các ông không phân cao thấp cũng không ổn đâu. Nếu như có thể phân được ai là đại ca, ai là em út thì sau này tiền nhận được cũng sẽ không giống nhau đấy! Đại ca có thể lấy được tiền thưởng gấp đôi!”

Họ không những không cảm thấy Mạc Phong nói có gì không đúng, mà còn liên tục gật đầu lia lịa.

"Có lý! Tên này nói đúng. Chúng ta nên phân biệt ai là đại ca, ai là đàn em đi! Hay là hai người nhận tôi làm đại ca đi, tôi dạy cho hai người chiêu Sơ Trung Phân!”

"Hứ! Trông ông như thế mà đại ca cái nỗi gì! Lần trước người chạy nhanh nhất là ông đấy!”

"Nếu nói đến đại ca, chắc chắn phải là tôi làm, tôi lớn hơn các ông những hai tháng đấy!”

Thấy ba người cãi nhau, Mạc Phong không khỏi nở nụ cười khổ: "Đàn ông ấy mà, chuyện có thể dùng đến tay chân được thì cố gắng đừng có dùng miệng. Cứ chần chà chần chừ thế đâu phải tính cách của người Đại Bắc Đông! Không phục thì đánh đi!”

"Nói đúng lắm! Đánh một trận là biết liền à!”

Người đàn ông trung niên tóc đỏ vừa dứt lời liền vung ngay nắm đấm.

"A…ông nội mày, đánh thật à!”, người đàn ông có mái tóc che mắt kia nghiến răng rồi nhổ ra hai cái răng: “Mẹ kiếp, bình thường tôi nhường ông cũng đã đành rồi, ai ngờ lại còn dám ra chiêu hiểm!Vậy thì đừng có trách tôi không khách khí!”

Cả ba người đều quay cuồng, không có thời gian để tâm đến Mạc Phong.

“Này, mấy ông có thể ngừng lại chút được không, làm xong chuyện của tôi đã chứ!”, anh đứng ở một bên xem ba người đánh nhau bầm dập và cười đểu.

Người mặc áo choàng dài giận dữ hét lên: "Cút qua một bên, đợi chúng ta phân rõ cao thấp rồi sẽ xử lý mày!”

"Được rồi! Vậy mấy ông cứ tiếp tục đi!”, Mạc Phong nhún vai mỉm cười.

Gặp phải một đối thủ thần kinh như vậy, Mạc Phong còn không cả có suy nghĩ phải động tay động chân. Nếu như mạch não của họ không rẽ ngoặt được thì động tay động chân với họ, anh thực sự sợ là sẽ bị sự ngu ngốc của ba người này truyền nhiễm mất.

Anh cứ thế sải bước lên tầng bốn, còn ba người họ vẫn đang chiến đấu không ngừng!

Họ thực sự phải phân biệt cao thấp mới chịu!

“Chờ đã!”, người đàn ông trung niên tóc đỏ thấp giọng hét lên.

Gã đàn ông khác không khỏi khịt mũi: “Sao hả? Sợ rồi à? Nếu như sợ thì ông nhận thua cho sớm đi, cần gì phải cố chống trả chứ?”

"Đồ ngu! Chúng ta đánh nhau lâu như vậy rồi, chuyện chính còn chưa làm kìa!”

"Đúng, đúng, đúng, cậu Châu bảo chúng ta xử lý tên kia, đã nói là sẽ cho chúng ta một triệu đó!”

Cả ba người họ nhìn lại, Mạc Phong đã không còn ở đó nữa.

"Tiền đâu? À không! Người đâu!”

Lúc này trên tầng bốn.

Châu Phi nằm trên đùi Lý Thanh Tuyết và ăn đồ ăn.

“Không biết tên đó đã chết chưa!”, anh ta vừa ăn đào vừa nhếch mép cười bỉ ổi.

Người đàn ôngNgười Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Chương 206: Cao thủ