Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 232: 232: Cố Nhân Không Nên Trở Về 32





Trần Khải Kiệt mở thảm ra, xác thực chén vẫn còn, Tiêu Mộ Vũ nhìn đồng đội có chút chật vật, trong lòng trào lên cảm giác khó nói.
Thực ra tối nay cô không làm tốt chuyện đội trưởng nên làm, vì tính mạng Thẩm Thanh Thu ngàn cân treo sợi tóc, cô căn bản không có thời gian quan tâm tới ba người còn lại, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút áy náy, nhưng lại cảm động.
Không có cô và Thẩm Thanh Thu, ba người này cũng có thể chuẩn xác đưa ra phán đoán, thậm chí khiến cục diện vốn dĩ vô cùng tệ hại hòa hoãn không ít.
"Cảm ơn mọi người." Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ khàn khàn.
Trần Khải Kiệt ngẩn ra, sau đó cười lên rồi quay đầu nói, "Tô Cẩn, chúng ta ra cửa canh gác, Điềm Điềm, em mau xử lí vết thương cho đội trưởng Tiêu đi."
Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm không nói gì, lập tức hành động.

Tả Điềm Điềm vội vàng lấy hộp sơ cứu xử lí vết thương cho Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, đưa tay ra nhận lấy lọ idophor và băng gạc trong tay Tả Điềm Điềm.

Vết thương trên vai trái của Thẩm Thanh Thu lại toác ra, chảy rất nhiều máu, vết thương rạch sâu trên tay phải cũng chảy máu không ngừng, khắp nơi trên lưng, tay chân đều có vết xước tím tái, hai mắt Tiêu Mộ Vũ quan sát được bỗng đau dữ dội.
Cô nặng nề hít vào, mượn nó giải tỏa đau lòng và phẫn nộ khiến bản thân ngạt thở, cô phải bình tĩnh lại, không thể mất đi lí trí.

Tả Điềm Điềm bên cạnh vội vàng xử lí vết thương khác cho Thẩm Thanh Thu, ấn đường hai người đều nhíu chặt.
Nhìn dáng vẻ thương tích đầy mình của Thẩm Thanh Thu, đừng nói là Tiêu Mộ Vũ, Tả Điềm Điềm cũng không chịu nổi.

Nhớ lại mấy phó bản này, Thẩm Thanh Thu thực sự chịu đủ giày vò, buồn bã và bất lực trong lòng khiến cảm xúc của Tả Điềm Điềm có chút mất khống chế.
"Em không hiểu, rõ ràng đội phó lợi hại hơn đám người chơi kia, đội trưởng Tiêu, chị cũng suy nghĩ kín kẽ chu toàn vượt xa những người khác, tại sao kết quả...!kết quả lại luôn thảm hại hơn.

Rốt cuộc hệ thống quỷ quái này muốn làm gì, trò chơi này là nó sắp đặt, nói cái gì mà để người vốn nên chết có cơ hội sống lại.

Lúc này bản thân nó cũng không phải thứ tốt đẹp gì, lời hứa của phó bản này có ý nghĩa gì?"
Nói xong Tả Điềm Điềm nhìn xung quanh, cắn răng nói: "Nếu thật sự quang minh như thế, vậy người chơi tiến vào phó bản nên giống nhau, nhưng nó đang nhắm vào chị và đội phó.


Điều này chứng tỏ nó tư lợi cá nhân, sẽ chọn người theo sở thích, vậy có phải có nghĩa là, những người như chúng ta cũng phải vô tình vào đây, chính là nó cố ý sắp xếp vào đây."
"Tít, tít! Kiểm tra thấy người chơi phát ngôn độc hại, cảnh cáo, cảnh cáo, nếu còn có lần sau sẽ trừng phạt nghiêm khắc."
"Cảnh cáo con bà mày, mày có bản lĩnh làm thì có bản lĩnh nhận đi, mày thiên vị cũng đừng thiên vị như thế." Bình thường nhìn Tả Điềm Điềm vô cùng yếu ớt, nhưng lúc nổi giận cũng khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiêu Mộ Vũ đang quấn băng cho Thẩm Thanh Thu, nghe thấy Tả Điềm Điềm mắng hệ thống cũng ngẩn ra.

Thẩm Thanh Thu dựa ngồi vào giường, vốn hé mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, nghe xong hai người nhìn nhau, cả hai đều cười lên.
Nhìn khuôn mặt của Tiêu Mộ Vũ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, trái tim ngập trong phiền muộn của Thẩm Thanh Thu cũng thả lỏng, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộ Vũ, sau đó đưa tay trái ra khẽ vuốt ve lên vết thương trên khóe mắt Tiêu Mộ Vũ, không nói gì hết.
Trên khuôn mặt bụi bẩn của Thẩm Thanh Thu vẫn nở nụ cười, ngập tràn dịu dàng và đau lòng, khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ co rút mấy lần, suýt chút nữa lại muốn rơi nước mắt.
Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu đau lòng lo lắng cho mình, sụt sịt mũi, cúi đầu đè lại nước mắt.

Sau đó Tiêu Mộ Vũ đưa tay nắm chặt lấy tay trái của Thẩm Thanh Thu.
Phát hiện tay Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo không thôi, Tiêu Mộ Vũ nắm chặt, ngẩng đầu nặn ra nụ cười, nhìn vào mắt cô ấy, khẽ nói: "Chỉ bị rạch một nhát thôi, vẫn chưa hủy hoại dung nhan."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, lại nhìn vết thương trên vai Tiêu Mộ Vũ, cùng với vết rách trước người, quần áo màu thẫm không hiện lên vết máu rõ ràng, nhưng nơi đó đã ẩm ướt.
Tiêu Mộ Vũ hiểu ý Thẩm Thanh Thu, đưa vết thương ra cho cô ấy nhìn, "Chỉ là bị rách da thôi, khử trùng là được, không cần băng bó.

Chị yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho bọn em."
Thẩm Thanh Thu nghe thấy tiếng gào thét tiếng đánh nhau bên ngoài, cười khổ một tiếng: "Thời khắc quan trọng chị lại không giúp được gì."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ lập tức nhíu lại, "Nói bậy, tấm thẻ Tiểu Nhị không phải chị thì ai dùng được?"
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, chỉ nhìn Tiêu Mộ Vũ, tình hình bên ngoài càng ngày càng tồi tệ, đã có thây ma xông vào, tồi tệ hơn là, thẻ trong tay bọn họ đã cạn kiệt, mà lần nữa, không biết liệu thây ma có rút lui hay không.
"Em phải đi giúp Trần Khải Kiệt." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, khó khăn nói.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, cô ấy biết lo lắng điều gì, rút ra một tấm thẻ, cười nói: "Thực ra là do em căng thẳng quá đấy, tuy chị rất sĩ diện, nhưng chết vì sĩ diện sống phải chịu tội, nếu thực sự cần thiết thì chị vẫn có thể dùng nó.

Trước đó cảm thấy bản thân vẫn đánh được, xác thực không muốn hô cứu mạng, nhưng hiện tại chị không cậy mạnh nữa."
Trong tay Thẩm Thanh Thu là tấm thẻ Hét khản cổ, Tiêu Mộ Vũ thấy nó trong lòng cũng yên tâm, lúc này mới nhanh chóng ra ngoài.


Trước khi đi cô nhìn Lưu a bà, vẫn đang hôn mê.
Thời gian sử dụng tấm thẻ Tiểu Nhị không xuất hiện trong phần mô tả, nhưng mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần.
Tiêu Mộ Vũ xách kiếm xông ra giải quyết hai thây ma ở đại sảnh, ném đầu ra ngoài.
Vừa ra ngoài cô liền phát hiện tình trạng còn tồi tệ vượt xa tưởng tượng, vô số thây ma đang trào tới, đã quây kín cả thôn.

Không có đèn dầu người, người chơi không có nơi bảo vệ, chỉ có thể gắng gượng phản kháng, nhưng Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn đã phát hiện ra manh mối.
Phe người đàn ông xúc tua không chịu công kích của thây ma, phe bên đó có mười một người, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm giải quyết hai người, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu mỗi người giải quyết một người, lúc này tổ đội Cố Diệp và Lăng Tiếu cũng đã đánh tàn phế ba người, cũng có thể nói lúc này chỉ còn có bốn người có thể hành động.
Khi Tiêu Mộ Vũ ra ngoài, tổ đội Cố Diệp và Lăng Tiếu đang đánh nhau cũng nhìn thấy cô, lúc này ánh mắt đều sáng lên, nhưng biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ không hề tốt đẹp.
Cái gọi là đồng minh chỉ là không làm hại lẫn nhau, nhưng khi tổ đội Tiêu Mộ Vũ rơi vào đường cùng, chỉ có bốn người tổ đội bọn họ bạt mạng cứu Thẩm Thanh Thu.

Cho nên Tiêu Mộ Vũ rất rõ, cô sẽ không dành tâm tư quan tâm tới những người kia, nhưng hiện tại chỉ dựa vào sức bốn người tổ đội mình, cũng không có cách nào vượt qua nguy hiểm trước mắt.
Thế là Tiêu Mộ Vũ cầm kiếm nhỏ tiếng dặn dò Trần Khải Kiệt bên cạnh, "Bảo vệ kĩ nơi này, chăm sóc Thanh Thu."
Nói xong cô nhìn về phía Tiểu Nhị, trầm giọng nói: "Tiểu Nhị, vặn đầu chúng xuống, ném càng xa càng tốt cho tao."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ xông thẳng vào đám thây ma, tới gần tổ đội Cố Diệp.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ không còn kiêng kị cũng gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, rất nhanh sau đó cô và tổ đội Uyển Cần, Cố Diệp thụ họp, cách cô không tới ba mét, chính là người đàn ông xúc tua.
Tiêu Mộ Vũ chỉ liếc nhìn đối phương một cái, sau khi chém rụng đầu thây ma, đá một cước, đầu thây ma lướt qua đầu người đàn ông xúc tua.
Cô trầm giọng nói: "Nếu các người thật sự muốn sống, lúc này chỉ có một cách, tìm ra Kiền bà bà, bà ta là khởi nguồn của tất cả chuyện này, tối qua thây ma rời đi, cũng là vì bà ta."
Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, một xúc tua màu đen từ phía xa xuyên qua đám thây ma trực tiếp phóng về phía cô.

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng quay người, kiếm đồng trong tay rạch gió bay đi, nhưng không cắt được xúc tua.

Tiêu Mộ Vũ và xúc tua kia liếc qua nhau, sau khi chém ngã thây ma, đồng thời cả cơ thể xông tới hai mét tới gần người đàn ông xúc tua.
Khi quay đầu, một xúc tua chuyển hướng cùng một xúc tua khác đuổi theo, kiếm đồng trong tay Tiêu Mộ Vũ dính lên người xoay một vòng, hai xúc tua bị chặt đứt toàn bộ.

Hai mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông xúc tua, trước giờ cô vẫn có thể khống chế sự chán ghét của bản thân với một người, cho dù là hận, cũng rất nhạt, nhưng người đàn ông này là người Tiêu Mộ Vũ không thể tha thứ nhất.
Nếu không phải vì ác ý của gã, bọn họ sẽ không gặp phải những chuyện này.

Trước đó Tiêu Mộ Vũ còn nghĩ, cùng lắm Tam Nhi chỉ hoài nghi cô biết mục đích của nó, sao nhất định phải để lộ thân phận như thế, chắc chắn là có người thông báo thông tin này cho nó.
Là tổ đội có áo tàng hình, đám người đó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội nghe trộm.

Người chơi trong phó bản không thể hiểu bọn họ, còn đặc biệt thiết kế cạm bẫy cho bọn họ như thế, cho nên rất có khả năng việc gài bẫy Thẩm Thanh Thu có phần của gã.

Quan trọng nhất là, tổ đội gã còn cướp chén, bọn họ không chết những người đó sẽ không được yên ổn.
Người đàn ông kia đã cảm nhận được ý định giết người của Tiêu Mộ Vũ, đánh nhau với Tiêu Mộ Vũ khiến gã có chút áp lực, nhưng tối nay đã xác định tổ đội gã và tổ đội Tiêu Mộ Vũ không phải cô chết thì là tôi sống, gã cũng đã chuẩn bị được ăn cả ngã về không.
Võ nghệ của người đàn ông kia cũng không tệ, vừa nhìn là biết có nền tảng, trước đó Tiêu Mộ Vũ có thể chống lại ba người, ngoại trừ cách đánh không cần mạng, quan trọng nhất là có sự giúp đỡ của phân thân Thẩm Thanh Thu, lúc này cô chỉ có một mình, còn có một đám thây ma, hoàn cảnh lúc này càng thêm nguy hiểm.
Người đàn ông xúc tua cũng biết Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu chính là vấn đề lớn nhất trong việc vượt phó bản này của gã, năm đồng đội bên cạnh đã ngã xuống, ba người lúc này chỉ còn lại một người đàn ông thấp người đang ở bên cạnh, ngoài ra tổ đội ba người khác cũng chỉ còn lại hai, điều này khiến áp lực trong lòng gã rất lớn.
Xúc tua của gã bị Tiêu Mộ Vũ làm tổn thương quá nhiều, không thể sinh sôi vô hạn, gã cũng càng ngày càng bị động.
Trong lúc giằng co với Tiêu Mộ Vũ, gã phát hiện Lăng Tiếu và người đàn ông đeo kính đang lùi về phía sau, trong lòng lập tức ý thức được điểm bất ổn.
"Còn có thể cử động thì nghe đây, không từ mọi cách cướp chén! Nếu không chúng ta sẽ xong đời!" Lúc này gã bỏ mặc tất cả, lớn tiếng gào lên.
Động tác của ba người còn lại khựng lại, lũ lượt cắn răng, sau đó càng thêm điên cuồng.

Đồng thời động tác của thây ma cũng nhanh hơn, vì căn nhà dãy thứ tư của Kiền bà bà đột nhiên mở ra, cũng vào lúc này con quái vật kia bò ra khỏi chảo dầu, xuất hiện thêm lần nữa.
Tiêu Mộ Vũ đang đánh nhau với người đàn ông xúc tua, đột nhiên nghe thấy Trần Khải Kiệt hét to: "Đội trưởng Tiêu, tránh đi!"
Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một quả cầu khổng lồ cháy đen từ trên trời rơi xuống, nói là quả cầu nhưng chân tay đã hỗn loạn thò ra từ bên trong, phải to bằng một chiếc xe con.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng xoay kiếm trước người, dùng toàn bộ sức lực nhào ra, lúc này trực tiếp đụng ngã hai thây ma, cũng tránh được thứ kia nghiền nát.
Người đàn ông xúc tua nhân cơ hội này phóng một xúc tua tập kích Tiêu Mộ Vũ, khi Tiêu Mộ Vũ bị đánh lén, Tô Cẩn đã thổi kèn bầu, xúc tua của người đàn ông xúc tua lập tức không chịu khống chế, cũng cho Tiêu Mộ Vũ cơ hội thoát thân.
Người đàn ông xúc tua thấy tình hình không ổn, luồn vào đám thây ma biến mất không thấy tăm hơi.
Tiêu Mộ Vũ biết không thể hiếu chiến, cô quay người nói với Trần Khải Kiệt: "Trần Khải Kiệt, Đèn báo động!"
Trần Khải Kiệt hiểu lý, lấy Đèn báo động ra đội lên đầu ra sức chạy về phía trước, đám thây ma lập tức tách ra, ngay cả con quái vật kia cũng chỉ đuổi theo sau lưng.
Tiêu Mộ Vũ chạy bên cạnh Trần Khải Kiệt, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đám người, tác dụng của Đèn báo động giúp hai người Tiêu Mộ Vũ có thể nhanh chóng chạy tới dãy nhà thứ tư.

Tiêu Mộ Vũ thuận tiện gọi nhóm Lăng Tiếu đi cùng, chớp mắt bọn họ đã tới được dãy thứ tư.
Rõ ràng con quái vật trong chảo dầu biết được ý đồ của bọn họ, chỉ thấy nó tả xung hữu đột trong đám người, một phát hất ra bốn người.


Một người trong số đó khiến con ngươi Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, vì người đó chính là người đàn ông bị cô chém đứt tay, hắn vẫn còn tỉnh táo.
"Đó...! đó không phải bị Điềm Điềm đánh...!đánh hôn mê à?" Thực ra Trần Khải Kiệt cảm thấy có lẽ người kia đã bị đánh chết, nhưng hắn lại sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ, chắn trước cổng nhà Kiền bà bà.
Kiền bà bà không nhanh không chậm ngồi trong đại đường, cầm chiếc muôi cán dài, vẫn đang nấu dầu nguời.
Đầu óc Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng chuyển động, cô vội vỗ vai Trần Khải Kiệt, đè nhỏ giọng: "Xông thẳng vào nhà dân thôn Vô Hối, kiểm tra chén!"
Công dụng của Đèn báo động không thể nghi ngờ, Trần Khải Kiệt lập tức đạp cửa xông vào từng nhà ở dãy thứ tư, thuận lợi không trở ngại, tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng mắng chửi của dân thôn không ngừng vang lên, nhưng Trần Khải Kiệt không cho những người khác bất kì cơ hội phản ứng nào.
Tổ đội người đàn ông xúc tua vẫn đang ở dãy thứ hai, tình huống cấp bách, gã vạn bất đắc dĩ sử dụng tấm thẻ cuối cùng, lập tức cả cơ thể như bị hòa tan biến thành vật thể dạng mủ cao su màu đen khổng lồ, gã chuyển động trên mặt đất giống như chất lỏng, tốc độ càng ngày càng nhanh, Tiểu Nhị vốn đang chặn thây ma, thấy vậy trực tiếp nhào về phía gã.
Nhưng thứ màu đen dính nhớp dựng đứng lên, quấn chặt lấy Tiểu Nhị vào bên trong, Tiểu Nhị càng vùng vẫy càng dính chặt, sức lực của Tiểu Nhị như thể đánh vào vũng bùn, không hề tạo ra bất kì tổn thương nào với gã, ngược lại Tiểu Nhị bị cắn nuốt triệt để.
Thẩm Thanh Thu vốn nhắm mắt dựa vào tường, khoảnh khắc Tiểu Nhị bị cắn nuốt, cô ấy đột nhiên mở mắt, đưa tay ra nắm hờ, Tiểu Nhị hóa thành tấm thẻ nằm trong lòng bàn tay cô ấy.
Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn nhìn thấy cảnh tượng kì dị này, trong lòng cũng hoảng hốt, quay người vào nhà đóng chặt cửa, hô to: "Đội trưởng Tiêu, có người dùng thẻ biến hình, chúng tôi không chặn được."
Tiêu Mộ Vũ vốn đang đánh nhau với bốn người bị thi thể cháy đen ném ra, nhưng vừa nghe thấy lời này của Tô Cẩn, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ lập tức đổi.

Không có thời gian nghĩ nhiều, cô quay người nhảy lên, tung người nhảy khỏi dãy thứ tư, trèo lên nóc nhà dãy thứ ba, gạch ngói lũ lượt rơi xuống, vang lên tiếng vỡ đôm đốp.
Tiêu Mộ Vũ lật người lên trên, lại nhảy từ trên nóc nhà dãy thứ ba xuống, trước khi thứ màu đen kia quật đổ nửa căn phòng luồn vào phòng ngủ phụ, Tiêu Mộ Vũ cùng một mảng gạch ngói rơi xuống trước mặt Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu giơ tay nhận lấy thẻ Tiêu Mộ Vũ đưa tới, không chút chần chừ tiêu 100 điểm, cài đặt lại thẻ Vua xác sống.
Cũng vào lúc này Trần Khải Kiệt tìm được một chiếc chén vỡ trong căn nhà đầu tiên bên tay phải dãy thứ tư, tìm được hai chiếc chén ở căn nhà số năm bên tay trái dãy thứ tư, còn ba chiếc, anh nhìn Đèn báo động vẫn đang lóe sáng, quyết định xuống dãy thứ ba, tiếp tục phá cửa.
Hai người Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đã bị thứ kia quấn bên trong, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài.
"Mộ Vũ, cơ thể anh ta rất dính, đừng chạm vào." Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nhắc nhở, Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Nhân lúc cơ thể còn bình thường, Tiêu Mộ Vũ dùng tay không tách cửa phòng ngủ phụ, ngắm chuẩn vị trí, đập lên chất lỏng muốn chen vào.
Tiêu Mộ Vũ sau khi hóa xác sống có sức mạnh vô tận, một tay giữ cửa chặn chất lỏng dính kia, Tiêu Mộ Vũ đưa tay nắm lấy vạt áo lộ ra từ bên trong, mạnh mẽ kéo Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ra như nhổ cà rốt.
Không có thời gian buồn nôn, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhanh chóng tới nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu xua tay: "Mau đi đi, đợi lát nữa đội trưởng Tiêu của các cô không quan tâm các cô nữa đâu."
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ngây ra, đúng lúc Tiêu Mộ Vũ quay đầu, con ngươi màu đỏ quen thuộc khiến hai người run lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo một chiếc bóng lướt qua, Tiêu Mộ Vũ bế Thẩm Thanh Thu chạy ra ngoài với tốc độ khó có thể quan sát bằng mắt thường.
Thẩm Thanh Thu như con chim nhỏ nép vào lòng Tiêu Mộ Vũ, trong lòng ôm chén, nhỏ tiếng cười nói: "Em chạy chậm chút."
Âm thanh vừa dứt, Tiêu Mộ Vũ liền bế Thẩm Thanh Thu nhảy lên nóc nhà, vốn dĩ Tiêu Mộ Vũ đang chuẩn bị nhảy xuống chạy thoát thân, nghe xong cúi đầu nhanh chóng đánh giá Thẩm Thanh Thu, vừa nhảy lên, lại đè xuống.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ vô thức nhíu lại, khuôn mặt lạnh lẽo lại toát lên vẻ kiêu ngạo mất kiên nhẫn có chút đáng yêu trong tối tăm, nhưng trong con ngươi màu đỏ kia lại là lo lắng và bất an.
"Chị không sao, chị muốn bảo em cẩn thận chén." Âm thanh vừa dứt, Tiêu Mộ Vũ nhảy lên như một viên đạn, rõ ràng có thể thấy không hề để ý tới chén.