Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 218: 218: Cố Nhân Không Nên Trở Về 18





Toàn bộ năm chiếc chén trên bàn đều đã biến mất, lúc này sắc mặt Thẩm Thanh Thu lập tức biến đổi, ba người Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm há miệng, nhất thời không biết lộ ra biểu cảm gì.
Mà Tiêu Mộ Vũ chỉ lặng lẽ nhìn mặt bàn chỉ còn lại ấm trà, rất lâu sau cũng không nói một lời.
Cuối cùng vẫn là Tả Điềm Điềm phá vỡ im lặng, "Tối nay toàn bộ thành viên đều là mục tiêu sao?"
Tiêu Mộ Vũ ngắn gọn đáp, "Ừm."
Tính tới hiện tại, ngoại từ Cố nhân không nên trở về và bí mật của thôn Vô Hối, không ai trong số họ kích hoạt nhiệm vụ khác, Tiêu Mộ Vũ không biết nguyên nhân dẫn tới việc cả năm người đều bị liệt vào danh sách tử vong là vì nhiệm vụ bí mật, hay là cái gọi là sự cân bằng của thôn Vô Hối bị phá vỡ.
Nhưng cô rất rõ một điều, tối nay là bước ngoặt sinh tử.
Cách chết của người chơi trong thôn Vô Hối không phải quyết định tùy tiện, căn cứ theo tình hình hai tối qua có thể thấy, có lẽ sẽ thông báo cách chết trước, mà lệ quỷ giết người ở đây cũng tuân theo quy tắc này.

Ví dụ như cách chết của hai chị em, hay là phương pháp báo thù mà chúng lựa chọn sử dụng.
Hiện tại phó bản vẫn chưa tiết lộ phương pháp giết bọn họ, cho nên tối nay chắc chắn sẽ xuất hiện manh mối mới.
"Không biết chỉ có một đội chúng ta gặp nạn, hay là tất cả mọi người đều như vậy.

Ngoài ra, thực ra tôi vẫn chưa rõ, tổ đội thất bại trong trò trốn tìm tối qua sẽ gặp phải điều gì?" Đầu óc Tiêu Mộ Vũ rất tỉnh táo, nguy hiểm cũng không thể làm loạn tư duy của cô.
"Theo nguyên tắc công bằng của trò chơi, tối qua họ đã phải trả giá, nhưng cuối cùng cái giá này chỉ rơi vào một người, vậy đối tượng tử vong được lựa chọn như thế nào?" Tô Cẩn nghi hoặc nói.
Công bằng của trò chơi là nhằm vào từng người chơi, mà không phải tổ đội, tại sao người chết trong năm người lại cứ là người đó?
"Hiện tại có lẽ chỉ có hệ thống mới biết nguyên nhân trong đó, những người còn lại trong tổ đội Cố Diệp có cơ hội sống tiếp, nhưng đứa bé gái đã chết, lại mất đi cơ hội khi thất bại trong đêm đầu tiên, tôi không rõ điều này có phải là công bằng hay không." Tiêu Mộ Vũ cũng không thông suốt, theo lời Cố Diệp nói, người chết tiếp lời đầu tiên nên chết, điều này cũng quá kì quái.
Phó bản này mây mù dày đặc, thực sự Kiền bà bà kia quá cổ quái, không treo gương bát quái, không để người khác vào nhà, nhìn như thực sự cứu mạng người trong thôn, nhưng không nhìn ra bao nhiêu phần buồn bã và sốt ruột với cảnh ngộ của người trong thôn.
"Rõ ràng ngày đầu tiên đã phát hiện nhiệm vụ vượt ải, nhưng sao tôi cảm thấy chúng ta vẫn rất mù mờ.


Điểm bất thường trong thôn này chúng ta đều biết là vì trọng nam khinh nữ, mà cố nhân không nên trở về là những đứa bé gái bị hại, cho nên trẻ em gái đều có hiềm nghi, nhưng chúng ta lại không có bất kì chứng cứ nào.

Hiện tại nhìn Kiền bà bà trong thôn có vẻ biết rất nhiều, nhưng có hỏi cũng không chịu tiết lộ bất kì tin tức gì, có lẽ đây là cài đặt.

Nhưng phó bản này chỉ liên tục giết người vào buổi tối, nhiệm vụ của các đội lại khác nhau, thực sự quá kì quái." Tô Cẩn có chút nóng ruột, những phó bản khác có Tiêu Mộ Vũ túc trí đa mưu, suốt hành trình tuy vẫn long đong lận đận nhưng đều có phương hướng rõ ràng, manh mối từng vòng đan xen lấy nhau.

Mà tới phó bản này lại như mớ bòng bong, bọn họ hoàn toàn bị động tiếp nhận, không có năng lực phản kháng.
"Kiền bà bà rất khác thường, nhìn bà ta như thể muốn cứu giúp dân thôn nhưng khi thôn làng gặp phải nguy hiểm, bà ta lại giống như người ngoài cuộc, không có lấy một chút lo lắng để tâm.

Ngoài ra, trước cổng nhà bà ta không treo gương bát quái, ngược lại lại cắm hương, không cho phép người khác vào nhà, chắc chắn là đang che giấu điều gì đó.

Điều khiến tôi cảm thấy khác thường nhất là, trong cuộc báo thù này người chơi đều là đối tượng tử vong, là dân thôn Vô Hối, không ai có thể thoát khỏi tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng có thể nói là không ai có thể loại bỏ nó, tại sao Kiền bà bà này không hề lo lắng bản thân sẽ xảy ra chuyện?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói.
"Lẽ nào vì bà ta không có con, không tồn tại tư tưởng trọng nam khinh nữ?" Tả Điềm Điềm tiếp lời.
"Cho dù bà ta không trọng nam khinh nữ, lúc này bà ta cũng nên hiểu rõ mối họa từ việc trọng nam khinh nữ, bà ta giúp dân thôn chính là đối lập với những đứa bé gái kia, có thể nói là người chịu nguy hiểm nhất mới đúng." Tiêu Mộ Vũ phản bác.
"Từ phi bà ta không giúp dân thôn."
Tất cả suy đoán khiến vấn đề trồi lên nhiều hơn, Tiêu Mộ Vũ không định nghĩ tiếp, cô cần một bước ngoặt, có thể xâu chuỗi những chi tiết vụn vặt này lại, mà cô cũng tin tưởng trước sau gì nó cũng sẽ tới.
Tối nay xác định là một đêm mất ngủ, năm người không thay quần áo, chỉ ngồi trên giường.

Trên lưng Thẩm Thanh Thu có vết thương, Tiêu Mộ Vũ liền thắp đèn kéo quân thay thuốc giúp cô ấy, sau đó thay băng gạc mới.
Thẩm Thanh Thu mím môi, nhỏ tiếng nói: "Có thể dùng sức thêm chút." Lát nữa có lẽ không tránh khỏi việc động tay động chân, quấn chặt hơn một chút sẽ không dễ bị toác ra.

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, động tác tay khựng lại, sao cô không rõ hàm ý trong lời Thẩm Thanh Thu, trầm giọng nói: "Chúng ta cũng trải qua huấn luyện trong thời gian dài như vậy rồi, cộng thêm tối nay không chắc sẽ hạn chế thẻ, cho nên chị tạm thời quan sát thôi, đừng tùy tiện hành động."
Thẩm Thanh Thu còn muốn nói gì đó, Tiêu Mộ Vũ đã lập tức bổ sung một câu, "Chị nên tin em."
Thẩm Thanh Thu ngập ngừng, cuối cùng mới khẽ nói: "Chị đồng ý với em sẽ không làm loạn, trừ phi cần thiết chị sẽ không tùy tiện hành động, nhưng em cũng không thể bắt chị khoanh tay đứng nhìn, được không?"
Tiêu Mộ Vũ im lặng một lúc, sau đó mới gật đầu.
Đèn trong phòng đúng hẹn vụt tắt, trái tim năm người cũng co chặt theo, mỗi giây mỗi phút đều dài đằng đẵng.
Bên ngoài gió nổi.

Âm thanh ào ào lan tràn trong đêm tối, giống như có thứ gì đó khẽ lướt qua cửa sổ, lại giống như âm thanh lá cây rung động.
"Ào ào." Âm thanh này không có gì đặc biệt, nhưng đột nhiên xuất hiện vẫn khiến người ta căng thẳng.
Tiêu Mộ Vũ đã tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng ào ào nhẹ mà chậm, nhưng rất có cảm giác tiết tấu.
Tiêu Mộ Vũ tỉ mỉ lắng nghe, dần dần phát hiện khoảng cách bên trong, Tiêu Mộ Vũ phát hiện âm thanh kia, ào ào, ào, ào ào ào, ào ào, ào, là chín lần một lượt, nghe rất có tiết tấu.
Thế là Tiêu Mộ Vũ cong ngón tay khẽ đặt lên mu bàn tay Thẩm Thanh Thu, gõ nhẹ theo tiết tấu kia.

Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu ra, cũng bắt đầu phân biệt, đồng thời gõ lên tay Tiêu Mộ Vũ, ra hiệu xác thực là vậy.
Nhưng không ai biết là trùng hợp hay cố ý, nhóm Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể cố gắng ghi nhớ thông tin này trong đầu.
Khi Tiêu Mộ Vũ chăm chú lắng nghe tiết tấu bên ngoài, tiếng ào ào này đột nhiên dừng lại, một giọng bé gái thay thế tiếng ào ào, âm thanh mang theo vẻ non nớt và vui vẻ, bắt đầu hát khúc đồng dao mới.
Khúc đồng dao vừa rõ vừa vang, như thể không ai ngăn cản, rõ ràng vang lên khắp thôn Vô Hối, bỏ qua những cánh cửa đang đóng chặt của từng nhà, mà ca từ kia, lại lần nữa đẩy không khí sợ hãi lên cao trào.
"Một đứa bé gái, đêm khuya ra khỏi nhà.


Sao lại vui vẻ như vậy? Bố dẫn tôi ra ngoài, bố quay về rồi, sao mày không về?"
"Không về, không về, mất chân rồi, mất tay rồi, chỉ còn lại đầu."
Tiêu Mộ Vũ nghe tới đây không nhịn được quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, cho dù trong đêm khuya không nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Thanh Thu, nhưng trong lòng Tiêu Mộ Vũ luôn vô thức tìm kiếm.
Thẩm Thanh Thu giống như có cảm ứng với Tiêu Mộ Vũ, khi Tiêu Mộ Vũ quay đầu liền đưa tay nắm lấy tay cô, miết một cái, ra hiệu Tiêu Mộ Vũ đừng căng thẳng.
Khúc đồng dao kia vang lên hết lần này tới lần khác ở bên ngoài, người trong nhà nghe được không nhịn được nghiền ngẫm hàm ý bên trong, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, lại là một câu chuyện đẫm máu.
Khi khúc đồng dao lặp lại tới lần thứ tư, cửa phòng khách đột nhiên vang lên một tiếng, giống như có thứ gì đó đụng phải cửa.
Mấy người Trần Khải Kiệt đều đã đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài.

"Rầm!" Lại thêm một tiếng, Tiêu Mộ Vũ tập trung lắng nghe, phát hiện sau tiếng rầm này còn có thứ gì đó lăn lộn trên đất, hành động va đập lặp lại hết lần này tới lần khác.
Âm thanh va đập này lúc thì gấp gáp mãnh liệt, sau mấy lần va đập liên tiếp lại dừng một lúc, sau đó lại gấp gáp va đập, năm người ở phòng ngủ phụ cảm nhận được âm thanh chấn động từ cửa lớn.
"Rầm, rầm!"
"Rầm!"
"Rầm, rầm, rầm!"
"Rầm, rầm!"
"Rầm, bộp!"
Sau mấy tiếng va đập có tiết tấu, cửa lớn bị đụng phải bộp một tiếng, cơn gió lạnh mang theo mùi máu tanh cùng mùi thối rữa phả vào trong, cửa phòng ngủ phụ và cửa phòng ngủ chính lần lượt bị thổi tung.
Đèn trong phòng xèo xèo vang lên, sau đó tách một tiếng sáng lên, trong ánh đèn phòng khách, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy một thứ hình tròn nhanh chóng lăn tới trước mặt bọn họ.
Đợi tới khi nhìn rõ thứ kia là gì, Tả Điềm Điềm không nhịn được lùi sau một bước, Thẩm Thanh Thu cũng vô thức đưa tay ra tiến lên phía trước một bước che chắn trước mặt Tiêu Mộ Vũ.
Thứ hình tròn kia đen đúa, giống như quả bóng tròn, lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn.

Chỉ cần chăm chú quan sát, có thể cảm nhận rõ ràng là tóc quấn vào nhau, tuy quấn giống như quả bóng, nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra đó là một chiếc đầu người.
Trong chớp mắt Tiêu Mộ Vũ nhớ lại câu đồng dao kia, "Mất chân rồi, mất tay rồi, chỉ còn một chiếc đầu".
Giây tiếp theo, tóc tai của chiếc đầu kia bắt đầu trượt xuống như đang sống, lộ ra chiếc đầu, là khuôn mặt của bé gái, mặt mày đã không nguyên vẹn, trên má phải có một vết thương lớn, da thịt toác ra, bên mép còn có lỗ máu, giống như nửa khuôn mặt bị xé ra.

"Hi hi, vui không? Các người vui không?" Đầu đứa bé gái này nhảy tới trước mặt mấy người Tiêu Mộ Vũ, há miệng lộ ra biểu cảm vô cùng ngây thơ.
Đối với bản thân nó có lẽ nó cảm thấy nụ cười này là ngây thơ đáng yêu, nhưng trong mắt mấy người Tiêu Mộ Vũ, chỉ có đáng sợ lại không rét mà run.
Vì lúc này nửa khuôn mặt nó bị cắn rách, lộ ra thịt và xương bên trong, vết thương khổng lồ khiến hốc mắt trái rách ra, con ngươi rơi khỏi hốc mắt, chỉ còn một nửa lơ lửng bên ngoài, cộng thêm không có cơ thể, chỉ còn lại một chiếc đầu, không bị dọa chết hoàn toàn dựa vào lá gan dũng mãnh của mọi người.
Thẩm Thanh Thu nghe đứa bé gái hỏi như vậy, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, lúc này có thể vui được thì mới có vấn đề.

Nhưng có kinh nghiệm trước đó, cô ấy không dám trả lời câu hỏi, mà Tiêu Mộ Vũ đã lên tiếng hỏi ngược lại, "Mày thì sao, vui không?"
Biểu cảm của đứa trẻ kia ngẩn ra, con mắt còn lại của nó nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, ý cười ngưng trệ bên trong, sau đó khói đen trong mắt nó quanh quẩn, giống như một làn sương màu đen trào ra ngoài, âm u hỏi: "Cô thấy tôi vui không?"
Tiêu Mộ Vũ biết nó đã tức giận, thế là nhỏ tiếng nói: "Bất kì ai gặp phải chuyện này cũng không vui nổi, mày biến thành bộ dạng này là vì bị dã thú cắn đúng không?" Tiêu Mộ Vũ nghe xong khúc đồng dao kia vẫn luôn thấy kì lạ, cái gì gọi là mất tay rồi, mất chân rồi, chỉ còn lại một chiếc đầu, khi nhìn thấy vết thương trên mặt đứa bé gái này, Thẩm Thanh Thu liền nhắc nhở cô.
Nhắc tới chuyện này, trong mắt đứa bé thật sự có nước mắt trào ra, chiếc đầu sót lại nhỏ tiếng thút thít, "Đau quá, tôi đau quá.

Tôi không vui, các người cũng không được vui! Tay của tôi, chân của tôi, chúng ở đâu rồi, các người đều có hai tay hai chân, cho tôi đi, được không?"
Nó vốn đang khóc, nhưng khóc mãi khóc mãi rồi bắt đầu cuồng loạn, đột nhiên chuyển chủ đề, biểu cảm trở nên dữ dằn, cười dữ tợn với mấy người Tiêu Mộ Vũ.
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu trầm lại, đôi mắt như dao nhìn chằm chằm đứa trẻ này, "Bố mày đâu, tay mày mất rồi, chân mày mất rồi, không phải nên tìm ông ta sao? Ông ta dẫn mày ra ngoài, ném mày vào rừng bị sói ăn, đúng không?"
Thẩm Thanh Thu vừa nói xong, sắc mặt đã sắp bùng nổ của đứa bé gái lại lần nữa thu lại, biểu cảm có chút sửng sốt, như thể có chút không dám tin.
Đứa bé gái cứ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu như thế, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Các người biết tôi chết thế nào, nhưng các người có thể tìm được chân tìm được tay của tôi không?"
Nói xong nó lại cười lên, liếm môi nói: "Chắc chắn các người không biết, tôi cảm thấy chân tay của các người rất tốt, đặc biệt là cô, tôi rất thích."
Đứa bé gái nói những lời này với Thẩm Thanh Thu, lời vừa cất lên khiến mấy người Tiêu Mộ Vũ đại khái ý thức được, tối nay con quỷ này không tới đây để giải quyết vấn đề, mà nó muốn cưỡng chế có được tay và chân.
Nói xong trong miệng nó phát ra những tiếng cạch cạch kì quái, giống như lời nguyền nào đó, gió bên ngoài càng ngày càng mạnh, những âm thanh cào loạn không ngừng trập trùng, sau đó có tiếng đầu đập xuống đất.
"Đội trưởng Tiêu, là tường bao!" Trần Khải Kiệt thất thanh nói, động tĩnh này lập tức khiến anh nghĩ tới lời của trưởng thôn và Kiền bà bà, tường bao kia đã vô dụng.
"Oan có đầu nợ có chủ, nếu mày không phân biệt được phải trái đúng sai, vậy tối nay mày không những không có được tay chân của mày, ngược lại ngay cả chiếc đầu duy nhất này cũng đừng mơ nữa!" Nói xong Thẩm Thanh Thu phi dao găm tới trong lúc nó càng gấp gáp phát ra những âm thanh cổ quái kia.
Đầu của đứa bé gái hoảng hốt lăn đi, tốc độ này còn nhanh hơn quả bowling chuyển động tốc độ cao nhưng vẫn bị dao găm của Thẩm Thanh Thu cắt qua da đầu rụng mất một lớp tóc, tiếng cạnh cạch kia đột nhiên dừng lại, bên ngoài phát ra một tiếng ầm ầm, tường bao đã sập!