Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1262




Chương 1262

Thương Hồng ôm một đống đồ ăn vặt tới quầy : “Tính tiền!”

Tiếu Nhã vừa ăn vừa chọn đồ. Trước đó họ còn đề phòng cô nhóc này, giờ xem ra không cần nữa rồi.

Đúng là cô bé không khác gì đứa trẻ. Trong đầu chỉ toàn nghĩ tới đồ ăn, dùng chút đồ ăn là có thể dỗ dành và lừa đi ngay được.

Giống như có một câu nói trên mạng thế này: ‘Tôi đã là một cô gái trưởng thành, không cần phải dùng kẹo mút để lừa tôi đi đâu, mà bạn phải mua cho tôi snack khoai tây, gà rán, bò khô, bánh quy, bánh thịt bò, thịt dê xiên, lẩu… “Chào bạn, tất cả hết ba trăm tám mươi sáu tệ!”, nhân viên phục vụ nhìn thầy Thương Hồng khẽ mỉm cười.

Thế nhưng Tiếu Nhã vòng qua vòng lại một lúc đã ôm thêm được một đống đồ ăn vặt bước ra.

“Được rồi được rồi, em đừng mua nữa!”, Thương Hồng nhìn với vẻ bất lực.

Cô nhóc ngậm một thanh kẹo mút: “Hi Hi, mấy thứ này ngon quá ạ. Nếu có cơ hội, nhất định em sẽ mở một siêu thị giống như thế này ở trên núi!”

“Đừng có nghĩ lung tung nữa. Mở siêu thị trên núi, hàng hóa không vận chuyển lên được thì dùng máy bay trực thăng sao? Tiền em kiếm ra cũng không đủ tiền xăng dầu đâu!”

“Ai bảo em bán chứ. Mở siêu thị đương nhiên là để em ăn rồi!”

“…”

Sau khi Thương Hồng thanh toán xong thì xách bao lớn bao nhỏ cho vào trong xe.

“Lát nữa em về nhà trước. Chị còn phải tới cửa chỗ cửa hàng một chuyến!”, cô đặt đồ ăn vào trong xe và trầm giọng.

Tiếu Nhã lắc đầu: “Em cũng muốn tới cửa hàng cùng chị”.

“Ăn nhiều như vậy mà vẫn không thể thỏa mãn em được sao? Giờ chị bận không có thời gian quản em. Lát nữa chị đưa em tới ngã tư, em tự đi về nhé!”

“Không đâu!”

“Em…”

Thương Hồng đang hết sức lo lắng cho Mạc Phong, giờ lại bị cô bé trẻ con này bám lấy. Tính cô vốn tốt nhưng cũng cảm thấy khó chịu. Mặc dù Tiếu Nhã mới chỉ có mười bảy, mười tám tuổi nhưng trong mắt cô, cô nhóc chẳng khác gì một đứa trẻ vẫn còn đang bú sữa mẹ.

“Em biết chị bảo em tự về là có ý gì. Chị đi tìm anh phải không?”, Tiếu Nhã cười lạnh lùng.

Thương Hồng bỗng phát hiện đôi mắt cô bé đã chuyển sang màu trắng, không còn nhìn thấy đồng tử nữa.

“Ha ha, quả nhiên trước đó là giả bộ! Rốt cuộc em là ai?”

Tiếu Nhã cúi đầu cười thản nhiên: “Chị đừng quan tâm em là ai. Em không hề có ác ý, chỉ là thích ăn thôi. Anh đối với em rất tốt, anh ấy xảy ra chuyện khiến em cũng hết sức lo lắng. Vì vậy em muốn đi cùng chị!”

“Em cũng thích anh ấy à?”

Tiếu Nhã khẽ lắc đầu: “Em không biết. Nhưng em thấy anh ấy không vui thì em cũng không vui. Mặc dù đôi khi anh ấy khá hung hăng với em nhưng em không hề cảm thấy tức giận, cứ như bị anh ấy mắng là điều đương nhiên vậy. Giống như em và anh ấy trước đây đã từng quen biết! Nhưng em lại không biết là đã gặp ở đâu!”

“Nói nghe mập mờ vậy. Lẽ nào kiếp trước là tình nhân sao?”, Thương Hồng nói với giọng ghen tuông.

Cô nhóc phất tay khẽ cười: “Chị yên tâm, hình như em không có ý tứ đó với anh. Em chưa từng yêu nên không rõ. Nhưng em thích chị lắm, bởi vì chị có thể giúp anh rất nhiều!”

“Có phải là anh ruột của em đâu, gọi ngọt thế! Thật chịu hết nổi với em. Chị có thể đưa em đi cùng nhưng em phải đảm bảo không được chạy linh tinh! Lát nữa chỉ ở trong xe thôi đấy!”