Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 144




Chương 144:

Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn anh: “Mau lái đi, từ nay về sau tôi không muốn thấy nó xuất hiện ở biệt thự này nữa.”

“?” Nam Sơn chớp chớp mắt, vậy có nghĩa là, anh có thể tự mình lái chiếc xe này rồi?

Cần phải biết, chiếc Rolls – Royce phiên bản giới hạn này anh thích vô cùng, nhưng lúc ấy vẫn chưa tích đủ tiền, bây giờ, ông chủ thế mà tặng cho anh rồi.

Có lẽ đã làm hoà với cô Diệp rồi?

“Ông chủ, anh và cô Tô……”

Nam Sơn mới nói được một nửa đã bị khí lạnh của căn phòng đè xuống, nửa lời còn lại như bị mắc kẹt trong cổ họng.

Mộ Tấn Dương cười lạnh, thanh âm lạnh lẽo: “Về sau còn nhắc tới Diệp Minh Nguyệt, cậu liền cút sang Nam Phi cho tôi!”

Mộ Tấn Dương đã đi được một lúc, Diệp Du Nhiên vẫn ngồi ở trước bàn ăn không hề nhúc nhích.

Trên bàn ăn còn bày lên rất nhiều món Mộ Tấn Dương làm, trong không trung dường như còn lưu lại hơi thở của anh.

Diệp Du Nhiên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho An Hạ: “Ra ngoài uống rượu đi.”

Giọng nói của An Hạ có chút uể oải: “Bà dì đến thăm rồi, không đi đâu được rồi.”

Diệp Du Nhiên cúp điện thoại, ôm hết thức ăn trên mặt bàn đến nhà của An Hạ.

Cô hâm nóng đồ ăn trong lò vi sóng, sau đó lại đặt ở trên bàn ăn, đưa một đôi đũa cho An Hạ: “Vẫn chưa ăn cơm đúng không ?”

“Tớ biết chỉ có Nguyệt Nguyệt là tốt nhất, vừa tan ca là tớ đã chỉ muốn về nhà nằm rồi, làm gì được ăn cơm chứ.”

An Hạ hí hửng cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Chờ đến khi cô nàng đã ăn gần xong, Diệp Du Nhiên mới âm thầm hỏi: “Có ngon không?”

” Ừ, cũng không tệ, ở quán nào đây, lần sau tớ cũng đi mua.” An Hạ vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng vừa nói.

Diệp Du Nhiên cong môi cười: “Ăn nhiều một chút, sau này không có cơ hội ăn nữa đâu.”

“Cái gì?” An Hạ hoài nghi mở to mắt nhìn cô nàng, không phải chỉ là vài món ăn sao? Cậu đang có ý gì đấy.

Diệp Du Nhiên giải thích: “Đây là đồ ăn Mộ Tấn Dương làm.”

“Phụt…”

An Hạ vừa mới uống ngụm nước đã sặc: “Mộ đại BOSS biết nấu cơm á? Lại còn nấu ngon đến vậy sao? Cậu đừng có mà dọa tớ.”

Diệp Du Nhiên liếc cô ấy một cái.

“Hôm nay cậu xin nghỉ không đi làm cũng là vì anh ấy?” An Hạ nheo mắt, đầu óc mau chóng phát hiện vấn đề.

Diệp Du Nhiên gật đầu, vẻ mặt có chút mơ màng, không trả lời câu hỏi của An Hạ, tự mình nói: “Anh ấy nói tớ phải cho anh ấy một câu trả lời.”

An Hạ không hiểu: “Câu trả lời gì cơ?”

Diệp Du Nhiên cho cô ấy một ánh mắt âm trầm, An Hạ lập tức hiểu ra.

“Vậy cậu nói như thế nào?” An Hạ tò mò nhìn Diệp Du Nhiên, cô ấy luôn cảm thấy Diệp Du Nhiên sẽ không đồng ý Mộ Tấn Dương dễ dàng như vậy.

“Tớ để cho anh ấy nói một chút, mục đích lúc đầu anh ấy đến gần tớ, anh ấy không nói…”

“Sau đó thì sao?”