Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1310




Chương 1310

Rất nhiều trường hợp là người trước dẫn dắt người sau vào, ai cũng được đăng ký vào trong Ngũ Âm Lục Luật một cách tùy tiện. Hơn nữa, mỗi tháng họ còn được nhận tiền. Như vậy thì làm gì có chuyện không có hàng trăm nghìn người.

Thế nhưng những người thực sự thuộc nhà họ Mạc thì có bao nhiêu?

Tại sao năm xưa nhà họ Mạc lại thua tới mức thảm hại như vậy? Chính là vì có kẻ làm mục ruỗng gốc rễ của nhà họ Mạc. Tất cả toàn là kẻ ăn bám nên vào thời khắc then chốt có mấy ai thực sự có thể chống đỡ?

Mạc Phong phất tay trầm giọng: “Được rồi, cả bốn người về nghỉ ngơi đi. Dưỡng thương xong rồi tính!”

“Xin tiễn thiếu chủ!”, bốn người đồng loạt hô lên.

Nhược Hi và Mộc Linh Lung cùng Mạc Phong rời khỏi câu lạc bộ.

Bốn vị môn chủ không khỏi hừ giọng khi nhìn theo bóng lưng của Mạc Phong.

“Hừ! Xem ra vị thiếu đông gia này định ra tay với chúng ta rồi!”

“Xì! Thằng nhóc này, lúc chúng ta và bố cậu ta tung hoành khắp thiên hạ thì cậu ta còn chưa ra đời đấy. Giờ chỉ chỉ trỏ trỏ là có ý gì?”

“Bớt nói lại, ông chán sống hay là sống tốt quá nên thế? Những thứ chúng ta có của hiện tại không phải là nhà họ Mạc cho sao? Mấy cô dì chú bác của ông, thậm chí là ông hai tám mươi tuổi nhà ông cũng đưa được tới đây ăn chơi nhảy múa, bao năm qua nhà họ Mạc đã không so đo thì ông còn muốn thế nào nữa?”

“Có chút tiền thôi, nhà họ Mạc có cần phải làm tới mức đó không? Thật đau lòng. Lúc chúng ta xông lên giết địch bị thương biết bao nhiêu thì sao, vậy mà giờ thiếu đông gia lại bắt đầu toan tính với chúng ta. Đúng là sông có khúc người có lúc. Mấy ông già chúng ta đúng là không được trọng dụng nữa rồi!”

“Nếu là ông thì ông có nuôi kẻ nhàn không? Hàng trăm nghìn người ăn chùa ở đây, một năm mất bao nhiêu chi phí ông có biết không?

“…”

Nội bộ mục nát là mục nát toàn bộ. Vì vậy Mạc Phong muốn chỉnh đốn cũng là điều hợp tình hợp lý. Nếu để đám người này dắt mũi thì anh nào còn là thiếu đông gia nữa mà là đông gia ngốc mất rồi.

Lúc này, bên ngoài cửa.

Mạc Phong vừa đi về phía xe vừa gọi điện thoại: “Hai người lập tức tới khu thể dục đi!”

“Đội trưởng, tới nhà thể dục làm gì? Nhà hàng chúng ta đang bận sấp mặt đây này!”, tiếng xoong nồi loảng xoảng từ đầu bên kia vọng tới. Mặc dù lúc này đang là buổi sáng nhưng đã có rất nhiều khách đứng xếp hàng.

Hữu xạ tự nhiên hương! Một truyền mười, mười truyền một trăm, ai ai cũng muốn tới đây ăn thử.

Về cơ bản ngày nào nhà hàng cũng chật cứng. Hơn nữa gần đây họ còn định mở thêm chi nhánh. Triệu Khải tìm một lúc mười đàn em, đích thân huấn luyện bọn họ nấu ăn.

Hơn nữa họ còn ký thỏa thuận. Nếu sau này trở thành đầu bếp nổi tiếng thì mười năm tiếp theo sẽ phải làm việc cho bọn họ. Sau mười năm thì có thể lựa chọn rời đi hoặc tiếp tục ở lại.

Ước mơ của Triệu Khải là có một chuỗi cửa hàng mang thương hiệu riêng, cũng coi như là khởi nghiệp.

Đương nhiên là Mạc Phong ủng hộ những điều đó và cũng coi như đây là cây cầu bắc tới tương lai cho họ. Chỉ cần anh em sống tốt thì làm việc cho ai mà chẳng giống nhau.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa. Có việc tìm các chú. Trước đây không phải đã thuê rất nhiều người rồi sao, lẽ nào vẫn là Triệu Khải đích thân xuống bếp à?”, Mạc Phong trầm giọng.

Trương Hiểu Thiên ở đầu dây bên kia cười khổ: “He he, làm gì có. Nhưng mà đội trưởng tìm bọn em có việc gì không?”

“Vâng! Anh mang tới cho các chú bốn con vịt, có tới không?”

“Tới chứ! Bốn con vịt thế nào ạ?”

“Mlem lắm!”

“Ha ha ha, em biết là đội trưởng không quên anh em mà. Em tới ngay!”

“…”