Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 482




Chương 482:

Diệp Du Nhiên đứng dậy, chỉnh sửa quần áo trên người mình một chút, sau đó mới giương mắt nhìn Diệp Thành: “Khi nào ông nội có tin tức của ba con, thì lúc đó mới bàn chuyện Tổng giám đốc của LK với con đi.”

Trên khuôn mặt Diệp Du Nhiên vẫn duy trì một nụ cười, nói xong cô liền quay người đi ra ngoài.

Cô mới đi đến cửa thì đã nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng ‘xoảng’.

Cho dù không quay đầu lại thì cô cũng biết là Diệp Thành đang tức giận đập đồ rồi.

Nhưng đập đồ thì sao chứ?

Diệp Thành trước giờ chưa từng đối đãi cô như một đứa cháu gái, thì cô cũng chả cần gì phải hiếu thảo một cách mù quáng nữa.

Trong đại sảnh dưới lầu.

Diệp Du Nhiên từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn là đã thấy ngay Mộ Tấn Dương đang ngồi trên ghế sofa đơn.

Anh ấy đang cầm điện thoại cũng không biết là đang xem gì nữa, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại lướt lướt trên màn hình, ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Diệp Nguyên Minh và người phụ nữ vừa nãy thì ngồi ở một bên, Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương thì ngồi ở một bên khác, hai bên không những không có chút giao lưu nào mà ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng không có.

Bầu không khí trong đại sảnh có chút cứng đờ

Cũng khó trách Diệp Yến Nhi và Diệp Nguyên Minh lại im bặt như vậy, cho dù bọn họ đều không có chút tình cảm nào với Dương Linh, nhưng mà bọn họ đều coi trọng mặt mũi.

Càng huống hồ người phụ nữ kia đã mang thai rồi, chắc là Diệp Yến Nhi cảm thấy lại có thêm một người để chia gia sản nên trong lòng mới thấy không vui.

Dòng suy tư của Diệp Du Nhiên không ngừng trôi đi, khiến cho bước chân của cô cũng chậm lại.

“Qua đây.”

Nghe thấy thanh âm, Diệp Du Nhiên liền nhìn về hướng của Mộ Tấn Dương, anh ấy không biết đã cất điện thoại vào từ lúc nào rồi, ánh mắt anh lúc này đang nhìn thẳng vào cô.

Diệp Du Nhiên thấy vậy thì liền nhanh chóng sải bước đi tới.

Cô vừa đi tới thì Mộ Tấn Dương liền trực tiếp kéo cô vào lòng mình, để cô ngồi trên đùi anh.

“Có người ở đây…” Diệp Du Nhiên không muốn anh cứ không kiêng dè như vậy trước mặt người ngoài, cô thấy mất tự nhiên lắm.

Mộ Tấn Dương nghe vậy thì liền cau mày bất mãn, sau đó chỉ đành đứng dậy rồi đưa cô qua bên khác ngồi.

Giống như là đang rất chán vậy, anh vừa ngồi xuống là liền cầm lấy tay của Diệp Du Nhiên để chơi đùa.

Anh tách từng ngón từng ngón tay ra, rồi lại nắm lại thật chặt, nhưng lực đạo cũng không lớn.

Đôi vợ chồng nhỏ này cứ ân ái như không có mặt người khác ở đây vậy, thật khiến bốn ánh mắt còn lại có chút kỳ lạ.

Diệp Du Nhiên cũng không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ.

Thấy Mộ Tấn Dương cứ lặp đi lặp lại động tác này, cô tưởng là anh đang chán nên đã nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi anh: “Hay là chúng ta về nhà đi.”

“Không.” Anh lắc đầu rất dứt khoác.

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Còn chưa ăn tối mà.”

Không lẽ nguyên nhân khiến cho đại Tổng giám đốc Mộ không chịu về là vì chưa được ăn tối sao?