Trái tim Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng chùng xuống, thực ra lúc này phó bản số 008 mới chỉ diễn ra được một hai đêm, nhưng những việc bọn họ gặp phải lại nhiều như lông bò.
Thực tế nhiệm vụ đã rõ ràng, chỉ là rốt cuộc đằng sau nhiệm vụ này còn có bao nhiêu chuyện có thể xảy ra nữa, bọn họ vẫn không cách nào dự đoán.
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu đang ngủ, buồn bã trong lòng khó mà diễn tả, đây mới là ngày đầu tiên, Thẩm Thanh Thu bị thương nghiêm trọng như thế, ngộ nhỡ sau đây lại gặp phải nguy hiểm, cô phải bảo vệ Thẩm Thanh Thu bằng cách nào.
Mà hiện tại mọi người đều đã mệt mỏi, Tiêu Mộ Vũ nhìn nhóm Tô Cẩn, mở lời: "Tối nay coi như đã bình an, mọi người giày vò cả tối chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã."
Tô Cẩn gật đầu, đợi tới khi ba người đều ngủ say, Tiêu Mộ Vũ mới cẩn thận nằm xuống cạnh Thẩm Thanh Thu.
Cô nhích gần ngắm nhìn Thẩm Thanh Thu, lại sờ trán cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, canh giữ tới nửa đêm mới ngủ.
Ngày hôm sau, năm người bị tiếng động ồn ào bên ngoài làm tỉnh, Tiêu Mộ Vũ mở mắt nhìn Thẩm Thanh Thu trước, nhóm Tô Cẩn ở bên cạnh lập tức lật người, Trần Khải Kiệt nhỏ tiếng nói: "Đội trưởng Tiêu, chúng tôi ra ngoài quan sát trước, cô xem đội phó thế nào."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, ba người Trần Khải Kiệt sớm đã không còn là người chơi mới như trước kia, có một số chuyện giao cho bọn họ, Tiêu Mộ Vũ có thể yên tâm.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay sờ trán Thẩm Thanh Thu, may mà không sốt, mà lúc cô đưa tay ra, lông mi của Thẩm Thanh Thu khẽ rung lên, sau đó mơ màng mở mắt.
Tiêu Mộ Vũ cúi người nhỏ tiếng nói: "Sao rồi, vết thương có đau không?"
Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ rất lâu, sau đó mới lắc đầu: "Đỡ nhiều rồi, không động đậy thì không đau.
Tối qua em không được nghỉ, mắt tím lại rồi kìa."
Tiêu Mộ Vũ cười, "Ai nói em không ngủ ngon, tối qua em còn mơ thấy chị nữa đấy."
Thẩm Thanh Thu thấy Tiêu Mộ Vũ cười, không nhịn được lộ ra ý cười, nghiêng đầu nói: "Hai câu này có liên quan logic sao?"
Sao Tiêu Mộ Vũ có thể không hiểu ý của Thẩm Thanh Thu, lúc này cô không keo kiệt làm Thẩm Thanh Thu vui, thế là gật đầu, "Đương nhiên có."
Vì mơ thấy Thẩm Thanh Thu, cho nên là mộng đẹp, cho nên ngủ rất ngon.
Đương nhiên Thẩm Thanh Thu nghe hiểu, cười cong mắt, "Mơ thấy chị thế nào?"
Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi, lại lắc đầu, khi Thẩm Thanh Thu có chút khó hiểu lại nhướng mày nói: "Không thể nói với chị."
Thẩm Thanh Thu nhăn mũi, ánh mắt chuyển động, "Có phải trong mơ em đã làm chuyện xấu, cho nên mới không thể nói với chị đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ không nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt nhìn quanh phòng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Chị ở bên cạnh mà em còn mơ thấy làm chuyện xấu." Câu nói này rõ ràng là đang trêu đùa Tiêu Mộ Vũ.
Sau khi hai người trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết vào tối qua, nói những lời nghịch ngợm không chút dinh dưỡng giữa tình nhân với nhau, cũng vui vẻ thoải mái hiếm thấy.
Đợi tới khi dừng lại, Thẩm Thanh Thu mới có tâm trạng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhíu mày nói, "Bên ngoài xảy ra chuyện rồi đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ ừm một tiếng, "Không sao, em bảo ba người Tô Cẩn đi quan sát tình hình rồi, có lẽ tối qua không ít người không trốn được, cho nên sáng sớm hôm nay chắc là người ngã ngựa đổ."
Thẩm Thanh Thu chống người dậy, nói: "Chúng ta cũng ra ngoài xem đi, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Tuy chúng ta đã hoàn thành những nhiệm vụ khác, nhưng đây mới là ngày thứ hai, chắc chắn sẽ không kết thúc đơn giản như thế, vậy nhiệm vụ vượt ải cuối cùng, sợ là chỉ vừa bắt đầu mà thôi."
Tối qua Thẩm Thanh Thu ngủ sâu, cho nên vẫn chưa phát hiện sự thay đổi của nhiệm vụ, Tiêu Mộ Vũ đưa tay đỡ Thẩm Thanh Thu dậy, đưa bảng nhiệm vụ cho cô ấy xem, "Chị nói đúng, chỉ là kết thúc một giai đoạn tạm thời mà thôi, rốt cuộc nhiệm vụ này thế nào, chúng ta vẫn không cách nào dự đoán."
Thẩm Thanh Thu nhìn phần 2/? kia, nhăn mày lại, sau đó muốn xuống giường.
Tiêu Mộ Vũ có chút lo lắng, "Không đau chứ?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu không khó coi như hôm qua, nhưng cũng không nói là dễ coi, trên mặt vẫn chưa khôi phục màu máu, đôi môi cũng không có vẻ hồng hào trước đó, khiến Tiêu Mộ Vũ có chút lo lắng.
Thẩm Thanh Thu đưa tay nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, vừa đi vừa nói: "Tối qua mất máu quá nhiều, chiếc rìu của tiểu quỷ kia không giống vũ khí sắc bén bình thường, đau dữ dội, thực ra hiện tại dịu lại cũng vẫn có thể chịu được, da chị dày lắm nhé."
Nói xong hai người ra khỏi phòng, cảnh tượng bên ngoài dường như tái diễn lại cảnh sáng hôm qua, nhưng lần này kinh hoàng vượt xa sáng hôm qua.
Bốn người Cố Diệp đứng bên Trần Khải Kiệt, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu ra ngoài, liền chào hỏi hai người.
"Hai người vẫn ổn chứ?" Cánh tay Cố Diệp thõng xuống một bên, xem ra cũng bị thương, ánh mắt anh ta nhìn sắc mặt không quá ổn của Thẩm Thanh Thu, lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhạy bén, nhìn tay đối phương, đáp lại: "Vẫn ổn, đội trưởng Cố thì sao, tay thế nào?"
Cố Diệp cười giơ tay trái lên nhìn, "Không có gì đáng ngại, đã mạnh hơn rất nhiều so với một vài người rồi." Trong đội Cố Diệp không chỉ có anh ta, ba người còn lại đều bị thương, nhưng vẫn còn sống.
Cố Diệp nói xong nhìn mấy tổ đội với không khí vô cùng ngưng trệ đứng bên kia, những người ở đó không một ngoại lệ đều vô cùng đặc sắc, có người què chân, có người cánh tay cứng nhắc, rõ ràng đều bị thương.
"Xem ra anh hoàn thành nhiệm vụ không tệ, chúc mừng." Tiêu Mộ Vũ nhìn bốn người đội Cố Diệp vẫn còn sống, cười nói.
"May mà có đội trưởng Tiêu, hợp tác vui vẻ." Cố Diệp gật đầu, trong mắt ngập trong mừng rỡ.
"Đội trưởng Tiêu, đội phó, tối qua có năm người chết, hai dân thôn, ba người chơi." Đợi khi bọn họ chào hỏi xong, Trần Khải Kiệt đi tới nhỏ tiếng nói.
Tiêu Mộ Vũ nhìn đám người bên kia nhỏ tiếng nói chuyện, ấn đường khẽ nhíu lại, "Đều bị chém chết à?"
"Đúng thế."
Nói xong Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ quay sang nhìn nhau, tách dòng người đi tới.
Khi hai người đi tới phía trước, vẫn là cổng làng ấy, Tiêu Mộ Vũ nhìn năm thi thể nằm trên đất, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta muốn nôn ọe, mà cảnh tượng trước mặt cũng tanh máu đáng sợ.
Trên cổng làng, khắp nơi trên đất đều là vết máu, ngoại trừ mặt năm người, trên người không có nơi nào nguyên vẹn, về cơ bản thi thể đều muốn rụng ra.
Từ tình hình xung quanh có thể thấy, bảy tổ đội tối qua, đã có ba tổ đội gặp nạn.
Ngoại trừ bọn họ và Cố Diệp, tổ đội không bị tổn thất thành viên là tổ đội năm người đều là đàn ông, cùng với tổ đội không thể kích hoạt nhiệm vụ trò chơi trốn tìm giống như tổ đội Cố Diệp.
Thẩm Thanh Thu khẽ nghiêng người che chắn cho Tiêu Mộ Vũ, giơ tay che mũi, lùi sau mấy bước, đè nhỏ giọng nói: "Vợ chồng gia đình tối qua đều ở trong, ba người còn lại vẫn là hai nam một nữ, nhìn hình dạng và số lượng vết thương, chính là bị rìu bổ, có lẽ thật sự là đàn ông 40, phụ nữ 41."
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, quan sát những người xung quanh, có hơn mười dân thôn đã tới, trưởng thôn và A Sinh cũng có mặt.
Có thể thấy biểu cảm của trưởng thôn rất khó coi, ông ta quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cùng người chơi đứng gần đó, trong mắt lại lộ ra chút căm phẫn.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy rõ, trong lòng cũng hiểu được tâm tư của trưởng thôn, trước đó người trong thôn sảng khoái để người chơi vào thôn, Tiêu Mộ Vũ đã ý thức được điều này có lợi với thôn làng.
Trưởng thôn nói may mắn trong bất hạnh, chính là người chơi sẽ chết thế cho người trong thôn.
Mà hôm nay vợ chồng một nhà đều chết thảm, rõ ràng đã khiến tâm trạng của trưởng thôn khó chịu.
"A Sinh, thu gom thi thể của họ lại, Kiền bà bà đâu, bà ta dậy chưa?" Trưởng thôn nói xong, lại nhắc tới Kiền bà bà vẫn luôn khiến Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cảm thấy kì quái.
A Sinh vừa chuẩn bị nói gì đó, đám người đột nhiên ồn ào, dân thôn Vô Hối lũ lượt nhường đường sang bên, nhỏ tiếng lại cung kính nói: "Bà bà."
Thế là Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu liền nhìn thấy người phụ nữ cổ quái tối hôm kia cho bọn họ vào thôn bước ra.
Bà ta giống hệt hôm kia, trùm áo dài đen khắp người, đầu cũng che chắn nghiêm ngặt, chỉ có một vài lọn tóc hoa râm có chút hỗn loạn thò ra từ bên trong, nhìn số tóc bạc kia gọi bà ta là bà bà cũng không quá.
Nhưng khi bà ta chầm chậm bước đi mấy bước, Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy tư thế của bà ta không phải người già, tuy lưng bà ta khom về phía trước, nhưng lực rất vững, đường nét cũng mảnh mai có lực, hơn nữa trên người bà ta có mùi đàn hương rất nồng, ngửi vào mũi không quá thoải mái, xem ra bà bà này rất thần bí.
"Kiền bà bà, cuối cùng bà cũng tới rồi, lại...!lại có hai người mất mạng, hai vợ chồng Diêu Lão Tam trước đó, chết rất thảm." Trưởng thôn rất cung kính với Kiền bà bà này, nói năng cũng rất cẩn thận.
Kiền bà bà nhìn năm người, "Nhà họ tuyệt hậu rồi đúng không."
Trưởng thôn ngây ra sau đó vội vàng nói: "Trong nhà không có đàn ông, đúng là tuyệt hậu rồi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Kiền bà bà vẫn luôn cúi đầu lúc này ngẩng đầu lên, mũi phát ra một tiếng cười, "Ý tôi là, nhà ông ta chết hết rồi."
Biểu cảm của trưởng thôn có chút kì lạ, sống lưng lạnh toát, "Sao lại thế, không phải nhà ông ấy vẫn còn hai đứa con gái sao?"
Kiền bà bà chỉ ngẩng đầu nhìn trưởng thôn một cái, đôi mắt lộ ra khỏi áo choàng đen, đen thẫm lại sâu thẳm, nhìn giống như một chiếc giếng sâu, lạnh lẽo âm u, khiến trưởng thôn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ông ta làm trưởng thôn của thôn này hơn 30 năm, trước giờ luôn nói sao làm vậy, có thể gọi là đức cao vọng trọng, trước giờ không có ai, càng không nói tới một người phụ nữ sẽ khiến ông ta kính nể lại sợ hãi như thế.
Cảm giác này không hề thoải mái, nhưng ông ta không thể không sợ, so với cái chết, tôn nghiêm và kiêu ngạo không đáng một xu.
"Tôi không nói nhiều nữa, ông tự đi nhìn đi.
Sự cân bằng trước đó tôi dốc lòng duy trì đã bị phá vỡ, ông bảo người trong thôn tự bảo vệ chính mình đi.
Thi thể này tôi vẫn xử lí thay ông, nhưng tới tối, có sống lại hay không, đã không còn do tôi quyết nữa." Bà ta nhàn nhạt nói ra mấy câu, nhưng khiến dân thôn xung quanh vô cùng hoảng sợ.
"Sao có thể? Cân bằng bị phá vỡ, bị cái gì phá vỡ? Kiền bà bà, trưởng thôn, lẽ nào chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi sao? Bà bà, bà nhất định phải cứu chúng tôi, cứu chúng tôi." Sợ hãi và bất lực lan tràn trong đám người, dẫn tới một phen láo nháo, mọi người đều đang cầu xin Kiền bà bà, coi bà ta như cọng rơm cứu mạng của bản thân.
Lúc này sắc mặt người chơi ở bên đều rất ngưng trệ, bọn họ chỉ im lặng quan sát vở kịch trước mặt, ba tổ đội mất thành viên lúc này chỉ nhìn đồng đội bị người trong thôn dùng chiếu rơm đắp lên người, yên lặng như tờ.
Kiền bà bà nhìn những khuôn mặt ngập tràn khát khao lại vô cùng sợ hãi trước mặt, trong mắt là bất ngờ, nhưng theo Tiêu Mộ Vũ thấy, dường như bà ta không lo lắng cho người trong thôn.
Một lúc sau bà ta đưa tay ra biểu thị mọi người yên tĩnh lại, âm thanh khàn đặc cất lên: "Chuyện nên làm tôi đều đã làm, mọi người cứ làm tốt chuyện của bản thân, tất cả sẽ tự có an bài.
Họ mới là người quyết định sống chết của mọi người, ngoài ra không cần giãy giụa vô ích."
Dân thôn nghe xong đồng loạt hướng ánh mắt lên người người chơi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Đều là người có tội, đừng tiếp tục tăng thêm tội nghiệt nữa."
Kiền bà bà nói xong cũng không quan tâm tới đám người sau lưng, quay người chầm chậm rời đi, khi đi qua Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, bà ta dừng lại liếc hai người một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười quái dị, "Vận may của các người, nên coi là tốt hay xấu đây."
Bà ta đứng rất gần, thế là Tiêu Mộ Vũ lại ngửi thấy một mùi khác trong mùi đàn hương trên người bà ta, không thể nói là dễ ngửi, giống như mùi tóc sau khi cháy.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu lặng lẽ nhìn nhau, nhìn Kiền bà bà mang tính thăm dò, dường như lời này bà ta nói với tất cả người chơi, lại giống như chỉ nói với hai người.
Nghe ý tứ của bà ta, hai đứa bé gái kia có lẽ cũng đã biến mất.
Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục ở lại đây, vì nguồn gốc cái chết của những người này đều xuất phát từ hai chị em kia, mà nhiệm vụ của năm người Tiêu Mộ Vũ đã kết thúc.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ để tâm tới một tổ đội khác, cũng chính là tổ đội bốn người làm nhiệm vụ thất bại trong tối đầu tiên giống tổ đội Cố Diệp.
Vốn dĩ tổ đội này có năm người, vì trước đó sửa tường bao làm rụng một viên gạch, một người trong đó bị ép thành gạch vá lên tường bao.
Vì Cố Diệp hợp tác với Tiêu Mộ Vũ, dẫn tới kích hoạt nhiệm vụ vượt ải trước thời hạn, cho nên cho dù tối qua anh ta không chơi trò chơi trốn tìm, có Cố nhân không nên trở về thay thế, chỉ cần hoàn thành một phần là tổ đội có thể bình yên vượt qua đêm qua.
Mà tổ đội kia trước đó vô duyên vô cớ rụng mất một viên gạch, chứng tỏ là tổ đội bị ưu tiên đào thải, ba tổ đội thành công nhiệm vụ đều xảy ra chuyện, những người còn sống cũng đều bị thương, không lí nào bốn người này vẫn có thể bảo toàn nguyên vẹn.
Điều này chỉ có thể chứng minh tổ đội này giống với Cố Diệp, có nhiệm vụ riêng.
"Đang nghĩ gì thế?" Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng hỏi.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lướt qua bốn người kia, Thẩm Thanh Thu hiểu ý cô, "Cảm thấy kì quái đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Chuyện Cố Diệp hợp tác với chúng ta, có lẽ đã bị họ phát hiện, cho nên chị có nghĩ họ sẽ hợp tác với người khác không?"
"Chúng ta hợp tác, cho nên hai tổ đội chúng ta đều không chịu tổn thất thành viên, hiện tại ngoại trừ chúng ta, vẫn có hai tổ đội không bị tổn thất." Những lời này của Thẩm Thanh Thu mang tính chỉ dẫn rất mạnh, Tiêu Mộ Vũ vô thức hướng ánh mắt về phía tổ đội năm người toàn là đàn ông, chính là tổ đội trước đó có xung đột với bọn họ.
Thực ra Tiêu Mộ Vũ đã nhận ra người đàn ông dẫn đầu, chính là người đàn ông cô gặp trong rừng thây ma trước đó.
Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn gã, đúng lúc gã quay đầu, ánh mắt xuyên qua dòng người, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mộ Vũ.
Ánh mắt của đối phương ngưng trệ, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cũng không dịch chuyển tầm mắt.
Thân hình người đàn ông cao to vạm vỡ, một sự tồn tại rất hút ánh nhìn trong đám người lúc này, khuôn mặt như được khắc ra, nhưng gò má nhô cao và thớ cơ săn chắc trên mặt khiến gã có chút hung tợn, khi đôi mắt nhiều lòng trắng đồng tử nhỏ nhìn chằm chằm bạn sẽ toát lên vẻ lạnh lẽo âm u, không phải kiểu dễ tiếp xúc.
Thẩm Thanh Thu cũng nhìn thấy, cô ấy hoàn toàn không kiêng kị, lạnh mặt ánh mắt trầm lại, tuy sắc mặt trắng bệch mất chút tinh thần, nhưng Thẩm Thanh Thu như vậy lộ ra vẻ sắc sảo lại khí thế, trùm lên sắc thái hung tợn, ầm ầm dữ dội.
Dường như người đàn ông hơi sợ Thẩm Thanh Thu, lúc này mới quay người làm như không có chuyện gì nói chuyện với đồng đội.
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu vẫn chưa hòa hoãn lại, "Mắt trắng dã, gò má cao, không phải kẻ gian thì cũng là người ác, vừa nhìn người này đã thấy không phải người tốt, phải cẩn thận."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong không nhịn được cười lên, Thẩm Thanh Thu có chút hiếu kì, "Cười gì thế?"
Tiêu Mộ Vũ nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy chị nói rất chuẩn."