Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ không thể khống chế chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, tỉ mỉ đánh giá, nhìn thấy mặt mày Thẩm Thanh Thu căng thẳng, vội vàng nói: "Em không sao, chỉ là ở đó nóng quá.
Chị có bị thương không?"
Thẩm Thanh Thu nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, lắc đầu, "Chị không."
Nói xong hai người không hẹn mà gặp đồng thời quay mặt nhìn về phía Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn, nhanh chân đi tới.
"Điềm Điềm sao rồi?" Trần Khải Kiệt cũng phát hiện tình trạng của Tả Điềm Điềm không ổn, vội quây lại.
Lúc này Tô Cẩn hoàn toàn không quan tâm bên cạnh còn có người khác, ôm chặt lấy Tả Điềm Điềm, cởi áo khoác phủ bên ngoài cho Tả Điềm Điềm.
Tô Cẩn sốt ruột tới nỗi đỏ ửng mắt, chân tay loạn xạ kích hoạt thẻ vải bông.
Tiêu Mộ Vũ đã phát hiện Tả Điềm Điềm bị đông cứng, vội vàng kéo vải bông quấn lên người Tả Điềm Điềm.
"Điềm Điềm, Điềm Điềm?" Tô Cẩn sốt ruột dính lên bên tai gọi tên Tả Điềm Điềm.
Tả Điềm Điềm cảm giác cơ thể dần dần có lại nhiệt độ, thế là cắn răng không nhịn được run rẩy, nhất thời nói năng không rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không ngừng xoa người cho Tả Điềm Điềm, đồng thời Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Mọi người bình tĩnh lại, nghĩ xem có chuyện gì muốn nói với chúng tôi không, chỉ có nửa tiếng đồng hồ, chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Vành mắt Tô Cẩn đỏ ửng, cúi đầu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dịu lại cơn đau như dao cắt trong lòng, để bản thân bình tĩnh lại.
Mà Tả Điềm Điềm đè lại cơn run sinh lí, run rẩy nói: "Em không sao...! không...!không bị thương, chuyện...!chuyện chính...!quan trọng."
Tô Cẩn đè lại xót xa trong cổ họng, lên tiếng: "Đội trưởng Tiêu, đội phó, hai người nói đi.
Tôi...!tôi chuẩn bị xong rồi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Khải Kiệt, "Có bị thương không?"
Trần Khải Kiệt lắc đầu, "Yên tâm đội trưởng Tiêu, tôi không sao."
"Được, tôi nói trước." Ngoại trừ Tả Điềm Điềm bị lạnh cứng, mọi người đều ổn, đã là may mắn trong bất hạnh.
Tiêu Mộ Vũ an tâm hơn một chút, bắt đầu nói cảnh ngộ bản thân gặp phải.
"Tôi tương ứng với hỏa trong ngũ hành, nơi đang ở là một thôn làng.
Người trong thôn điên điên khùng khùng, người nào người nấy đều rất vui vẻ, không ngừng cười, dường như là một thôn người điên.
Tôi vừa vào phó bản đã ở trong một căn hầm, bên trong có rất nhiều thi thể, mỗi người đều bị moi tim, Kiếp sinh tử của tôi được kích hoạt dưới tầng hầm.
Khi chúng ta tập hợp, tôi đã thoát khỏi tầng hầm, vừa nhìn thấy người và bố cục trong thôn, vẫn chưa phát hiện điều gì đặc biệt.
À đúng rồi, thời tiết ở đó rất nóng, giống như là giữa hè." Tiêu Mộ Vũ kể lại đại khái bối cảnh của bản thân, có một chuyện cô không chuẩn bị nói ra lúc này, tránh làm phiền tới quan sát và phán đoán của những người khác.
Thực ra bốn người còn lại nghe xong đã có tính toán cơ bản, tuy ngũ hành khác nhau, nhưng có một thứ đều tương ứng với ngũ hành.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nói: "Tôi tương ứng với mộc trong ngũ hành, vị trí hiện tại là một bệnh viện tâm thần.
Bên trong có một đám bệnh nhân, còn có bác sĩ, y tá và bảo vệ, là một bệnh viện tâm thần đóng kín.
Người ở đó cho dù là bệnh nhân hay là y tá, nhân viên đều nóng nảy dễ nổi nóng, tính công kích rất mạnh.
Nhân lúc thời gian thả lỏng sau khi ăn cơm, tôi muốn lặng lẽ đi quan sát nơi khác, vô tình chui vào một tòa nhà tâm thần khác, kích hoạt Kiếp sinh tử ở trong đó, lúc tập hợp tôi vẫn còn ở trong tòa nhà đó, suýt chút nữa bị phát hiện.
Ngoài ra bên phía tôi gió rất lớn."
"Tôi tương ứng với thổ, cũng là một thôn làng nhỏ." Trần Khải Kiệt vừa cất lời, Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, "Anh là thổ? Vậy sa mạc của Tô Cẩn...!lẽ nào không phải thổ mà là kim sao?"
Tiêu Mộ Vũ sửng sốt sau đó lập tức hiểu ra, nhíu mày nói.
"Đúng, tôi không phải thổ, mà là kim.
Ở bên trong tôi phát hiện năm trụ kim loại, hơn nữa vừa vào đã nhìn thấy ba thi thể bị moi phổi."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, là do bản thân nghĩ đương nhiên, chỉ dẫn điển hình nhất của sa mạc không phải chỉ ở lớp cát trên bề mặt, may mà Tô Cẩn không bị cô chỉ dẫn sai.
Sau đó Tiêu Mộ Vũ ra hiệu Trần Khải Kiệt nói hết.
Trần Khải Kiệt hít một hơi, nhớ tới chuyện xảy ra ở đó, anh vẫn có chút sợ hãi, "Người trong thôn đó rất kì quái, biểu hiện đờ đẫn, giống như vẫn đang nghĩ về thứ gì đó, tinh thần cũng không bình thường.
Vừa vào đó, trời mưa không ngừng, không khí vô cùng ẩm ướt oi bức, tới nỗi ban đầu tôi còn tưởng bản thân tương ứng với thủy."
Tô Cẩn nghe xong trong lòng run rẩy, "Anh Trần, anh phát hiện điểm bất thường thế nào?" Hoàn cảnh Trần Khải Kiệt gặp phải rất giống Tô Cẩn, dễ bị biểu tượng dẫn dắt sai.
Nói tới đây Trần Khải Kiệt cảm thấy vô cùng may mắn, anh cảm kích nhìn Tô Cẩn, nói: "Thật sự may nhờ có em nói với anh, bảo anh cẩn thận nội tạng, nếu không lần này anh chết chắc rồi.
Anh phát hiện có thể là thổ vì ở đó có một ông già, sau khi ông ta đi tới nói chuyện với anh, trên mặt đất lại rụng ra một lớp đất, giống như tượng đất.
Anh nghĩ tới tượng Bồ Tát qua sông khó giữ được thân mình, nếu ông già kia thật sự là tượng đất, vậy không thể là thủy.
Ngoài ra ông ta nói mỗi người ở đó đều mất một thứ đồ, trở nên không hoàn chỉnh, ngưỡng mộ anh hoàn chỉnh, anh lập tức nhớ tới nội tạng trong lời em.
Anh nhớ thủy tương ứng với phổi, nhưng người già kia nói tuy mất thứ đó nhưng vẫn có thể sống, anh liền nghĩ tới tỳ trong ngũ tạng có thể cắt đi, mới chắc chắn là tỳ và thổ."
Mấy người Tiêu Mộ Vũ nghe xong không nhịn được sửng sốt, Trần Khải Kiệt thực sự là rơi vào đường cùng lại tìm thấy hi vọng, dường như xoay chuyển cả một thế cục chết.
"Anh Trần, anh thực sự rất lợi hại." Tô Cẩn đặt mình vào hoàn cảnh của Trần Khải Kiệt mà nghĩ, thật sự không đơn giản.
"Tô Cẩn, cô cũng có Truyền âm vạn dặm à? Mỗi người hoàn thành Kiếp sinh tử đều sẽ có sao?" Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.
Quả nhiên Thẩm Thanh Thu chớp mắt, lên tiếng: "Chị 10 giây, liên lạc với Tiểu Tả."
Tô Cẩn với trăm ngàn cảm xúc đan xen, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, lại nhìn Tả Điềm Điềm trong lòng, "Tôi chỉ có 5 giây."
Tiêu Mộ Vũ lập tức hiểu ra, "Xem ra chỉ có ba Kiếp sinh tử đầu tiên có thể giành được Truyền âm vạn dặm, thời gian còn bị cắt giảm."
Thẩm Thanh Thu nghe xong nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ dịu dàng mang theo vẻ áy náy, sao Thẩm Thanh Thu có thể không hiểu tâm tư của Tiêu Mộ Vũ, nhích tới kéo lấy ngón cái Tiêu Mộ Vũ, "Em phải bồi thường cho chị."
Tiêu Mộ Vũ khẽ cười: "Rõ ràng hòa nhau mà."
"Ai nói chứ, khác nhau."
Hai người thì thầm nhỏ to, nhưng Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm đã hiểu tất cả, Tả Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn với khuôn mặt vừa áy náy vừa muộn phiền, gãi lên lòng bàn tay Tô Cẩn, sau đó chăm chú nhìn đôi môi nứt toác của Tô Cẩn, trong mắt có chút lo lắng.
Ánh mắt Tô Cẩn rũ xuống, nắm chặt ngón tay mới vừa ấm lại của Tả Điềm Điềm, liếm môi, khẽ lắc đầu.
Cổ họng Trần Khải Kiệt như nghẹn bông, đáy mắt ươn ướt, người cứu anh không phải một mình Tô Cẩn, mà là cả tổ đội.
Rõ ràng bọn họ trân trọng đối phương như thế, nhưng vào thời khắc quan trọng, lí trí của mọi người đều lựa chọn đồng đội, đặt vị trí của tổ đội lên hàng đầu.
Đặc biệt là Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, một người giữa Tô Cẩn và Thẩm Thanh Thu lựa chọn liên lạc với Tô Cẩn, người còn lại để tâm tới Tiêu Mộ Vũ như thế, nhưng lần đầu tiên không tùy hứng lựa chọn theo trái tim, mà quyết đoán lựa chọn Tả Điềm Điềm.
Còn cả Tô Cẩn, ban nãy khi vừa gặp mặt, bốn người ném anh ở một bên, nhưng vào thời khắc quan trọng, không ai vứt bỏ lại anh.
"Cảm ơn."
Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn như thể tâm tư tương thông, ngẩng đầu nói cảm ơn với Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ hiểu được tâm tư của bọn họ, dịu dàng nói: "Là chúng tôi nên cảm ơn ba người, mọi người làm tốt lắm.
Trong ngũ hành, thổ tương ứng với ướt, cho nên mưa nhiều ẩm ướt chính là biểu hiện của thổ.
Rất khó để tìm ra một nguyên tố chuẩn, nhưng anh tìm được rồi, đúng là đơn giản."
Trong lòng Trần Khải Kiệt vẫn còn sợ hãi, "Đúng thật, nếu không phải tôi chú ý tới dấu vết dưới chân ông già kia, tôi sẽ đoán thủy và thận."
"Tô Cẩn, ở chỗ cô còn có điểm gì đặc biệt không? Tôi thấy hình như rất lâu rồi cô không được uống nước." Tiêu Mộ Vũ sớm đã chú ý tới đôi môi khô nứt của Tô Cẩn.
"Đúng thế, vấn đề lớn nhất ở chỗ tôi chính là khô hạn cực độ, cho nên rất thiếu nước, thậm chí đồ ăn cũng rất thiếu.
Người ở đó, mặt mày khổ sở, còn...!còn ăn thịt người." Tô Cẩn nghĩ tới cảnh tượng kia, không nhịn được cơn buồn nôn, sắc mặt tái đi.
Tả Điềm Điềm nghe xong mặt cũng trắng toát, có chút căng thẳng, chẳng trách môi Tô Cẩn sắp quắt lại.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn nhau, sắc mặt có chút nặng nề, tình hình này không hề lạc quan.
Tô Cẩn nói xong, cúi đầu nhìn Tả Điềm Điềm, nhỏ tiếng nói: "Đỡ hơn chút nào chưa? Có thể nói chuyện chưa?"
Tả Điềm Điềm đã dịu lại, lúc này Tô Cẩn đang ôm lấy hai tay cô nàng vào lòng bàn tay, cả cơ thể Tả Điềm Điềm cũng được Tô Cẩn ôm trong lòng.
Ban nãy nghiêm túc lắng nghe mọi người nói nên không quá chú ý, hiện tại Tô Cẩn hỏi tới, mấy người Tiêu Mộ Vũ đều nhìn Tả Điềm Điềm, điều này khiến Tả Điềm Điềm có chút khó xử.
Nhưng khó khăn lắm mới nhìn thấy Tô Cẩn, trong lòng Tả Điềm Điềm vừa sợ hãi vừa vui mừng, không nỡ rời khỏi Tô Cẩn, thế là mặt dày nhỏ tiếng nói: "Em đỡ hơn nhiều rồi, em tương ứng với thủy, ở đó cũng là một ngôi làng.
Nhưng làng đó rất lạnh, chỉ có năm ngôi nhà, một căn lớn nhất trong số đó có mười mấy người co ro với nhau.
Bên ngoài rất lạnh, tuyết phủ trắng trời, tích thành một lớp dày.
Họ không có củi đốt lửa sưởi ấm, nên cử em và một người trong nhóm đi kiếm củi, cho nên lúc này trên người em còn có một nhiệm vụ là phải tìm được năm đống củi."
Nhớ tới nhiệm vụ của bản thân, trái tim Tả Điềm Điềm có chút nặng trĩu, cô nàng hoàn toàn không biết nên hoàn thành bằng cách nào.
"Em mặc ít quần áo thế này ra ngoài tìm củi khô sao?" Sắc mặt Tô Cẩn vô cùng khó coi, không thể tin nổi.
Chẳng trách bị đông cứng thành thế này.
Tả Điềm Điềm không lên tiếng, chỉ lấy lòng nhìn Tô Cẩn một cái, giống như như thể đây là lỗi của bản thân.
Tô Cẩn nào chịu nổi, vội dịu lại biểu cảm, "Hệ thống chó chết này quá đáng lắm rồi."
Tả Điềm Điềm nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong thôn, bổ sung: "Hình như đám người đó rất sợ, mặt mày sợ hãi, nhưng trong ấn tượng của em, dường như có một người là ngoại lệ."
"Ngoại lệ?" Thẩm Thanh Thu lập tức cảnh giác, vì cô ấy mơ hồ cảm thấy bản thân cũng gặp một ngoại lệ, có người đã cười.
"Vâng, em cũng không biết có phải ảo giác của em hay không, nhưng lúc em đi kiếm củi, có một người phụ nữ với biểu cảm trên mặt không giống sợ hãi, ngược lại có chút đau xót.
Hơn nữa cô ta nhắc nhở em, ra ngoài phải tìm đúng phương hướng vị trí, còn nói với em, bên ngoài nổi gió bắc."
"Đau xót? Nổi gió bắc, phương hướng vị trí?" Tiêu Mộ Vũ lặp lại những từ này, sau đó trầm giọng nói: "Đây không phải là cô ta đang cho cô gợi ý giúp cô tìm phương hướng sao?"
"Em cũng nghĩ là vậy, nhưng em không biết nên đi về phía đông hay phía bắc."
"Đợi chút, Tiểu Tả, cô đừng vội, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách xử lí nhiệm vụ của cô.
Cô nói trong số những người đó có cảm xúc khác biệt.
Căn cứ theo phân loại của ngũ hành, rõ ràng chúng ta có thể tìm được rất nhiều thứ tương ứng với ngũ hành, ví dụ ngũ hành tương ứng với ngũ sắc, mộc hỏa thổ kim thủy, tương ứng với xanh lam đỏ vàng trắng đen, còn tương ứng với ngũ tạng, gan tim tỳ phổi thận.
Ngoài ra mọi người đều nhắc tới cảm xúc, Mộ Vũ, có phải ngũ hành cũng có liên quan tới cảm xúc đúng không, lần lượt tương ứng với, nộ trong phẫn nộ, hỷ trong vui vẻ, tư trong suy tư, bi trong bi thương, sợ trong sợ hãi?"
Tiêu Mộ Vũ có kiến thức uyên thâm, từ nhỏ tới lớn thứ gì cũng thích tìm hiểu, nguyên tố ngũ hành gia nhập thiết kế của phó bản, vốn xuất phát từ cô, tuy phó bản này không phải do bản thân thiết kế, nhưng Tiêu Mộ Vũ nắm rõ kiến thức cơ bản trong lòng bàn tay.
"Đúng thế, ngoài ra không chỉ có năm loại cảm xúc, mà còn có năm loại khí hậu, gió nóng ẩm khô hạn, tương ứng vô cùng ăn khớp.
Nhưng Tiểu Tả nói ngoại lệ, hơn nữa căn cứ theo miêu tả, thủy của cô tương ứng với sợ, nhưng lại xuất hiện bi?" Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cảm thấy có điều bất thường, cô nhìn Thẩm Thanh Thu, "Chị lại có phát hiện gì đúng không?"
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Vốn dĩ chị không thấy có gì đặc biệt, nhưng Tiểu Tả vừa nhắc, chị liền thấy bất thường."
"Chị cũng có ngoại lệ sao?" Cho nên Tiêu Mộ Vũ mới mẫn cảm như thế.
"Chị không biết có phải ngoại lệ hay không, có một bệnh nhân số 028, mặt mày ngập vẻ sợ hãi, dù vậy trong tình huống đó, sợ hãi rất bình thường, nhưng có một điều rất kì quái, người khác đều là phẫn nộ, thờ ơ, bên trong có bảo vệ đột nhiên lộ ra biểu cảm đau khổ giống như thần kinh." Trong đầu Thẩm Thanh Thu hiện lên biểu cảm vặn vẹo mà ánh mắt bản thân bắt được, giống như bi thương.
Tô Cẩn thấy vậy biểu cảm cũng có chút kích động, "Tôi cũng nhìn thấy, người trong thành đều là vẻ mặt đau khổ, nhưng tôi lại nhìn thấy biểu cảm khác, là của người đàn ông phát canh, anh ta đang cười!"
"Đang cười, không nhìn nhầm chứ?" Trái tim Tiêu Mộ Vũ khẽ giật lên, thận trọng nói.
"Tôi chắc chắn không nhìn nhầm, trong những khuôn mặt như cha chết mẹ chết của đám người kia, nụ cười ấy quá chói mắt, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi." Tô Cẩn cẩn thận nhớ lại, sau đó chắc chắn nói.
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, "Tôi không nhìn quá rõ biểu cảm cổ quái ấy, nhưng chắc chắn là có sợ hãi.
Ngoài ra trực giác của tôi sẽ không sai, có người đã lộ ra biểu cảm khác.
Bên em thì sao, có cảm xúc khác biệt không?"
"Không, nhưng có người nói với em, người không cười đều phải giết.
Trần Khải Kiệt, bên anh thì sao? Có gì khác thường không?"
Trần Khải Kiệt suy nghĩ, "Trong trí nhớ của tôi không có biểu cảm khác, người nào người nấy đều tương ứng với tư.
Hơn nữa khi tập hợp tôi vừa vào thôn, trước đó tôi đã đi rất lâu nhưng không gặp bất cứ thứ gì, có lẽ còn chưa kịp phát hiện."
"Tư?" Tả Điềm Điềm nghiền ngẫm câu nói này, sau đó có chút sốt ruột nói: "Em nhớ ra rồi, ngoại trừ người phụ nữ nhắc nhở em, còn có một người đàn ông rất kì quái.
Trên mặt ông ta cũng có vẻ sợ hãi, nhưng so với người bên cạnh, không quá rõ ràng.
Ngược lại đa số thời gian ông ta yên lặng ngồi một chỗ suy nghĩ gì đó, cũng là ông ta bảo em ra ngoài tìm củi.
Chị nói xem, đó có phải tư không?"
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, cô cúi đầu, ấn đường nhíu chặt, trong đầu bắt đầu hiện lên sự khác thường ở chỗ Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm tương ứng với mộc, kim, thủy.
Cảm xúc khác thường lần lượt là, sợ, bi, hỷ, nộ, tư.
Cũng có thể nói là, nếu Thẩm Thanh Thu không nhìn sai, giả thiết tất cả điểm khác thường đều có nguyên nhân, trong mộc của Thẩm Thanh Thu trộn lẫn thủy và kim, trong kim của Tô Cẩn trộn lẫn hỏa, trong thủy của Tả Điềm Điềm trộn lẫn thổ và kim.
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt, đặt mấy nguyên tố này lại cùng nhau, đột nhiên mở mắt, bên trong có điều bất thường!