Tiêu Mộ Vũ gật đầu, Thẩm Thanh Thu dựa nghiêng bên ghế, trong lòng than thở, bọn họ cuối cùng hiểu rõ. Không thể không nói ở bên cạnh người quá thông minh, nàng luôn cảm thấy lo ngại về chỉ số IQ của những người khác.
"Tôi hiểu rồi, bởi vì Giả Văn Long là người chơi đầu tiên, bất lợi quá rõ ràng, cho nên hệ thống sẽ cấp ra manh mối minh xác, ngay cả khi anh ta không biết đối ứng của mình là ai, búp bê nào sẽ thay thế chính mình. Nhưng đối chúng ta hoặc là Thẩm tiểu thư cùng Hầu Lượng, hệ thống sẽ không cho gợi ý rõ ràng như vậy. Điều này đòi hỏi chúng ta đi thăm dò trong hiện thực, cũng chính là dựa vào búp bê Tây Dương của tám đứa trẻ kia để tìm đáp án." Chương Dương Phong làm cái tổng kết.
Hoàng Tuấn Phong cũng phản ứng kịp, nhíu mày tiếp lời: "Cho nên tám người chơi đối ứng tám cô nhi, tám cô nhi đối ứng tám búp bê. Vì đảm bảo tính công bằng, Thẩm tiểu thư cùng Hầu Lượng đã tìm được đứa trẻ đối ứng, như vậy hoặc là búp bê của họ rất khó tìm, hoặc căn bản không có thời gian để tìm, là ý này sao?"
"Rất có khả năng." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu.
Đêm nay Thẩm Thanh Thu sẽ rất nguy hiểm, nhưng nàng tựa hồ một chút đều không thèm để ý, thực bình tĩnh.
"Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta chạy nhanh đi tiếp xúc những hài tử kia, thăm dò rõ ràng từng chi tiết của chúng. Chỉ là...... Tiểu Kiều không phải người, vậy những hài tử khác có thể hay không cũng là quỷ?" Hoàng Tuấn Phong nghĩ đến đây liền cảm thấy lạnh cả người.
Phía trước tuy rằng cảm thấy Tiểu Kiều khác thường, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hiện nay minh xác biết con bé không phải người, lại trộn lẫn ở cùng những đứa trẻ khác, luôn cảm thấy ớn lạnh.
"Còn có một việc, tốt hơn hết chúng ta nên nhớ lại diện mạo mấy con búp bê kia, và thực hiện một tổng hợp. Tôi không nghĩ rằng mọi con búp bê đều có thể được tìm thấy trong hiện thực, ý của tôi là, rất có thể chúng ta không kịp tìm, hoặc là chúng nó bị thất lạc, vậy chỉ có thể từ đặc thù trên thân búp bê đi tìm ra đứa trẻ đối ứng." Chương Dương Phong nhắc nhở một chút, Tiêu Mộ Vũ nghe xong gật đầu.
Mọi người bắt đầu kỹ càng tỉ mỉ trần thuật những chi tiết họ quan sát được, cho nhau bổ sung tu chỉnh.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ tổng hợp lại một lần: "Tám búp bê, hai cái tóc vàng chính là Tiểu Lục, Tiểu Bát; Ba cái tóc nâu chính là Tiểu Nhị, Tiểu Ngũ, Tiểu Thất; Ba cái tóc đen chính là Tiểu Nhất, Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ. Tất cả đều mặc váy công chúa, hình thức không sai biệt lắm. Chúng ta không chú ý đến giày, hẳn là có giày da, đây đều là cảm quan tổng thể, những chi tiết đặc biệt tôi sẽ nhắc lại một lần. Tóc của Tiểu Nhị được bện rất đẹp, bím tóc kiểu đuôi ngựa, có đeo một chiếc lắc tay thủ công, chất liệu không xác định. Tiểu Bát chính là người ra mặt đẩy Giả Văn Long vào vòng, nó tương đối đặc biệt, bím tóc thật dài được thắt nơ con bướm. Đêm qua chân chính đứng sau Giả Văn Long là Tiểu Lục, chính là một trong hai cái tóc vàng. Những búp bê còn lại bởi vì thời gian cùng góc độ hạn chế, hơn nữa lúc ấy quá mức khẩn trương mọi người đều nhìn không rõ ràng."
"Nói cách khác, trước mắt đặc thù rõ ràng nhất chính là Tiểu Bát, bởi vì nó ra mặt tìm thế thân cho Tiểu Lục, vì vậy chúng ta đều nhìn thấy, nó cũng không còn điểm đặc biệt nào khác. Tiếp theo chính là Tiểu Nhị, chỉ mình nó có lắc tay, những búp bê khác không có."
Chương Dương Phong nhìn Tiêu Mộ Vũ đơn giản tóm tắt ra hai thông tin mấu chốt, trong lòng hắn đối nàng cũng là bội phục ngũ thể đầu địa.
Lúc Tiểu Bát giới thiệu nó cùng đồng bọn, vị trí đứng của vài búp bê đều thực loạn, mọi người chỉ nhớ rõ đặc thù của búp bê mình thấy qua, cũng không xác định được ai là ai. Cố tình Tiêu Mộ Vũ thuộc như lòng bàn tay, phi thường dứt khoát phân biệt rõ đó là búp bê nào.
Sau khi nhóm người thảo luận được nửa tiếng, Khúc Mộc Hề rốt cuộc xuất hiện ở đại đường.
Cô nhìn mọi người xung quanh một chút, đôi mắt mang cười: "Chào các vị, tất cả mọi người đều đã dậy, không nghĩ các bạn dậy sớm như thế. Tối hôm qua nghỉ ngơi như thế nào, ngủ có quen không?"
Tiêu Mộ Vũ rũ mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, hai người đều cảm thấy lời này có chút không thích hợp.
Tất cả đều đã dậy? Là Khúc Mộc Hề nhìn nhầm nhân số, hay là cô ấy thật sự cho rằng chỉ có bảy người.
"Nếu đều đến đông đủ, chúng ta liền đi ăn sáng thôi. Buổi sáng nhà ăn có cháo cùng trứng gà, hai vị người bệnh đều cần bổ sung dinh dưỡng."
Câu này căn bản đã khẳng định, trong mắt Khúc Mộc Hề, người mất tích kia tựa hồ chưa từng tồn tại.
Mọi người nhìn Khúc Mộc Hề, trong lòng đều cảm thấy không dễ chịu, rõ ràng không muốn tiếp xúc quá nhiều nhưng đành phải làm như không có việc gì, chỉ hy vọng vị Khúc viện trưởng ưu nhã dịu dàng này là một người sống, chỉ bởi vì trò chơi giả thiết thành như vậy.
"Lại phải ăn cơm, tôi đều hoài nghi đời này tôi không muốn ăn cơm nữa." Hoàng Tuấn Phong miệng không chịu yên, đầy mặt tuyệt vọng, uể oải ỉu xìu mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lưu Phái liếc nhìn hắn không nói gì, nhóm người đi theo Khúc Mộc Hề đến nhà ăn, Tiêu Mộ Vũ đi bên người cô ấy, mở miệng hỏi: "Khúc viện trưởng, cô nhi viện Nhân Ái cũng không nhỏ, tôi thấy phòng ở khá nhiều, tại sao chỉ có tám đứa trẻ?"
Sắc mặt Khúc Mộc Hề có chút sững sờ, trong đôi mắt luôn mang theo cười lộ ra một tia mờ mịt, biểu tình chợt lóe rồi biến mất, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại thấy được rõ ràng.
"À, chuyện là thế này. Cô nhi viện Nhân Ái quá hẻo lánh, cuối năm trước chính quyền địa phương liền ra quyết định, sáp nhập cô nhi viện Nhân Ái vào Viện phúc lợi nội thành, cho nên phần lớn hài tử đã được đưa đến đó. Tiểu Kiều các em đã bị trì hoãn vì vấn đề thủ tục, cuối tháng này cũng sẽ chuyển đi qua."
Khúc Mộc Hề thực mau liền cấp ra giải thích, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Vậy sau khi sáp nhập cô nhi viện Nhân ái, Khúc viện trưởng cùng Lão Tang sẽ thế nào?"
Khúc Mộc Hề cười cười: "Tôi vốn dĩ liền không phải viện trưởng chính thức, chỉ tạm thời thay thế Trương viện trưởng tiền nhiệm mà thôi. Chờ Tiểu Kiều các em đều rời đi, tôi cũng nên đi."
Giọng nói của cô ấy ôn nhu, nhưng khi nói đến chờ bọn trẻ rời đi liền thở dài, trên mặt rõ ràng mang theo cười, lời nói cùng trong mắt đều có chút thẫn thờ khổ sở, thoạt nhìn hẳn là cô ấy luyến tiếc những đứa trẻ kia.
Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục hỏi lại, hơn nữa từ đại đường đến nhà ăn chưa đầy trăm mét, cũng không kịp hỏi gì thêm.
Ngay khi các nàng vào cửa, liền thấy được bọn trẻ ở kia xếp hàng lấy cơm.
Tiêu Mộ Vũ đi vào liền đánh giá tám đứa trẻ kia, Tiểu Kiều đứng trước nhất, nữ hài tên gọi Tiểu Mân ngày hôm qua nhắc nhở Tiểu Kiều ngoan ngoãn ăn cơm liền đứng phía sau.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ tuần tra một vòng bên trong, cậu bé Tiểu Hàn có tật ở chân đang đứng cuối cùng, nàng khẽ liếc nhìn chân nó, nó mang giày vải, đế giày chân trái rõ ràng đã bị mài mòn, mà Hầu Lượng cũng bị thương ở chân phải.
Hầu Lượng hiển nhiên cũng chú ý tới cậu bé, đôi mắt không chút nào che giấu liếc nhìn Tiểu Hàn.
Thẩm Thanh Thu lại không nhanh không chậm đi vào, nhìn nhà bếp đang phân chia bữa sáng, vẫn là a di hôm qua, quần áo đã thay đổi, mặt vô biểu tình nhìn bọn trẻ bưng khay lại đây, máy móc mà để vào trứng gà cùng bánh bao.
Tiểu Kiều đã ôm khay của mình đến bên bàn, cô bé vội vàng đem cơm đặt xong, lại quay đầu chạy trở về giúp đỡ Tiểu Mân.
Tiêu Mộ Vũ chạm chạm Thẩm Thanh Thu, ý bảo nàng nhiều lưu ý một chút.
Thẩm Thanh Thu ra vẻ không biết, để sát vào nhỏ giọng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Mộ Vũ biết nữ nhân này lại giở trò quỷ, lạnh lùng nói: "Quên đi, chị đã muốn tìm chết, em cứu không nổi."
Thẩm Thanh Thu tựa như cái run M, bị nàng mắng ngược lại cười tủm tỉm, nghiêng đầu nói: "Yên tâm, lòng chị hiểu rõ."
Tiểu Mân có ngoại hình nổi bật nhất trong tám cô nhi, môi hồng răng trắng thanh tú xinh đẹp. Nó mặc một chiếc váy được tẩy trắng bệch, mang giày da màu hồng, cả người lộ ra khí chất tiểu đại nhân rất khác biệt với hài tử xung quanh, thực hấp dẫn người.
"Lúc tiến vào cô nhi viện, em từng hỏi Khúc viện trưởng có hay không những người khác đến đây, cô ấy nói có ba người, trong đó một nữ nhân lớn lên thật xinh đẹp, Tiểu Mân vẫn luôn nói nàng mỹ, thực thích nàng." Đáp lời Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ không hề gợn sóng, chỉ hạ giọng lo chính mình nói chuyện.
Thẩm Thanh Thu dĩ nhiên hiểu rõ, nàng liếc nhìn Tiểu Mân, nữ hài tay trái bưng bát, tay phải rũ ở một bên. Trẻ em nào cũng thích tỷ tỷ ca ca xinh đẹp, vốn dĩ được tụi nhỏ thích là một chuyện rất vui vẻ, nhưng tại một game kinh dị tìm thế thân của quỷ, đây thực sự muốn mạng.
"Không hề nghi ngờ, chị là thế thân cho cô bé, hoặc là thế thân cho búp bê của nó. Nhưng trước mắt còn không có bất luận manh mối gì về búp bê kia." Thẩm Thanh Thu không có lộ ra khẩn trương, như thể chuyện này thực bình thường.
Trong lúc các nàng nói chuyện, bên kia Khúc Mộc Hề đã cho tụi trẻ ăn cơm.
Chương Dương Phong chủ động mở miệng: "Khúc viện trưởng, chúng tôi đang ở nhờ chỗ này, việc gì cũng chưa làm, ngài không cần xem chúng tôi là khách, chính chúng tôi tới liền được. Hiện mấy người chúng tôi cũng không có chuyện gì khác, vừa vặn có thể trông nom các em, cơm sáng liền để chúng tôi ăn cùng bọn trẻ, nhiều giao lưu với nhau, ngài thấy được không?"
Khúc Mộc Hề nghe xong cười cong mặt mày: "Vậy thật sự là quá tốt, hiện tại trong viện chỉ có tôi cùng lão Tang, không ai trông nom bọn trẻ, nếu các bạn nguyện ý bồi tụi nhỏ chơi, đó là không còn gì tốt hơn."
Chiêu này của Chương Dương Phong khá tốt, muốn tìm được càng nhiều manh mối, tiếp cận bọn trẻ chính là biện pháp tốt nhất.
Bữa sáng là cháo bát bảo, Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ bưng khay đi về phía bà dì trong căn tin. Nhìn tư thế run rẩy quen thuộc, phần cháo chính mình chỉ non nửa bát, Tiêu Mộ Vũ không khỏi ngẩng đầu nhìn bà ta một cái. Ngay khi đối phương ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm lại, Thẩm Thanh Thu lập tức cười chào hỏi, biểu tình nhu thuận miệng lại ngọt: "Cảm ơn dì, làm phiền dì múc cháo cho chúng tôi, vất vả rồi. Đồ ăn tối qua rất ngon, tay nghề của dì không tồi, mấy ngày kế tiếp đều phải quấy rầy dì, xin hỏi tôi nên xưng hô thế nào với dì đây? Chúng tôi cũng chưa biết được tên của dì."
Bà dì phụ trách nhà bếp trông như cương thi chợt ngẩng đầu, liếc nhìn Thẩm Thanh Thu, ngốc ở nơi đây đã lâu, đây là lần đầu tiên có người đối bà chào hỏi, còn khen bà nấu cơm ngon. Bà ta không trả lời ngay, chỉ là múc thêm cho Thẩm Thanh Thu một giá cháo, cử động gương mặt cứng đờ mở miệng nói: "Gọi tôi dì Khương liền được."
"Đinh"
Âm thanh hệ thống đồng thời vang lên trong đầu nhóm người, "Người chơi Thẩm Thanh Thu đã kích hoạt kỹ năng ấm áp của NPC dì Khương: A di không run tay. Bạn sẽ gặp may mắn sau khi ăn xong cháo bát bảo tình thương của dì Khương."
Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn phần cháo chính mình, lại nhìn Thẩm Thanh Thu một bát đầy, khóe miệng không tự giác trừu động, đây thật sự là kỹ năng ấm áp.
Chương Dương Phong cùng Dương Nhụy bưng nửa bát cháo đi phía trước, còn có Hoàng Tuấn Phong Lưu Phái ở phía sau đều vẻ mặt vô ngữ, thật đúng là A di không run tay.
Cùng lúc đó, trên giao diện tiến độ của bọn họ xuất hiện ba chữ, Khương a di. Thẩm Thanh Thu phát hiện chính mình được thêm 0,5 điểm, nàng đối cái này có chút muốn phun tào, nhưng mấu chốt là phía sau còn có một hàng ghi chú: Đặc phát thêm điểm, cổ vũ tinh thần!
"Nửa điểm thật là một sự kích lệ lớn." Ngay khi ngồi xuống, Thẩm Thanh Thu thấp giọng lẩm bẩm một câu, Tiêu Mộ Vũ không tiện xem giao diện của nàng, nhưng nghe nàng nói như vậy cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Tức khắc khóe miệng Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng kéo, sau đó khôi phục bộ dáng lạnh lùng, dường như không có việc gì nói: "Có người vừa đẹp lại ngọt như lòng dạ hồ ly, bên kia còn năm đứa trẻ, chị đều hống tốt biết đâu lại gom được thêm 2,5 điểm, tính ra cũng được 3 điểm chẵn."
Thẩm Thanh Thu hơi có chút kinh ngạc, Tiêu Mộ Vũ cư nhiên cũng sẽ nói giỡn? Bất quá kinh ngạc qua đi, nàng lại nhấp miệng cười đến vũ mị câu nhân: "Em khen chị xinh đẹp lại ngọt, còn khó được hơn 3 điểm kia rất nhiều."
Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, chẳng lẽ nàng nghe không hiểu mặt sau lòng dạ hồ ly?
Buổi sáng đồ ăn đơn giản nhiều, ngửi lên cũng không có vị lạ, càng quan trọng là hiện giờ không ai cảnh báo điều gì, nói cách khác bữa cơm này không thành vấn đề.
Vì thế bảy người sử dụng tất cả thủ đoạn thân cận với tám đứa trẻ, rốt cuộc bổ sung đầy đủ bảng giới thiệu nhân vật tại Cô nhi viện Nhân Ái này, chỉ là không ai được thêm đểm, xem ra nửa điểm của Thẩm Thanh Thu thật đúng là một sự cổ vũ.
Năm đứa trẻ kia đều khoảng bảy tám tuổi, trong đó có hai bé trai, một đứa làn da ngăm đen nhỏ gầy tên Tiểu Thu, một đứa khác béo ú tên Tiểu Nghiêm. Còn lại ba bé gái, Tiểu Mai trang điểm thực tinh xảo, tóc trát đuôi ngựa. Tiểu Nguyệt là đứa trẻ văn tĩnh, hỏi chuyện chỉ biết gật đầu lắc đầu, vẫn luôn không mở miệng. Tiểu Cẩm bị hở môi bẩm sinh, vẫn luôn cúi đầu, bé chỉ ngẩng đầu khi không có ai nhìn mình. Các bé gái trừ bỏ Tiểu Mân mặc váy, còn lại đều mặc áo phông quần dài.
"Các em thường chơi trò gì ở đây?" Hoàng Tuấn Phong nhéo giọng nói, nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn trẻ nguyên bản ánh mắt lấp lóe, đột nhiên Tiểu Kiều, Tiểu Hàn, Tiểu Nghiêm ánh sáng trong mắt không còn, vì thế nàng nhìn Hoàng Tuấn Phong, sau đó tiếp lời: "Tiểu Kiều, Tiểu Hàn, các em rất nghe lời Khúc viện trưởng phải không?"
Mọi người không biết rõ về Tiểu Kiều, bởi vậy vô luận là cố ý hay vô tình đều ngồi xa con bé, giờ phút này Tiêu Mộ Vũ liền ngồi bên cạnh Tiểu Kiều, tiếng nói khó được ôn nhu.
Hai người các nàng, Thẩm Thanh Thu lạnh mà bạo lực, Tiêu Mộ Vũ lạnh mà nghiêm nghị, nhưng trải qua chuyện này, mọi người mới thấy được hai nàng đều có thể trong chớp mắt đổi một gương mặt khác.
---------------------------------