Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1231




Chương 1231

“Của anh tổng cộng hết hai nghìn sáu trăm lẻ bốn tệ!”

“Bao nhiêu?”

“Hai nghìn sáu trăm lẻ bốn tệ? Hai bát cháo hải sản hai nghìn sáu trăm lẻ bốn tệ?”

“Không phải, cháo hải sản 31 tệ/bát. Trước đó, cô ấy đã gọi humburger kẹp thịt tôm hùm, phi lê bò, và một chén canh hoa vàng, tổng cộng là 2.604 tệ. Tôi có thể giảm giá cho anh, hai ngàn sáu!”

“…”

Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh thật sự không ngờ người phụ nữ này lại ăn nhiều như vậy, sao có thể ăn nhiều như vậy mà không béo lên cơ chứ.

Giờ thì anh đã tin những cô gái khi đi ra ngoài nói họ không đói là như nào rồi, trước khi ra ngoài không biết họ đã ăn bao nhiêu rồi, lúc gặp chàng trai liền tỏ vẻ đoan trang nhã nhặn.

“Con nhỏ tán gia bại sản này …”, Mạc Phong chậm rãi lấy thẻ ngân hàng trong ví ra, đưa tới.

May mà cô ấy có đủ khả năng, nếu đổi thành nhân viên văn phòng bình thường thì một tháng lương không đủ cho cô ấy ăn một ngày mất.

Tuy nhiên, cũng có thể hiểu được rằng một người phụ nữ như Từ Giai Nhiên vốn ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, hơn nữa lại có thể tự mình kiếm tiền, tiền tiêu vặt một tháng có lẽ là số tiền mà nhiều người cả đời cũng không kiếm ra được.

Vài trăm nghìn chỉ là tiền tiêu dùng bình thường, nếu mua đồ xa xỉ, một tháng có khi phải đến vài triệu, vài chục triệu ấy.

Đối với khoản tiêu dùng này, nếu không có kinh tế thì quả thực không nuôi nổi cô ấy, vì vậy một người đàn ông xấu một chút, lùn, béo một chút không phải là mấu chốt, chủ yếu là không được nghèo.

Sau khi thanh toán hóa đơn, Mạc Phong cũng quay lại công ty.

Đám Vương Bưu sau khi bị giáo huấn cũng không dám tùy tiện đánh bài ở phòng bảo vệ nữa, nếu có đánh thì phái một người đứng bên ngoài canh rồi mới dám chơi.

Khi Mạc Phong mở cửa bước vào, phát hiện tất cả đang nằm bò trên bàn viết gì đó, bước vào xem, hóa ra họ đang viết bản kiểm điểm.

“Gì thế này? Phạm tội gì vậy?”

Mọi người nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Mạc Phong, giống như nhìn thấy cứu tinh, bọn họ vội vàng kêu lên: “Anh Mạc, anh đến rồi! Hôm qua trong công ty bị trộm mất đồ gì đó, tổng giám đốc nổi giận, muốn trừ ba tháng tiền lương của chúng em, hơn nữa còn phải viết bản kiểm điểm 10.000 chữ! Ba tháng không phát lương sao mà sống được chứ!”

Nếu từ chức vào thời điểm này sẽ bị truy cứu trách nghiệm, hơn nữa còn phải bồi thường hàng nghìn tệ.

“Đồ bị đánh cắp? Là cái gì?”, Mạc Phong hỏi.

Vương Bưu ngẩng đầu thở dài: “Nghe nói là ống đựng bút văn hóa Hồng Sơn đặt trong văn phòng của giám đốc Tô. Anh nói xem một cái ống đựng bút sao có thể đắt như vậy chứ? Tiền lương ba tháng của những người này cộng lại ít nhất cũng được 30.000 tệ. Cái ống đựng bút đó đắt như vậy sao? Rõ ràng là gài chúng em mà, kẻ dưới luôn là kẻ có tội!”

“Ống đựng bút văn hóa Hồng Sơn?”, Mạc Phong nhanh chóng mở điện thoại lên và bấm tra Google: “Cái này à?”

Nói xong, anh đặt điện thoại trước mặt họ, Vương Bưu gật đầu khi nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại: “Đúng, đúng! Là chiếc ống đựng bút này, nhưng màu sắc hơi khác một chút. Cái này giá bao nhiêu? Anh phải ra mặt thay chúng em!”

“Trừ lương của mấy người ba tháng là rẻ rồi đấy. Văn hóa Hồng Sơn có lịch sử hơn 5.000 năm. Nó được làm bằng ngọc bích. Đã từng có một cuộc đấu giá gần một triệu tệ cho một cái gần giống cái này! Nhưng anh đã từng thấy chiếc ống đựng bút trong văn phòng của Tô Nguyệt rồi, họa tiết có rãnh nhìn chung phải có giá trị khoảng 150.000 đến 200.000! Đây chỉ là phòng đoán thôi. Dù sao thì chắc chắn phải đến 100.000 tệ đấy!”