Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 143




Chương 143:

“Tôi nghĩ đây là hai việc khác nhau.” Mộ Tấn Dương hơi nhếch lông mày, nói: “Cho dù lúc trước có mục đích gì đi chăng nữa, lúc tôi cưới cô, toàn bộ đều là tình cảm thật tâm, tôi nghĩ điểm này cô có thể cảm nhận được.”

“Nếu anh muốn nuôi một con chó, lúc mua về cũng thật tâm như thế đấy, hơn nữa, nó cũng chả tìm anh, muốn anh giải thích cái này cái nọ, cũng không phiền phức đến thế này, thật tốt biết mấy.”

Diệp Du Nhiên châm chọc nhìn anh: “Nuôi chó thích thật đấy, chỉ cần anh đối xử tốt với nó, nó sẽ một lòng một mực với anh, những cái khác không cần quan tâm, không cần hỏi.”

Mộ Tấn Dương từ nãy đến giờ không bị ảnh hưởng cảm xúc, lúc này cuối cùng cũng tức giận rồi, lạnh giọng gọi tên cô: “Diệp Minh Nguyệt!”

“Nghe rõ, đừng gọi to như thế làm gì.” Gương mặt Diệp Du Nhiên lộ vẻ lười biếng, bộ dạng một chút cũng không thèm động đậy.

Mộ Tấn Dương thấy cô không thèm để ý, lại càng lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt loé lên tia sáng lạ thường: “Cô thực tưởng rằng không phải cô thì tôi không thích?”

“Tôi nào có nghĩ như vậy, anh muốn phụ nữ thế nào mà không có chứ, chỉ là vừa hay ngủ với tôi một đêm, sau đó mới nổi hứng thú mà thôi, điểm này tôi nắm rất rõ.”

Diệp Du Nhiên giương cằm lên, nhìn anh một cái rồi lại quay đầu đi chỗ khác.

“Được lắm.” Mộ Tấn Dương nhìn cô chằm chằm: “Được lắm! Diệp Minh Nguyệt.”

Anh nói liền hai chữ “được lắm”.

Hai chữ này lọt vài tai cô khiến cô có cảm giác lạnh sống lưng.

Không đợi Diệp Du Nhiên nói gì, Mộ Tấn Dương đã cầm chìa khoá xe Rolls – Royce, đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Du Nhiên bất động ngồi trên ghế, thực ra cô rất muốn nhắc Mộ Tấn Dương rằng áo anh đang mặc là áo ngủ.

……

Mộ Tấn Dương cầm chìa khoá đi ra ngoài, không hề đi thang máy mà trực tiếp đi cầu thang bộ xuống.

Anh đã ngủ suốt một ngày một đêm lại vừa mới hạ sốt, bản thân vốn còn hơi yếu nên lúc đi bộ xuống thở rất mạnh.

Anh lái xe 一路狂飚 về biệt thự, mạnh bạo đóng cửa xe đến nỗi phát ra một tiếng “Bịch”.

Anh nhìn xe, ánh mắt lại trầm xuống vài phần.

Người phụ ngữ ấy cũng đã từng lái chiếc xe này!

Mộ Tấn Dương vừa đi vào biệt thự liền gọi cho Nam Sơm.

Nam Sơn đang trêu đùa cùng với một thực tập sinh mới tới thì nhận được cuộc gọi của Mộ Tấn Dương .

Kinh ngạc một hồi, ông chủ sao nhanh như vậy đã điện cho mình rồi, lẽ nào đã sớm dỗ được cô Diệp rồi?

Nếu đúng là như vậy, tâm trạng của ông chủ có lẽ sẽ tươi vui như ngày mới nhỉ?

Thế thì, mình có phải sẽ xin được hai ngày nghỉ?

Ai biết, điện thoại vừa được kết nối, câu đầu tiên của Mộ Tấn Dương là: “Mau cút đến Vịnh Vân Thượng .” Câu nói ấy trong nháy mắt đã phá nát toàn bộ hi vọng của anh, biến nó về hình dạng ban đầu.

Quả nhiên, cuộc sống nào như trong truyển cổ tích.

……

Lúc Nam Sơn đến biệt thự, Mộ Tấn Dương đã thay quần áo mới, mặc một bộ tây trang màu đen vừa vặn thân người, toát ra một khí thế cao quý, khó mà lại gần.

“Ông chủ?” Nam Sơn nhỏ giọng hỏi, quan sát sắc mặt của Mộ Tấn Dương .

Mắt thấy sắc mặt của ông chú kém thế này, chắc là kế hoạch thất bại rồi, không thành công dỗ dành được cô Diệp.

Mộ Tấn Dương chỉnh lại măng – sét, thuận tay đưa cho anh chìa khoá xe.

Nam Sơn đưa tay nhận lấy chìa khoá, ông chủ đang làm gì thế nhỉ?