Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 501




Chương 501:

“Hỏng tóc của em…” Diệp Du Nhiên vội vàng đưa tay lên vuốt lại tóc của mình, sáng nay cô phải kéo lấy Mộ Tấn Dương để anh làm cho cô rất lâu đấy.

Ý cười trên mặt Lục Thời Sơ dần dần nhàn nhạt đi: “Anh còn có chút việc phải đi về trước, anh Mộ anh ấy… vẫn còn đang ở bên trong.”

Anh ta nói xong còn nhìn thoáng qua về phía phòng bệnh sau lưng.

Diệp Du Nhiên gật gật đầu, tiến đến cạnh cửa định đi vào xem.

Lục Thời Sơ gọi cô một tiếng: “Du Nhiên.”

“Hả.”

Diệp Du Nhiên cũng không quay đầu lại, cô trông thấy Mộ Tấn Dương đang đứng ở trước giường bệnh hình như là đang nói cái gì đó, nhưng do cách cửa phòng nên cô không nghe được.

Lục Thời Sơ thấy tinh thần của cô đều tập trung vào trong phòng bệnh, lời đến bên môi lại cưỡng chế nuốt trở vào, giọng nói có chút nhẹ: “Anh đi về trước.”

“Ừm, bye bye.”

Lúc này Diệp Du Nhiên mới quay đầu nhìn về phía anh ta phất phất tay, có thể là sợ kinh động đến người ở trong phòng bệnh nên giọng nói của cô cũng thả rất nhẹ.

Biểu lộ trên mặt Lục Thời Sơ càng lúc càng mờ nhạt.

Anh ta quay người đi về phòng làm việc của mình, trên đường không ngừng có y tá và bác sĩ chào hỏi anh ta, anh ta cũng đều gật đầu đáp lại, động tác nhìn có chút máy móc.

Tải app truyện hola đọc tiếp nhiều nhé cả nhà! Trong phòng bệnh.

Huỳnh Tiến Dương nhìn thoáng qua phía sau lưng Mộ Tấn Dương phát hiện phía sau anh không có một ai.

Không trông thấy người anh ra muốn gặp nên sắc mặt Huỳnh Tiến Dương hơi trầm xuống: “Anh tới đây làm cái gì? Hiện tại hối hận rồi nên muốn tới cầu xin tôi à?”

Mộ Tấn Dương nghe vậy ngay cả ánh mắt cũng không hề biến hóa một chút nào.

Huỳnh Tiến Dương lại coi sự trầm mặc của Mộ Tấn Dương trở thành ngầm thừa nhận, anh ta bật cười một tiếng: “Chậm rồi, chúng ta gặp lại ở toà án sau nhé.”

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ khi còn bé đi học cùng người khác đánh nhau một trận bên ngoài ra thì ngay cả Huỳnh Thư Triết cũng chưa từng đánh anh ta, mà người một nhà của cậu bạn đánh nhau với anh ta kia cuối cùng cũng bị làm cho không có cách nào sống được ở thành phố Vân Châu này nữa.

Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ là anh ta đang ngăn cản Mộ Tấn Dương động tay động chân với Diệp Yến Nhi nên mới bị Mộ Tấn Dương đánh, anh ta là chiếm phần lý kia.

Đang lo không biết làm sao tìm được Mộ Tấn Dương phiền phức kia thì anh lại tự mình đưa tới cửa.

“Nếu như muốn gặp nhau ở trên toà án thì xin nhanh lên một chút, tôi tương đối bận rộn cần phải sắp xếp thời gian trước.” Sắc mặt Mộ Tấn Dương bình tĩnh dị thường nhưng trong lời nói lại lộ ra một cỗ khinh thường, thậm chí là ngông cuồng.

Huỳnh Tiến Dương vô cùng tức giận tới mức bật cười: “Mộ Tấn Dương? Tự tin của anh từ đâu tới vậy?”

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ba của anh ta là Huỳnh Thư Triết thì vẫn chưa có ai dám dùng qua loại giọng điệu này để nói với anh ta.

“Cái này thì anh không cần biết.” Mộ Tấn Dương nói xong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút.

Anh tính toán thời gian, bây giờ anh đi về thì Diệp Du Nhiên cũng hẳn là làm kiểm tra xong rồi.

Diệp Du Nhiên muốn anh đến xem Huỳnh Tiến Dương anh không có ý kiến, cũng nên đến xem Huỳnh Tiến Dương bị thương có nặng hay không.