Người Chồng Bá Đạo Nghiện Vợ

Chương 48: Trái Tim Anh Sai Khi Yêu Em Ngàn Lần






– Chị muốn đua ở đâu?- Triệu My hứng thú về chuyện này nên liền hỏi cô
– KFS của Ken!- Cô không ngừng ngại nói, ánh mắt luôn dò xét nhất cử nhất động của cô em chồng này
– Được! Em đi ra đó chờ chị!- Triệu My đi tới ghế sofa lấy túi xách sau đó liền đi ra khỏi phòng.

– Là anh cố ý?- Cô nhìn thấy bóng dáng em chồng đi thì liền nhanh chóng thay đổi chất giọng hỏi
– Ý em là sao anh không hiểu!- Anh cố tình không muốn nhận mình là người nắm toàn bộ câu chuyện này.

– Anh không biết thật hay đang giả ngốc? Anh rõ là biết tất cả mọi kết hoạch khi nói với Từ Mỹ trong bệnh viện! Anh còn muốn hãm hại bao nhiu người nữa mới thôi ngay cái trò chiếm hữu trẻ con ấy đi!- Cô tức giận hỏi.

Nếu có giải diễn viên xuất sắc nhất thì anh sẽ là người được lấy nó.

Tài năng diễn xuất của anh làm cả thế giới này bị lầm tưởng con người thật sự của anh.

– Nếu như em biết thì anh cũng không cần phải giải thích nhìu! Anh vốn đã như vậy nếu em kêu anh dẹp cái tính ấy thì anh không còn là Lâm Hoàng Thiên nữa! Anh muốn có em thì đã sao?- Anh nhìn sắc mặt cô mà nói
– Chính vì cái tính ấy anh đã bức tử cả gia tộc Hoàng.

Khiến tôi mất cả gia đình.


Bây giờ vừa lòng anh chưa ngay cả tình bạn 20 năm của tôi với Từ Mỹ cũng là nhờ anh làm cho ra nông nổi này!- Cô càng tức giận khi thấy anh không chịu nhận sai về mình mà còn hống hách.

– Nhật Hạ tất cả là vì anh yêu em quá! Em quên đi được không?- Nếu như nghĩ đây là lời cầu xin thì đã bị lầm tưởng rồi.

Đây là mệnh lệnh không cho phép cô từ chối.

Đối với anh thì anh chính là công lý, quy tắc không được phép làm trái lại.

– Quên? Anh kêu tôi quên đi những tội lỗi của anh đã làm ra.

Anh muốn tôi quên anh là hung thủ sát hại 18 mạng người nhà họ Hoàng? Lần nào anh cũng dùng hai chữ tình yêu để ép buộc tôi.

Chỉ vì yêu anh mà tôi phải mất đi gia đình, người thân.

Chỉ vì yêu anh mà tôi bị anh nhốt như một sủng vật.

Có lẽ đối với anh vụ án 7 năm trước chỉ cần vung một ít tiền ra thì cả thế giới này sẽ quên đi những việc đầy tội lỗi của anh.

Nhưng đó là người khác còn với tôi nó vẫn nằm trong trí óc này.

Hoàng Thiên tôi hận anh, hận anh! Tôi hận anh đến chết.- Cô bị cảm xúc dâng trào cứ mỗi khi đối thẳng mặt với anh.
Cứ nghĩ đôi tay từng ôm cô vào lòng lại là đôi tay sát hại 18 mạng người năm xưa lòng cô đau như cắt.

– Em thu hồi lời nói này lại ngay! Anh sẽ nghĩ là do nhất thời em bốc đồng nên ăn nói hồ đồ.

Anh tốn 7 năm để đổi lại sự hận thù trong em thôi à? Anh nói cho em biết Nhật Hạ, nơi này nó vẫn luôn đập vì nó có em đấy! Trái tim anh sai khi đã yêu em ngàn lần! – Giọng nói khàn đục vì bị cơn thịnh nộ áp chế.

– Tôi không thu hồi lại lời nói này! Anh yêu tôi khônh sai mà tôi gặp anh mới sai! Nếu như anh dùng hai từ tình yêu để xoá mờ đi tội lỗi mình gây ra thì thật là nực cười.- Cô nở một nụ cười nhưng nụ cười này lại làm cho trái tim anh đau đớn
– Hoàng Thiên tình cảm của chúng ta đã chấm dứt từ lâu rồi nên tôi xin anh hãy buông tay.

Tôi bây giờ cảm thấy kinh tởm con người của anh!- Ánh mắt như con dao đâm xuyên qua trái tim màu đỏ của anh khiến nó rỉ máu.

– Anh khiến em ghê tởm? Vậy tiếp theo em định làm gì.


Giết anh hay định bỏ trốn?- Trái tim anh rất đau.

Anh bị lầm tưởng nghĩ sau khi có con thì tình cảm của hai người sẽ giống như xưa nhưng hình như nó ngược lại theo những gì anh suy tính
– Giết anh càng làm tay tôi ghê tởm hơn thôi! Tôi phải để cho anh bị pháp luật trừng trị!- Cô bị anh bóp cổ đến nghẹt thở nên giọng nói càng yếu ớt hơn nữa
- Có đôi khi anh thật muốn giết chết em như vậy em mới hoàn toàn thuộc về anh nhưng em chết rồi anh phải làm sao? Thống khổ, tuyệt vọng, sống như cái xác không hồn cho nên anh sẽ không để em chết càng sẽ không thả em đi.

Vẫn là không thể tự tay giết anh ư? Đúng là không hổ danh là học trò của Alan, tính cách của hai người rất giống nhau đấy!- Anh càng bóp cổ cô mạnh hơn nữa
- Anh không có tư ….

cách nhắn đến tên anh ấy …..- Cô không dám nhìn mặt Alan nữa.

Chính cô là nguyên nhân khiến anh thống khổ với loại ma tuý ấy cùng với những trận đòn đánh tàn ác của anh.

Tay Hoàng Thiên càng ngày càng dùng sức, hai mắt đỏ bừng.

Anh chưa từng tức giận như vậy.

Cô nói anh không xứng nhắc đến tên Alan kia.

Người phụ nữ trong tay gầy yếu như vậy, tinh tế như vậy nhưng cô lại có thể chậm rãi lăng trì lòng anh khiến cho anh chết không toàn thây.
– Vẫn còn nghĩ đến tên Alan kia? Có phải không?- Anh tức giận gào thét lớn như vậy.

Đôi mắt đỏ hoe chứng minh là anh đang rất tức giận khi thấy cô nói anh không xứng đáng nhắc tên người con trai đó

– Phải đấy, ngày đêm tôi luôn nhớ tới anh ấy đấy thì đã sao?- Cô cố tình thách thức lửa giận trong người anh
– “Được, em chưa từng quên hắn.

Tốt lắm.

Nhưng anh mới là chồng em em không phải nhanh như vậy đã quên rồi chứ? ” anh đột nhiên cười lạnh.
Anh sắp không khống chế được rồi.
“Trong lòng tôi chưa bao giờ coi anh là chồng mình.

Tất cả chỉ là anh bắt ép tôi.

Hiện tại tôi còn có gì phải sợ hãi chứ? Anh có thể giết tôi cũng đã giết cha tôi, tùy anh.

Anh rốt cuộc cũng chỉ là kẻ đáng thương hại nhất trêи thế giới này mà thôi!” -Tuyệt vọng làm cho cô quên mất người đàn ông này thô bạo và tối tăm như thế nào, càng quên mất anh ta có thể khiến cho cô sống không bằng chết.
Hoàng Thiên đột nhiên buông lỏng cổ cô sau đó cười to:
“-Được, tôi là kẻ đáng thương.

Nhật Hạ hiện tại tôi sẽ khiến cho em biết ai mới thực sự là kẻ đáng thương hại.”.