Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 71




Chương 71:

Đợi đến khi thư ký và cô quản lý cao cấp kia vào nhà vệ sinh, nụ cười trên mặt Diệp Du Nhiên liền biến mất, không để ý tới bọn họ nữa.

Hai người phụ nữ bị cô hãm hại, dù nghĩ Diệp Du Nhiên sẽ không để lộ ra ghi âm kia nhưng vẫn cẩn thận đi theo sau lưng cô, muốn nói gì đó.

Kết quả ở đầu lối rẽ bọn họ lại gặp phải Mộ Tấn Dương đi ra tìm cô.

Mộ Tấn Dương thò tay qua nắm tay cô, liếc nhìn sau lưng cô nói với ẩn ý sâu xa: “Sao em đi lâu vậy?”

Khóe miệng Diệp Du Nhiên cong lên. Ánh mắt kia của anh làm cho cô cảm thấy Mộ Tấn Dương chắc chắn đã nhìn thấy chuyện cô vừa làm.

Cũng không đợi Diệp Du Nhiên trả lời, Mộ Tấn Dương đã kéo cô đi về phía trước: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi về trước thôi. Tôi đã nói với Chính Thành rồi.”

Diệp Du Nhiên miễn cưỡng mở miệng: “Tùy anh.”

Sau đó, cô quay đầu giống như đùa dai, còn giơ cao tay lên. Trong tay cô cầm điện thoại của mình.

Quả nhiên cô lại thấy được gương mặt trắng bệch của hai người phụ nữ kia.

Khi đi tới cửa câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, Diệp Du Nhiên rút tay của mình ra.

Mộ Tấn Dương cũng không để ý, cười nhạt nhìn cô và chỉ nói ba từ: “Chơi vui sao?”

“…” Diệp Du Nhiên mím môi, có chút xấu hổ lại hơi chán nản. Quả nhiên đã bị anh nhìn thấy rồi.

Mộ Tấn Dương thấy cô như vậy thì ý cười trên khóe miệng càng lộ rõ.

Là chuông điện thoại di động đã cứu Diệp Du Nhiên ra khỏi sự lúng túng này.

Thấy có người gọi điện thoại cho Mộ Tấn Dương, Diệp Du Nhiên vội vàng vẫy một chiếc xe taxi và ngồi vào. Trước khi lên xe, cô còn rất ngây thơ mà làm mặt quỷ với anh: “Tôi tự về.”

Mộ Tấn Dương ngẩn người, vẻ mặt có chút khó lường, sau đó cười khẽ một tiếng mới nghe máy.

Sau khi cúp máy thì xe taxi đã rời đi, anh xoay người quay trở lại câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.

Diệp Du Nhiên ngồi ở trong xe taxi, nhìn lại phía sau mấy lần, phát hiện Mộ Tấn Dương thật sự không đuổi theo thì trong lòng thả lỏng, theo thói quen sờ vào cổ tay. Lúc này cô mới phát hiện ra trên cổ tay thiếu một thứ.

Đồng hồ đeo tay còn ở trong phòng, cô đã tháo xuống trước lúc ăn cơm.

Cô muốn gọi điện thoại bảo Mộ Tấn Dương cầm cho cô, nhưng nghĩ đến ánh mắt cười nhạt của anh vừa rồi, Diệp Du Nhiên đen mặt nói với người tài xế: “Bác tài, làm phiền anh quay lại một chuyến, tôi quên đồ.”

Khi quay trở lại câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, Diệp Du Nhiên hơi ngây người. Trước đó cô được Mộ Tấn Dương dẫn lên là tầng ba hay tầng bốn nhỉ?

“Chắc là tầng bốn.” Diệp Du Nhiên thì thào tự nói rồi ấn thang máy lên tầng bốn.

Phòng đầu tiên bên tay trái ở tầng bốn.

Diệp Du Nhiên không hề nghĩ ngợi đã đẩy cửa phòng đi vào trong. Nhưng bên trong vắng lạnh chỉ có ba người.

Một người không nhìn thấy rõ mặt đang nằm trên mặt đất, cả người đều là máu.

Một người khác với bóng dáng quen thuộc mặc bộ vest màu xanh lam, đang cung kính đứng ở bên cạnh người đàn ông ngồi đối diện kia nói: “Ông chủ, hắn…”

Bởi vì Diệp Du Nhiên đột nhiên xông vào nên câu nói tiếp theo chợt dừng lại.

Mà người đàn ông duy nhất đang ngồi, trong tay cầm điếu thuốc lá được Nam Sơn gọi ông chủ chính là Mộ Tấn Dương mà cô vô cùng quen thuộc.

Mộ Tấn Dương ngồi với tư thế lười biếng ở đó, dáng người tuyệt đẹp và khí chất nổi bật hơn người, giống như một bức tranh.

Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc với làn khói lượn quanh che đi tầm nhìn khiến Diệp Du Nhiên nhất thời không nhìn thấy rõ mặt anh.

Ánh mắt cô nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh, cô gần như run rẩy nói: “Ngài Nam? Ngài gọi anh ta là gì?”