Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 55: Cô nhi oán (15)




Ngay khi bọn họ khẩn trương vạn phần, Khúc Mộc Hề chỉ híp mắt mỉm cười: "Tuy rằng Cô nhi viện chúng ta nhiệt tình hiếu khách, cũng thực cảm tạ các vị, nhưng rốt cuộc nơi này quá mức xa xôi, nhân thủ cũng hữu hạn. Vừa rồi dì Khương ở nhà ăn không cẩn thận té ngã, thương tích còn rất nghiêm trọng, cho nên bữa trưa của mọi người vẫn chưa chuẩn bị xong."

Nói đến đây, cô ấy nhìn chăm chú vào vài người, mở miệng đưa ra yêu cầu: "Trong các vị ai có thể nấu cơm, mời đến hỗ trợ làm một chút."

Ánh mắt cô ấy tha thiết, nhưng lại khiến người ta cảm thấy quái dị, yêu cầu không thể hiểu được này làm nhóm người hai mặt nhìn nhau, đồng thời trong lòng thấp thỏm bất an, trong lúc nhất thời vài người đều nhìn nhau một chút, muốn xem những người khác phản ứng thế nào.

Dưới loại tình huống này không ai nguyện làm chim đầu đàn, vì thế vài người đều có chút do dự.

Mắt thấy không có người hé răng, nụ cười trên mặt Khúc Mộc Hề liền có chút lạnh lẽo, ngữ khí hoàn toàn bất đồng với phía trước ôn hòa: "Nếu đều không biết, vậy thật đáng tiếc, muốn sống sót cần phải có tay nghề."

Đây chính là chói lọi uy hiếp, Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt tiếp một câu: "Tôi biết lập trình, có thể sống sót sao?"

Thẩm Thanh Thu cùng vài người khác đều động tác nhất trí nhìn chằm chằm nàng, ngay cả Khúc Mộc Hề đều sửng sốt, sau đó Tiêu Mộ Vũ lại không nhanh không chậm nói: "Ngoài ra, tôi cũng biết nấu cơm."

Sắc mặt Khúc Mộc Hề có chút một lời khó nói hết, giống như muốn phát hỏa rồi lại nhịn xuống.

Thẩm Thanh Thu nhấp miệng cười trộm, Tiêu Mộ Vũ đây là sinh khí cho nên cố ý chọc giận Khúc Mộc Hề, thật là hiếm thấy.

Vì thế nàng rút ra chủy thủ và xoay tròn nó trên tay trái: "Tôi chém quỷ thực lành nghề, nấu cơm không được, nhưng có thể hỗ trợ chặt thịt, tôi và cô ấy cùng nhau nấu cơm."

Lúc Thẩm Thanh Thu nói chuyện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Khúc Mộc Hề, đồng dạng là chói lọi uy hiếp, làm sắc mặt Khúc Mộc Hề càng thêm khó coi, đây...... Đây là lần đầu có người dám uy hiếp cô.

Mấy người Chương Dương Phong càng bội phục sát đất, Thẩm tiểu thư thật là một sát thủ tàn nhẫn. Hắn suy tư một chút, đang muốn mở miệng, Dương Nhụy lại kéo hắn một cái, ý bảo hắn không cần mở miệng: "Tôi cũng sẽ phụ nấu cơm."

Khúc Mộc Hề biểu tình cuối cùng hòa hoãn, "Vậy làm phiền rồi, thực chờ mong tay nghề ba người các cô."

Hầu Lượng, Lưu Phái, Chương Dương Phong cùng Hoàng Tuấn Phong trong lòng đều bất an, Khúc Mộc Hề lại nói: "Vậy các cô nấu cơm, các anh liền tại đây tiếp tục dạy học cho bọn trẻ. Nhớ kỹ, đúng 12 giờ rưỡi dùng cơm."

Bảy người đều được sắp xếp rõ ràng, bốn nam nhân trơ mắt nhìn ba người Tiêu Mộ Vũ theo Khúc Mộc Hề rời đi, lẫn nhau đối diện đều là biểu tình ngưng trọng, đám trẻ này thật không thích hợp.

Lúc ba người được Khúc Mộc Hề đưa tới phòng bếp, Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian, 11 giờ 35 phút. Cảnh tượng trong bếp đích xác vượt qua các nàng đoán trước, bố cục hình chữ T, lối vào là một thông đạo.
Bên phải là ngăn tủ để bát đĩa, bên trái là hai bồn rửa bát, sau khi tiến vào thông đạo, trái phải đều có một phòng. Bên trái là bệ bếp, vẫn là loại bếp gas kiểu cũ, trên đó có một nồi sắt lớn, các loại gia vị đều đặt bên cạnh. Trên thớt dài bày ba cái thau thiết để đựng nguyên liệu nấu ăn, không sạch sẽ nhưng cũng không quá dơ.

Phòng bên phải dùng để chứa đồ ăn, ba người nhìn đại khái, rau xanh héo úa, khoai tây đã phát mầm, củ cải và ớt linh tinh, đồ ăn không nhiều lắm, cũng không còn tươi.

Tiêu Mộ Vũ còn nhớ rõ một sự kiện không có làm, đó chính là Thẩm Thanh Thu biết nhiều hơn nàng một tin tức, căn cứ nàng ấy nhắc nhở, hẳn là nàng ấy biết được món thịt ngày đó là gì.

Nếu là thịt người vậy cảm giác không đúng lắm, không bàn tới việc Thẩm Thanh Thu chưa từng nếm qua thịt người nên không thể chỉ bằng nhấm nháp liền biết được chủng loại, liền tính nàng ấy thật sự đoán được, cũng không đến mức bình tĩnh thành như vậy, kia cũng quá sởn tóc gáy.

Vì thế nàng quan sát bàn để nguyên liệu trong phòng chứa đồ ăn, mặt trên treo thớt gỗ cùng đao đều rửa qua, nhưng trên vách tường còn lưu lại một mảnh vết máu sâu cạn không đồng nhất, phần lớn đã sẫm màu, một số vẫn còn mới mẻ.

Tiêu Mộ Vũ cong eo, nhặt lên một thứ gì đó từ dưới đất, để ngang tầm mắt nhìn nhìn, lông chim màu đen dính vết máu hơi dơ, có chút gợn người.

Đúng lúc này Dương Nhụy đột nhiên kêu lên một tiếng, Tiêu Mộ Vũ lập tức quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu đứng ở một bên kéo ra cánh cửa tủ lạnh. Tủ đông này dựng đứng, sau khi kéo cửa ra, đồ vật bên trong bởi vì bị nhồi nhét mà lập tức bừng lên, đen nghìn nghịt máu chảy đầm đìa, tất cả thế nhưng đều là quạ đen!

Hơn nữa quạ đen này rõ ràng lớn hơn bình thường rất nhiều, bởi vì chết đã lâu, quạ đen hai mắt vẩn đục trở nên trắng dã, nhìn thật sự khiếp người.

Quạ đen bởi vì nó phong bình, bản thân liền lộ ra bất tường, tượng trưng cho tử vong cùng hủ bại, mà trước mắt tủ đông tràn đầy đều là xác quạ đen, thật sự làm người cảm thấy kinh tởm và đáng sợ, cũng khó trách Dương Nhụy nhịn không được kêu ra tới.

Tiêu Mộ Vũ nhéo lông chim màu đen trong tay, đi qua đè nặng cái mũi nhíu mày nói: "Ngày đó chúng ta ăn chính là thịt quạ đen?"

Nhưng lại cảm thấy không đúng, quạ đen là loài chim hoang dã, vị thịt xương của nó cùng gia cầm rất khác biệt, làm sao lúc ấy không nghe mọi người nói qua.

"Là thịt quạ đen, nhưng không chỉ vậy, còn có thịt khác." Thẩm Thanh Thu biết nàng nghi hoặc, liền nhẹ giọng giải thích, sau đó mở ra một cánh cửa khác. Trong phút chốc một cỗ mùi vị tanh tưởi xông vào mũi, ba người không hẹn mà cùng che lại miệng mũi nghiêng đầu lui về phía sau.

Trong ngăn tủ nằm một khối thịt to, nhìn kích thước khoảng chừng 50-60 cân, thịt đã biến sắc rõ ràng không mới mẻ.

Dương Nhụy bị cỗ mùi hôi thối này làm cho thẳng nôn khan, thật sự chịu không nổi lui ra ngoài, lấy tay áo ngăn chặn miệng mũi, "Thịt này làm sao thúi như vậy, nôn chết mất!"

Tiêu Mộ Vũ khứu giác rất nhạy bén, lúc này lại không lui về phía sau mà là nhìn chằm chằm vào ngăn tủ, sắc mặt trầm trọng.

Mùi này vừa xộc ra, Thẩm Thanh Thu liền nhíu mày, loại tanh tưởi này không phải một khối thịt heo đổi màu sẽ có, cảm giác này......

Nghe được lời Dương Nhụy, Thẩm Thanh Thu nặng nề mở miệng, một câu lại khiến Dương Nhụy lạnh cả sống lưng.

"Mùi này không chỉ là thịt thối, mà còn là mùi thi thể."

Dứt lời nàng xé vạt áo điệp thành mấy tầng bịt kín miệng mũi, lập tức đem dư lại hai cánh cửa hoàn toàn mở ra.

Vừa mở ra, bên trong tức khắc lộ ra từng hàng đầu người, bởi vì độ hủ bại cao đã làm ngũ quan biến hình, thậm chí lộ ra đầu lâu, hình ảnh này đánh sâu vào so quỷ còn đáng sợ!

Lần này Dương Nhụy trực tiếp hét lên, Tiêu Mộ Vũ cũng lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn thập phần quyết đoán bưng kín miệng Dương Nhụy, ngăn lại cô ấy hoảng sợ thét chói tai.

Chiếc tủ lạnh dựng đứng đơn giản bị phân cách thành bốn tầng, giờ phút này tầng thứ nhất bên phải bị Thẩm Thanh Thu hoàn toàn mở ra, bên trong nằm tứ tung ngang dọc bốn đống thịt, đặt ở mặt trên cánh tay cùng chân rõ ràng truyền đạt một sự thật, nơi này chính là thi thể bị phân thành nhiều mảnh.
Mà ở tầng dưới chia làm bốn ngăn, mỗi ngăn đều bày chỉnh chỉnh tề tề hai cái đầu người, tình cảnh này đã ghê tởm lại quỷ dị.

Tiêu Mộ Vũ lại như thế nào bình tĩnh, giờ phút này cũng nhịn không được quay đầu đi, sắc mặt trắng bệch, trên mặt biểu tình vừa kinh tởm lại khó chịu.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, rất nhanh đem cửa tủ khép lại, sắc mặt của nàng có chút ám trầm, nhưng phản ứng cũng không kịch liệt như hai người kia, tựa hồ loại cảnh tượng này cũng không kinh sợ đến nàng.

Tiêu Mộ Vũ vội vàng nhìn Thẩm Thanh Thu, mang theo Dương Nhụy bước nhanh đi ra ngoài. Dương Nhụy chân đều mềm nhũn, cả người dựa vào Tiêu Mộ Vũ, cho dù cô ấy đã trải qua hai phó bản, nhưng loại cảnh tượng huyết tinh khủng bố trước mắt cũng làm cô ấy khó có thể thừa nhận.

Thẩm Thanh Thu đồng dạng theo ra ngoài, vươn tay xách Dương Nhụy sang một bên, lãnh đạm nói: "Tiền đồ đâu, chính mình đứng vững vàng."

Tiêu Mộ Vũ bất động thanh sắc liếc Thẩm Thanh Thu, nhưng không có nói chuyện.

Sắc mặt của nàng tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc, lúc này tuy rằng đã bình tĩnh lại, Thẩm Thanh Thu vẫn biết nàng chịu đả kích không nhỏ.

"Là chị quá đột nhiên, em có ổn không?" Thẩm Thanh Thu vươn tay nhéo nhéo bàn tay phải rũ xuống của Tiêu Mộ Vũ, phát hiện năm ngón tay lạnh lẽo ẩm ướt, nàng lại nhịn không được thế Tiêu Mộ Vũ che che.

Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, không dấu vết mà rút tay về: "Không có việc gì, là vấn đề của em."

Kỳ thật Thẩm Thanh Thu đã sớm đoán được cảnh tượng bên trong cánh cửa, nhưng nàng vẫn xem nhẹ cách thức biểu hiện của loại phó bản khủng bố này.

"Em trước nghỉ ngơi, để chị đi thăm dò." Nói xong Thẩm Thanh Thu quay đầu hướng Dương Nhụy nói: "Kia chính là đạo cụ quan trọng, không cùng nhau đi nghiên cứu sao?"

Dương Nhụy suy yếu nhìn nàng, gương mặt run rẩy, nơi đó mùi hôi thối giống như đã truyền khắp phòng, làm cô lại cong lưng phun một trận.

Nữ nhân này, chính mình tuy rằng không phải đồng đội của nàng, nhưng đãi ngộ cũng quá hai mặt, vừa cúi đầu ôn thanh bảo Tiêu Mộ Vũ nghỉ ngơi, lại ngẩng đầu nhướng mày ác liệt kêu mình đi nghiên cứu những cái đó.......

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ nói không nên lời là tư vị gì, sự thiên vị trắng trợn táo bạo này rõ ràng là một loại gánh nặng cùng quấy rầy, nhưng trong nháy mắt nàng cũng nhịn không được muốn cười, là bảy phần buồn cười ba phần sung sướng, mà cảm giác sung sướng kia khó có thể khắc chế.

"Em không có việc gì, những cái đó rất quan trọng, cho em chút thời gian liền được." Tiêu Mộ Vũ đánh lên tinh thần, vừa rồi tuy rằng bị dọa sợ, nhưng ở loại địa phương này, sợ hãi là điều không nên xuất hiện.

Giờ phút này Tiêu Mộ Vũ bởi vì tái nhợt có vẻ có chút nhu nhược, Thẩm Thanh Thu biết nàng chưa bao giờ là một người yếu ớt, nhưng trong lòng vẫn chịu không nổi, nàng nhìn đôi mắt Tiêu Mộ Vũ, cười nói: "Không tin chị sao?"

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, lúc này Thẩm Thanh Thu cười khó được ôn nhu: "Nếu em tin chị, chị dám đảm bảo nhất định sẽ đem toàn bộ từ đầu tới cuối kể lại cho em nghe. Chị biết khứu giác của em nhạy cảm hơn người thường, đến gần chỉ sợ càng không xong, hơn nữa thứ kia thật sự không ra cái gì, quá khiến người chán ghét, cứ giao cho chị đi."

Tiêu Mộ Vũ rũ mắt, biểu tình như cười lại như tự giễu, nhàn nhạt nói: "Đã vào nơi này, cho dù cẩn thận đến đâu, vấn đề nghiêm trọng đến thế nào em cũng phải đối mặt, bằng không em liền không nên đứng ở đây, chút khó chịu này em nhịn được."

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, buột miệng thốt ra: "Hiện tại có chị ở đây rồi, bằng vào năng lực của chị, em liền có thể nghỉ ngơi, không cần phải chịu đựng."

"Có chị ở đây, em không cần cậy mạnh, không cần phải luôn lý trí, em có thể kêu cứu, có thể lùi bước."

Trong đầu đột nhiên lao ra một câu tương tự, mơ hồ không thể nắm bắt, làm Tiêu Mộ Vũ tức khắc hoảng hốt, ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Thu, cũng không có thể tiếp tục phản bác nàng.

Thẳng đến Thẩm Thanh Thu một mình lần nữa tiến vào, nàng mới bị Dương Nhụy vỗ cánh tay đánh thức.

"Cô không sao chứ?" Dương Nhụy sắc mặt trắng bệch, chật vật bất kham, còn nhỏ giọng quan tâm nàng.

Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu.

"Quan hệ giữa hai cô thật tốt, không phải chính mắt thấy, tôi nghĩ không ra Thẩm tiểu thư sẽ ấm áp như vậy." Dương Nhuỵ khó được chủ động nói chuyện. Sự tồn tại của Thẩm Thanh Thu trong nhóm người không phải thực cường, rõ ràng diện mạo sắc sảo cùng cá tính đặc biệt, nhưng khi nàng bất động thanh sắc, so Tiêu Mộ Vũ còn điệu thấp, nhưng khi nàng mở miệng, vậy giống một thanh đao tử thần, thực sắc bén.

Nhưng vô luận thế nào, nàng luôn khiến người khác cảm thấy không dễ chọc, tính tình lập dị. Nhưng đối Tiêu Mộ Vũ, đó chính là hoa hồng không có gai, nhiệt liệt loá mắt, hơn nữa cánh hoa mềm mại.

Sau khi tiến vào, Thẩm Thanh Thu liền nhíu mày, tới tới lui lui nhìn kỹ, làm lơ khí vị tanh tưởi khiến người hít thở không thông này.

Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhìn theo thân ảnh Thẩm Thanh Thu, nàng như cũ lý trí đến đáng sợ, nhắc nhở Dương Nhụy: "Mặc kệ phát hiện cái gì, trước mắt có một việc cần thiết phải làm, 12 giờ rưỡi muốn ăn cơm, thời gian không nhiều lắm, chúng ta trước nấu cơm."

Dương Nhuỵ biểu tình một lời khó nói hết, một đống thi thể nằm trong kia, các nàng cư nhiên còn phải làm cơm, nghĩ đến ngày đó bọn họ ăn chính là thịt quạ đen, dạ dày cô liền một trận quay cuồng, lại nghĩ đến Chương Dương Phong ăn giùm chính mình, càng là khó chịu.

Mà bên kia Thẩm Thanh Thu cũng nghĩ đến vấn đề này, nàng lấy ra thức ăn cần dùng, liền đóng cửa lại.

Tiêu Mộ Vũ mím môi, xuyên thấu qua pha lê nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó tìm được công cụ bắt đầu lưu loát nạo khoai tây và cà rốt. Dương Nhụy thấy thế cố nén không khoẻ, tìm được một túi gạo đã mọc mầm, vo gạo rửa rau.

Hơn hai mươi phút trôi qua, Thẩm Thanh Thu đi ra, cởi áo khoác, lại ở bên ngoài rửa sạch tay mấy lần mới tiến vào, nàng cách Tiêu Mộ Vũ cũng rất xa, trầm giọng nói: "Tám người, tuy rằng hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn có thể nhận ra, đều là nam nhân, trong đó một người còn bọc răng vàng, sáu người mang đồng hồ, một người đeo chuỗi hạt. Nguyên nhân tử vong tạm thời không dễ phán định, nhưng xươngđầu vỡ rất không đồng đều, cơ bắp là trực tiếp đứt gãy. Không chỉ có đầu, thân thể phần lớn cũng đều bị tàn phá, dấu vết xé rách rõ ràng, mặt trên còn có dấu cắn rất sâu, chiều dài đại khái sáu bảy cm, hàm răng dày và nhọn, trước mắt tôi không biết có loại sinh vật nào sẽ mọc răng như vậy. Xương cốt đứt gãy bất thường, còn thiếu hụt rất nhiều mảnh cốt nhỏ. Từ số lượng thi thể đến xem, là thuộc về tám người, hơn nữa đều là nam nhân thành niên."

Nàng mặt không đổi sắc một hơi nói xong, làm Dương Nhụy vừa bội phục lại sợ hãi, dạng nhân tài gì mới có thể bình tĩnh tinh tế đi quan sát tám cỗ thi thể hủ bại cao độ đó, thật là đáng sợ.

--------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Dương Nhuỵ: Phun, phun, bên kia...... hai nữ nhân đang tú ân ái bên kia.
Tiêu Mộ Vũ lạnh nhạt, Thẩm Thanh Thu không kiên nhẫn: Làm gì?
Dương Nhuỵ: Tôi chỉ muốn an tĩnh mà phun một chút, tôi đều phun đến trợn trắng mắt, vẫn là bị các cô cợt nhã lọt vào.
Tô Cẩn: tôi muốn có mặt ở hiện trường, ngay lập tức
Tiểu Thẩm: Tránh ra, tiền đồ đâu, mau cách xa vợ tôi ra, ngồi dưới đất đi.
Dương Nhuỵ:......