Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 492




Chương 492:

Trong vài năm đầu tiên của sự nghiệp, khi Mộ Tấn Dương còn mười mấy tuổi, với tư cách là người phương Đông trẻ nhất trong giới, bị đám người đó bài ngoại, tìm lưu manh đến gây sự, một người đánh 10, anh chưa bao giờ thua.

Mặc dù chiến thắng ban đầu rất là thê thảm.

Một người từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió lớn lên như Huỳnh Tiến Dương làm sao là đối thủ của anh được.

Mộ Tấn Dương đi tới, nhấc chân lên giẫm vào người của Huỳnh Tiến Dương: “Ai cho anh lá gan đi vào đó?”

Đế đôi giày da thủ công cao cấp của Ý rất cứng, nên khi giẫm trên ngực của Huỳnh Tiến Dương, nặng nề đến nỗi khiến anh ta thở không ra hơi.

“Đó là…phòng của Du Nhiên, tại sao tôi lại không được vào…”

Anh ta nói xong một câu thì liền thở hổn hển vô cùng kịch liệt.

Nhìn sắc mặt càng lúc càng u ám của Mộ Tấn Dương, anh ta lại thốt thêm một câu châm dầu vào lửa: “Anh không muốn biết tôi đã làm gì cô ấy sao?”

Thanh âm của Huỳnh Tiến Dương mang theo một sự khiêu khích.

Ngọn lửa trong lòng Mộ Tấn Dương càng bùng lên dữ dội, anh dùng sức giẫm hơn, đáy mắt hiện lên một tia sát khí nồng đậm.

Giọng nói của anh như được nghiến ra từ kẽ răng từng câu từng chữ: “Tôi có rất nhiều cách để khiến anh biến mất trên thế giới này, có muốn thử không?”

“Tiến Dương!”

Thanh âm anh vừa dứt, thì tiếng kêu chói tai của Diệp Yến Nhi ở bên kia liền truyền tới.

Diệp Yến Nhi đi tới định đẩy Mộ Tấn Dương ra: “Anh muốn làm gì Tiến Dương! Anh mau tránh ra!”

Mộ Tấn Dương chỉ khẽ nghiêng người qua một cái là liền thành công tránh được sự đụng chạm của Diệp Yến Nhi, còn Diệp Yến Nhi vì dùng sức quá nhiều, lại vừa bị vồ hụt, cơ thể cô ta bắt đầu mất cân bằng rồi bổ nhào về phía trước và ngã xuống.

Thấy khuôn mặt của Huỳnh Tiến Dương bị đau đến mức trắng bệch, bên khoé miệng còn bị rỉ máu, đáy lòng cô ta liền hoảng loạn: “Người đi đâu hết rồi! Người đâu!”

Bởi vì kể từ tầng hai trở lên là nơi ở của người nhà họ Diệp, bình thường thì chỉ có kêu người làm tới, chứ người làm không được phép lên.

Thanh âm của Diệp Yến Nhi vừa dứt thì người làm lập tức chạy tới.

Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều kinh hoảng, nhưng không có ai dám tiến lên trước hết.

Diệp Yến Nhi vừa nãy vừa bị té nên vạt váy trên người cô ta bị vén lên, miễn cưỡng chỉ còn che được những chỗ cần che, trông rất là bất nhã nhặn.

Còn Huỳnh Tiến Dương thì sắc mặt trắng bệch bị Mộ Tấn Dương giẫm ở dưới chân, hơi thở khó khăn, khoé miệng có máu, rõ ràng là bị đánh.

“Cậu, cậu Mộ!”

Một người làm dũng cảm bước lên trước, run rẩy gọi Mộ Tấn Dương một tiếng.

Nhưng Mộ Tấn Dương không hề quan tâm đến người làm mà khom người xuống xách cổ Huỳnh Tiến Dương lên, giống như là chưa được xả giận nên liền tẩn thêm hai đấm vào bụng của Huỳnh Tiến Dương.

Người xung quanh có thể nghe được tiếng gãy xương ‘răng rắc’ một cách rõ ràng.

Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm vào Huỳnh Tiến Dương với sắc mặt vô cảm, trên trán anh nổi đầy gân xanh, thanh âm nhẹ đến nỗi chỉ có hai người nghe thấy: “Nhớ kỹ lời của tôi, cũng đừng có thử khiêu khích tôi.”