Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 127




Chương 127:

Lúc này, Lưu Bích vẫn không nói chuyện cười lạnh lên tiếng: “Thật sự làm khó Du Nhiên rồi, chỉ là cái danh tiếng kia của con, ở trong công ty, vẫn quen chứ?”

Lưu Bích là người vợ thứ hai của Diệp Thành, trẻ hơn ông ấy rất nhiều, dựa vào sự dung túng của Diệp Thành, làm loạn trước mặt Diệp Du Nhiên cũng là chuyện bình thường.

Tay cầm ly trà của Diệp Du Nhiên siết chặt lại, sau đó lại buông lỏng ra.

Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã là sự bình tĩnh, không một gợn sóng: “Cảm ơn bà nội quan tâm, có sự chăm sóc của ông nội, con ở trong công ty rất tốt.”

Muốn chọc tức cô, cô cứ không cho Lưu Bích được như ý.

Đột nhiên, Diệp Thành đặt mạnh ly trà trên tay xuống bàn, phát ra một tiếng “bịch”.

Lưu Bích vẫn muốn nói cái gì đó, bị âm thanh này làm cho giật mình, đem những lời định nói thu lại.

“Đều nói ít đi hai câu!” Diệp Thành quay đầu nhìn Lưu Bích: “Bà là người lớn, nói chuyện cũng không có chừng mực!”

“Thành….”

Bình thường Lưu Bích làm việc gì khiến Diệp Thành tức giận, nói hai câu nịnh lọt liền không có chuyện gì, không ngờ Diệp Thành lại trước tiếp ngắt lời bà một cách hung dữ: “Im đi”.

“Ông…”

Lưu Bích từ trước đến nay không bao giờ nhìn nhận Diệp Du Nhiên, bây giờ trước mặt Diệp Du Nhiên lại bị Diệp Thành trách mắng, không thể chấp nhận nổi.

Hung dữ lườm Diệp Du Nhiên, nhưng trước mặt Diệp Thành, bà không dám mắng cô, chỉ có thể kìm nén tức giận nói: “Ông bảo tôi im miệng thì có tác dụng gì, ông bảo cô ta đừng làm những việc kia nữa!”

“Pang!”

Lần này, Diệp Thành trực tiếp ném ly trà đang cầm trong tay xuống đất.

Diệp Du Nhiên cũng bị hành động bất ngờ này của ông làm cho giật mình.

Lúc này Lưu Bích cuối cùng mới cảm thấy sợ hãi, oán hận cúi đầu, cũng không dám nói nữa.

“Tôi bảo bà im miệng, bà không nghe thấy hả?”

Diệp Thành xem ra hình như là rất tức giận, sau vài lời nặng nề mới dừng lại.

Diệp Du Nhiên có chút ngạc nhiên.

Trước đây khi cô còn ở Diệp gia, Lưu Bích không ít lần gây khó dễ cho cô, nhưng Diệp Thành lại chưa từng giúp cô nói một lời.

Đây là lần thứ nhất.

Có lẽ chỉ là vì cô ký đã ký được hợp đồng với tập đoàn LK, còn phải phụ trách sau khi hợp tác, nên Diệp Thành mới giúp cô như vậy?

Một lúc sau bữa cơm tiếp tục, Diệp Du Nhiên ăn không biết vị nhưng vẫn ăn một chút.

Sau khi ăn xong, cô tìm một cái có rời đi trước, Diệp Thành cũng không giữ cô lại.

Chỉ là, sau khi cô đi đến ngoài cửa, chưa lập tức rời đi, mà cầm điện thoại đứng ở cửa nghe trộm những người bên trong nói chuyện.

Đại khái qua khoảng 1 phút, cô nghe thấy Diệp Thành nói: “Bây giờ trong tay cô ta còn cầm hạng mục hợp tác với LK, các người tự giác một chút, không có việc gì đừng va chạm với cô ta.”

Lưu Bích lập tức phản bác lại: “Không có va chạm, là tự cô ta….”

Diệp Thành lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Tôi còn không biết đức hạnh của bà sao!”

“Tôi….”

Những lời sau lưng, cũng không cần phải nghe.

Diệp Du Nhiên cười một tiếng đầy giễu cợt, thu lại điện thoại quay người rời đi.

Cũng may cô không có bị sự tốt bụng của Diệp Thành che mờ đôi mắt.