Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 157




Chương 157:

“Người đã bị bắt đến đồn công an rồi.” Nam Sơn nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Rất nhiều người đều nhìn thấy.”

Ánh mắt của Mộ Tấn Dương u ám đến đáng sợ.

Nam Sơn đợi Mộ Tấn Dương ra lệnh.

Mộ Tấn Dương lại trực tiếp cầm áo khoác, sau đó xông ra ngoài.

Nam Sơn theo sát phía sau.

. . . . . .

Diệp Du Nhiên ngồi dưới đất, nét mặt chết lặng.

Cô biết chắc chắn Diệp Yến Nhi sẽ có hành động gần hơn một bước, nhưng cô thật không ngờ, Diệp Yến Nhi lại làm đến đường cùng như vậy, trực tiếp muốn cắt đứt cả đời cô.

Diệp Du Nhiên ôm chặt lấy mình, chỉ cảm thấy cả người rét run, lạnh đến thấu xương.

Mọi thứ đều không dễ dàng mới có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, nhưng mà, sau lúc này, cái gì cũng không có nữa rồi.

“Du Nhiên, Du Nhiên. . . . . .”

An Hạ ở một bên lên tiếng gọi tên Diệp Du Nhiên.

Liên tiếp kêu vài tiếng, Diệp Du Nhiên giật mình lấy lại tinh thần, cô cảm thấy mình nói chuyện cũng có chút cứng nhắc rồi, há miệng mấy lần, mới phát ra tiếng rất nhỏ: “An Hạ, xin lỗi, liên lụy đến cậu rồi.”

“Lúc này rồi, cậu còn nói bừa cái gì chứ, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Trong lòng An Hạ cũng cực kỳ hoảng sợ.

Cô ấy quen Diệp Du Nhiên nhiều năm như vậy rồi, biết Diệp Du Nhiên cũng không dễ dàng gì.

“Không. . . . . . không cảm thấy gì cả. . . . . .” Diệp Du Nhiên lắc đầu.

Bây giờ ngoài lạnh ra, cô không còn cảm giác gì khác nữa.

“An Hạ, tớ sẽ bị tạm giam hành chính, sau đó ép buộc cách ly có đúng không. . . . . .”

Diệp Du Nhiên nhỏ giọng lên tiếng hỏi An Hạ, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ.

“Du Nhiên, cậu đừng lo lắng.”

An Hạ không biết đang nói gì, giọng nói quá yếu ớt, là một người trưởng thành, cô ấy thoáng cái đã nghĩ ra hậu quả xấu của chuyện này.

“Két” một tiếng, cửa sắt được mở ra.

Có một cảnh sát đi tới: “Cô đến làm ghi chép với chúng tôi là có thể đi về trước.”

Cảnh sát chỉ chỉ An Hạ.

An Hạ mãi không nhúc nhích.

Diệp Du Nhiên đẩy cô ấy một cái: “Đi nhanh đi, tớ sẽ không sao đâu, năm đó lúc chuyện kia xảy ra, không phải tớ vẫn còn sống tốt sao.”

“Lần này sao mà giống được.” An Hạ gấp đến mức muốn khóc.

Tuy cảnh sát nói cô ấy làm ghi chép là có thể đi rồi, nói cách khác, Diệp Du Nhiên không thể đi.

Diệp Du Nhiên vẫn luôn cố kiềm chế, sau khi nhìn thấy An Hạ khóc, nước mắt trong mắt cũng lập tức tràn ra.

Cô đứng dậy, tùy ý lau nước mắt trên mặt, giống như không có gì đẩy An Hạ ra ngoài: “Nghe lời.”

An Hạ lắc lắc đầu, tiếng khóc càng lớn hơn.

Cảnh sát không chịu nổi quát lên: “Cô yên lặng chút đi!”

Cuối cùng An Hạ vẫn đi ra ngoài.

Diệp Du Nhiên cảm thấy càng lạnh hơn.

. . . . . .