Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 152




Chương 152:

Mộ Tấn Dương đi ra từ phòng bên cạnh, vừa đúng lúc đụng phải Hoắc Tuấn Anh đang lồm cồm bò dậy.

Hoắc Tuấn Anh thấy rõ mặt của Mộ Tấn Dương, biểu cảm đột nhiên trở nên vô cùng hung dữ: “Lại là mày! Ông đây đang buồn chán vì không tìm được mày để tính sổ đây!”

Cái chân của Hoắc Tuấn Anh bị Mộ Tấn Dương đánh bị thương đấy cơ bản là không thể hoạt động được nữa, giống như bị liệt vậy.

Vì thế mà khi anh ta bị Diệp Du Nhiên đạp ngã và còn bị cô giẫm mạnh mấy cái ở trên chân cũng không thể đứng dậy nổi.

Anh ta bây giờ nhìn thấy đầu sỏ làm cái chân kia của anh ta bị liệt thì đương nhiên tức giận vô cùng.

Mộ Tấn Dương liếc Hoắc Tuấn Anh, hiển nhiên anh đang coi thường anh ta.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên thì ánh mắt nhìn cô đánh giá: “Đánh đủ hay chưa?”

Diệp Du Nhiên nghe thấy vậy thì như bị điện giật mà vội vã lui ra, sau đó gật gật đầu. Dáng vẻ ấy có hơi dại khờ.

Thấy cô không nói gì thì Mộ Tấn Dương bước đến bồn rửa mặt mà rửa tay: “Tiếp tục.”

Sau đó xoay người muốn rời đi.

Diệp Du Nhiên cũng vội vàng chạy ra ngoài. Cô mới không muốn sau này Hoắc Tuấn Anh lại đến gây với cô.

Hai người một trước một sau mà từ phòng vệ sinh nam bước ra.

Mộ Tấn Dương có đôi chân dài, bước chân cũng rộng nên tự nhiên đi rất nhanh.

Diệp Du Nhiên lại cảnh giác mà nhìn thoáng về phía sau, sau đó mới chạy chậm theo sát anh.

Mộ Tấn Dương nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vừa nhẹ nhàng lại có vẻ gấp gáp nên nhịp bước không khỏi chậm lại.

Diệp Du Nhiên không biết vì sao anh lại bỗng nhiên bước chậm lại. Đến trước cửa phòng bao thì cô nghĩ lại lần trước gặp anh trên phố và cảnh anh đóng cửa sổ xe lại.

Vốn còn muốn ngoảnh lại chào anh một tiếng nhưng giờ lại bước nhanh đến trước, đẩy cửa phòng bao mà đi thẳng vào.

Động tác của cô rất đột nhiên dẫn đến Mộ Tấn Dương hơi dừng bước chân, cau mày. Hiển nhiên anh đang rất không vui.

Một tuần không gặp thì cũng không tính là quan hệ thân mật gì. Ít nhất cũng là người hợp tác chung, đến một câu cũng không muốn không muốn nói sao?

Mộ Tấn Dương nghĩ một lúc thì đen mặt. Nhưng anh vẫn quay người về sau nhìn, phát hiện Hoắc Tuấn Anh không có đuổi kịp mới tiếp tục bước tiếp.

Đến tầng lầu mà anh làm việc thì thoáng thấy Nam Sơn và An Hạ đang nói chuyện rôm rả.

Mộ Tấn Dương bước qua đó: “Thịt Bò đâu?”

“Vâng, đang ở đây.”

Nam Sơn trực tiếp nhấc lồng chó lên. Tiểu Biên Mục ngồi nghiêng ngả ở trong lồng.

“Oa. Tôi vừa nãy cũng không nhìn thấy ở đây có một chú chó.” An Hạ kinh ngạc kêu lên. Trong mắt cô ấy đều là sao, con gái đều rất thích động vật nhỏ lông xù.

Mộ Tấn Dương liếc nhìn Tiểu Biên Mục, lên tiếng hỏi An Hạ: “Cô thấy nó và người nào đó rất giống đúng không?”

“Hả?” An Hạ đơ người vài giây, vì Boss lớn Trần lại chủ động nói chuyện với cô ngoài công việc ra. Thật kích động!

Thế là cô ấy rất chính trực mà hỏi một câu: “Giống ai?”