Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1094




Chương 1094

Người nọ bám sát sau chiếc Ferrari màu đỏ của Mạc Phong với khoảng cách chưa đầy hai mươi mét, hai chiếc xe hạng sang chạy nối đuôi nhau trên phố thực sự quá bắt mắt, dù có theo dõi thì thường người ta cũng sẽ chọn một chiếc xe phổ thông.

Vì vậy Mạc Phong cũng mặc kệ người đang bám đuôi anh muốn làm gì thì làm, anh nhìn qua gương chiếu hậu thì phát hiện hình như là một người phụ nữ, chỉ là không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.

“Là fan của mình sao? Không đúng, mình chưa từng đến Vân Châu, tại sao một cô gái từ Vân Châu lại đến tìm mình cơ chứ?”, Mạc Phong nghĩ đến đây không khỏi bật cười.

Chiếc Porsche GT phía sau đột nhiên bắt đầu tăng tốc trên cầu vượt, phóng thẳng ra giữa đường rồi quay ngang xe.

Mạc Phong cũng phanh gấp dừng xe: “Điên hả? Muốn chết hay gì?”

Dường như người phía trước đang nhằm vào anh nên đã mở cửa bước xuống.

Cánh cửa của chiếc Porsche GT nọ chậm rãi mở ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh là một cặp chân.

Cơn tức của Mạc Phong lập tức vơi đi một nửa, trên đời này phàm là người đẹp thì luôn có được đặc quyền, anh tiếp tục đảo mắt qua, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, anh lập tức kêu lên: “Là cô à?”

“Đúng vậy, là tôi đây!”, cô ấy dựa thân hình mỏng manh lên thân xe, vòng eo nhỏ nhắn khiến người ta nhìn mà chảy cả máu mũi.

Người phụ nữ này không phải ai khác, mà chính là một trong sáu đóa hoa của tập đoàn Kim Tư Nhã, tổng giám đốc Kim – Kim Nguyệt Khê!

Mạc Phong nhìn thấy người phụ nữ này, liền thu lại ngay vẻ mặt háo sắc trước đó, ho khan một tiếng: “Giám đốc Kim tìm tôi có việc gì vậy?”

Trong ấn tượng của anh, anh không liên quan gì đến Kim Nguyệt Khê cả, người phụ nữ này lai giữa Hoa Hạ và Cao Lệ. Bình thường cô ấy toàn ở nước Cao Lệ, không có chuyện gì lớn thì cô ấy sẽ không đến tập đoàn Kim Tư Nhã.

Vì vậy, lần đầu tiên hai người gặp gỡ có lẽ là ở cuộc họp quản lý cấp cao của tập đoàn. Mạc Phong không thể hiểu được, rốt cuộc thì Kim Nguyệt Khê này tới tìm anh làm gì?

“Giám đốc Kim, sao cô không ở công ty mà ra ngoài tìm tôi thế?”, Mạc Phong nhìn cô ấy mỉm cười.

Thông thường, lúc này Kim Nguyệt Khê nên ở Vân Châu hoặc ở nước Cao Lệ mới đúng, tại sao cô ấy lại có mặt ở Giang Hải chứ? Lúc trước là bởi vì mỹ phẩm dược liệu của tập đoàn Kim Tư Nhã chuẩn bị tung ra thị trường, nên ban quản lý cấp cao bắt buộc phải tập hợp lại để bàn bạc, nhưng bây giờ sản phẩm thường xuyên được bày bán ở các kênh tiêu thụ ở khu vực Châu Âu, mà ở ngay Hoa Hạ này cũng đang bán rất chạy.

Bây giờ việc tìm cách nâng cao sản lượng mới là mấu chốt, anh cứ tưởng đáng lẽ ra giám đốc Kim không còn ở đây mới đúng chứ.

Kim Nguyệt Khê vặn eo, bước đi trên đôi guốc cao gót lại gần anh: “Đương nhiên là tôi đến để gặp anh rồi. Anh có thời gian không? Trưa nay tôi muốn mời anh một bữa!”

“Cô mời tôi đi ăn sao? Hình như chúng ta cũng không thân lắm, mất công như thế làm gì!”, Mạc Phong khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu hết sức lạnh lùng, thậm chí còn xen lẫn vẻ kiêu ngạo.

Ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo và bất cần.

Người đàn ông như vậy đúng là kiêu ngạo từ trong xương cốt, khiến người ta không cách nào lại gần.

Nếu là người khác bày vẻ mặt này ra trước Kim Nguyệt Khê thì phỏng chừng cô ấy đã bỏ đi từ lâu. Tuy rằng số người đuổi theo cô ấy chưa đến mức xếp hàng từ đây đến nước Ngọc, nhưng cũng đủ đông để thành lập một đội quân lớn mạnh.

Nhưng Mạc Phong lúc này ngạo mạn như vậy, cô ấy không những không cảm thấy chán ghét, mà ngược lại còn muốn biết thêm về người đàn ông này.