Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 207: 207: Cố Nhân Không Nên Trở Về 7





Những lời này của Tiêu Mộ Vũ vừa cất lên, sắc mặt của mọi người đều biến đổi, Thẩm Thanh Thu nhìn chữ tử trên tường, "Còn về việc có chết người hay không, có lẽ ngày mai là có thể nhìn được, nhưng hiện tại chuyện chúng ta không biết là, chúng ta có bao nhiêu thời gian.

Khi khởi động điều kiện tử vong trong phó bản, nếu thực sự là thế cục chết, thì có trốn cũng không thoát.

Lấy an toàn làm đầu, tối nay chúng ta sẽ tìm ra chúng."
Tiêu Mộ Vũ nhìn ấn đường vẫn luôn nhíu chặt của Thẩm Thanh Thu, biết Thẩm Thanh Thu lo lắng về dấu tay trên người mình, cô nghĩ ngợi rồi nhanh chóng nói: "Vì lát nữa còn phải xây lại tường bao, chúng ta tranh thủ thời gian mở một cuộc họp nhỏ, tổng hợp thông tin có được tới hiện tại, rồi làm tổng kết."
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng gật đầu, sau đó lên tiếng đầu tiên: "Lượng thông tin trong phó bản này rất rời rạc lại hỗn loạn, chúng ta lần lượt từng người một, tốt nhất vấn đề đưa ra manh mối hữu dụng, đợi tới khi làm rõ xong rồi sẽ tiếp tục xử lí những thông tin khác mà chúng ta phát hiện.

Ví dụ, trò trốn tìm rốt cuộc là trốn thế nào, tìm thế nào, có manh mối nào có thể đưa ra gợi ý cho chúng ta hay không?"
Nếu không lấy nhiệm vụ làm phương hướng, đưa ra tất cả thông tin trong đầu sẽ càng thêm hỗn loạn.
"Ừm, Thanh Thu nói đúng." Lúc nói chuyện, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, vẫn nở nụ cười.
Thẩm Thanh Thu vô thức có chút tức giận, "Đã là thời khắc quan trọng rồi, em còn cười được"
Tiêu Mộ Vũ vẫn cười, nhưng nhanh chóng thu lại, nhỏ tiếng nói: "Trước giờ chưa từng thấy chị tích cực động não như thế."
Không chỉ có Thẩm Thanh Thu, ngay cả Tô Cẩn cũng hiểu những lời này, không nhịn được cúi đầu cười.

Nhưng rất nhanh sau khi đứng đó vắt óc suy nghĩ, mùi chua này, bọn họ khổ quá đi mất.
Tiêu Mộ Vũ vẫn biết Thẩm Thanh Thu không phải người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, Thẩm Thanh Thu rất thông minh, chỉ là từ khi tham gia phó bản tới giờ, Thẩm Thanh Thu luôn lặng lẽ đứng bên cạnh mặc cô phát huy, cùng lắm chỉ là bổ sung một chút, trước giờ sẽ không dẫn dắt và điều khiển cả quá trình phân tích khi vẫn chưa xử lí manh mối.
Đổi cách nói khác chính là, Thẩm Thanh Thu luôn giữ lại sân khấu chính cho Tiêu Mộ Vũ.
Mà ban nãy có thể thấy Thẩm Thanh Thu chủ động tham gia vào quá trình phân tích, nguyên nhân là vì dấu tay kia ấn trên người Tiêu Mộ Vũ.
Cũng không phải Thẩm Thanh Thu không tin tưởng Tiêu Mộ Vũ, hoặc là không để tâm tới tính mạng của đồng đội khác, chỉ là vì đối tượng khác nhau, đối với bất kì khả năng có thể tồn tại nào, Thẩm Thanh Thu sẽ vô thức sợ hãi, ép cô ấy không thể không làm những việc này.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, hừ một tiếng, nhỏ tiếng nói: "Mau nghiêm túc lại, chúng ta tranh thủ thời gian."
Tiêu Mộ Vũ vội nghiêm túc lại, gật đầu: "Được, chúng ta tranh thủ thời gian."
"Giống như Thanh Thu nói, hiện tại khó khăn lớn nhất của chúng ta là không biết bắt đầu từ đâu, trốn tìm là chuyện của chúng ta và ba con quỷ nhỏ kia, chắc chắn là phải tìm ra chúng ở nơi nào.

Mà lúc này chúng ta vẫn không rõ, trò chơi trốn tìm này đã bắt đầu hay chưa.

Nếu đã bắt đầu rồi, vậy thì chúng ta phải tìm được chúng vào ban ngày, nhưng điều này không được hợp lí cho lắm, chúng đã chết rồi, sao có thể tìm ra chúng vào ban ngày được? Nếu không phải, vậy thì bắt đầu tìm vào ban đêm, vậy thì hoàn toàn không do chúng ta khống chế nữa rồi, rốt cuộc có thể tìm ra hay không hoàn toàn dựa vào phát huy hiện trường."
Đây cũng là chuyện khiến Tiêu Mộ Vũ không nắm chắc nhất, cô không thích tay không bắt giặc, nếu thật sự là vậy, tất cả chỉ có thể đợi tới tối mới có lời giải.

Thẩm Thanh Thu nghe tới nỗi liên tục nhíu mày, trong đầu cô ấy lọc những điều bản thân nhìn thấy, nhưng vẫn rối như tơ vò, "Mộ Vũ, em nói xem trước khi nói về chuyện trốn tìm, chúng nhắc tới về nhà là có ý gì?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong khẽ nhíu mày, thận trọng nói: "Em không chắc chắn, nhưng Thẩm Thập Nhất từng nhắc nhở chúng ta chú ý tới chi tiết, em cũng suy nghĩ tới câu nói này, cho nên sáng nay nghe thấy động tĩnh em mới vội vàng ra ngoài như vậy, em muốn xem thử xem người trong thôn sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy người chết, quan sát biểu hiện đầu tiên của họ.

Khi nhìn thấy trạng thái chết của ba người kia, em liền nghĩ, lúc này người sợ hãi nhất có lẽ là những người gọi là bố và người nhà."
Tô Cẩn đã hiểu ý của Tiêu Mộ Vũ, nói: "Đội trưởng Tiêu, chị muốn tìm ra người nhà của đám tiểu quỷ tối qua đúng không?"
"Ừm, có thể thấy tư tưởng của người trong thôn này vô cùng phong kiến lạc hậu, từ cảnh ngộ mà đứa bé gái gặp phải có thể đoán được tư tưởng trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, mà vị trí đứng của dân thôn hôm nay cũng chứng minh điều này.

Cho nên tôi cảm thấy có lẽ oán hận của chúng với gia đình mới là lớn nhất, theo lí mà nói người chúng muốn báo thù nhất chính là người nhà."
"Vậy đội trưởng Tiêu, chị cảm thấy chúng không biết nhà mình ở đâu sao?" Tả Điềm Điềm cảm thấy bản thân sáng tỏ hơn một chút, nhưng nếu như thế, nhiệm vụ vẫn là phải dẫn chúng về nhà.
Xác thực Tiêu Mộ Vũ từng nghĩ như thế, nhưng lại cảm thấy không ổn, "Nếu là như thế tại sao lại muốn chơi trốn tìm với chúng ta? Những hành vi tối qua của chúng không hề nhờ vả chúng ta, ngược lại đang truy tìm chúng ta, ý định giết chóc rất nặng, hai người chết kia cũng đã chứng minh điều này.

Hơn nữa nếu là như thế, có lẽ nhiệm vụ nên là dẫn chúng về nhà mới đúng."
Thẩm Thanh Thu nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, "Còn nữa, trước đó tôi mặc áo choàng tàng hình đi một vòng quanh thôn, thu được một vài thông tin."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, "Chị phát hiện gì thế?"
"Trong nhà người chết Diêu Nguyên, trong lúc mẹ hắn đau buồn đã tiết lộ một vài chuyện.

Bà ta nói, lại là báo thù, cho nên chị nghĩ biểu hiện của người trong thôn bình tĩnh như thế là vì trong lòng họ biết rõ tại sao họ lại gặp tai họa này, hơn nữa đã không phải lần đầu nữa rồi."
Khi dân thôn mồm năm miệng mười nói chuyện cũng có thể nghe ra đây không phải lần đầu tiên.
"Ngoài ra khi đó mẹ hắn còn nói, oan có đầu nợ có chủ, dựa vào cái gì không tìm hại người kia, chỉ tiếc là bà ta còn chưa nói đối phương là ai đã bị bố Diêu Nguyên mắng nhiếc, cho nên chị không nghe được.

Từ phản ứng khi đó của họ, đây là chuyện không thể nói ra, có lẽ cũng là chi tiết cố ý cài đặt trong phó bản, điều này chứng minh điều gì?"
Những lời này của Thẩm Thanh Thu khiến Tiêu Mộ Vũ có một vài suy đoán, cô nhíu mày hai mắt ngưng trệ chìm vào trong suy tư, Thẩm Thanh Thu biết thói quen của Tiêu Mộ Vũ, cho nên không làm phiền, mà để Tiêu Mộ Vũ yên lặng suy nghĩ.
"Chứng minh người trong thôn đều biết rõ gia đình nhà ai đã đánh chết hai đứa trẻ, hơn nữa họ vẫn chưa bị báo thù, vẫn đang sống yên ổn.

Cũng chứng minh người nhà hại chết tiểu quỷ kia là manh mối quan trọng, chúng ta nên tìm ra.

Ngoài ra, nếu người trong thôn đều biết người đánh chết con là ai, vậy chỉ cần có người biết chuyện, sao có thể giấu được lệ quỷ chứ?" Dù sao chỉ cần quỷ hù dọa là sẽ có người không chống đỡ được mà tuôn ra hết.
Nói xong, Tiêu Mộ Vũ chắc chắn nói: "Cho nên chắc chắn chúng biết nhà mình ở đâu, nhưng chúng vẫn yêu cầu chúng ta dẫn về nhà, rất có khả năng là vì, không phải chúng không biết nhà mình ở đâu, mà là hiện tại chúng không ở nhà.


Nếu như thế nhiệm vụ của trò trốn tìm rất có khả năng là bắt chúng ta tìm xem chúng đang ở đâu, sau đó dẫn chúng về nhà.

Đương nhiên cũng có khả năng thật sự chỉ là một trò chơi trốn tìm đơn thuần, tất cả đều phải chờ tới tối nay."
"Nói tới đây lại rơi vào bế tắc, hiện tại không có manh mối nào nói cho chúng ta biết chúng đang trốn ở đâu, nếu chỉ đơn thuần là trò chơi, vậy thì chúng ta nghĩ nhiều rồi." Trần Khải Kiệt vẫn không lên tiếng, xem ra tâm tư cũng không tập trung, nhỏ tiếng thở dài.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Khải Kiệt, trong mắt toát lên chút lo lắng, nhưng nhanh chóng dịu giọng, mang theo chút an ủi nói: "Nếu thật sự không có manh mối nói cho chúng ta biết chúng đang ở đâu, tối nay sẽ là một tối bình yên.

Nếu đơn thuần là trò chơi, tối nay chúng ta sẽ có manh mối."
Đây vẫn là niềm tin tuyệt đối của Tiêu Mộ Vũ, quy tắc phó bản không cho phép vô duyên vô cớ giết người.
Hiện tại vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhưng Tiêu Mộ Vũ lên tiếng: "Vậy kết luận được đưa ra lúc này, chúng ta đặt mục tiêu đơn giản một chút, chính là làm rõ ba con quỷ nhỏ kia là con của hộ gia đình nào."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, Tiêu Mộ Vũ nghĩ ra chuyện gì đó, hỏi: "Thanh Thu, chị có nhìn thấy người trốn sau cây là ai không?"
Thẩm Thanh Thu nghe xong nhíu mày, lắc đầu, "Rất kì quái, gần như là chị nhìn thấy người liền mặc áo choàng tàng hình đi quan sát, nhưng tới gốc cây thì lại không nhìn thấy ai, chỉ có hai dấu chân, một đậm một nhạt, nhìn có vẻ là quỳ một chân xuống đất.

Còn nữa, trong phó bản này vẫn còn người chơi có đạo cụ tàng hình, người đó lén lút xóa dấu chân.

Đúng rồi, ngoại trừ dấu chân, người kia còn lưu lại dấu vết, là dấu ngón tay màu đen, giống như ngón tay chạm vào than củi,"
"Vậy chúng ta không chỉ phải đề phòng NPC, còn phải lưu ý tới việc cạnh tranh ác ý của người chơi." Tả Điềm Điềm vô thức nhíu mày, phó bản lần này quá mù mờ.
"Về cơ bản tôi đã quan sát các hộ gia đình trong thôn một lượt, trong thôn có tổng cộng 45 căn nhà, phía sau là vườn trồng rau, phía tây có một lò gạch rất lớn, chuyên dùng để nung gạch.

45 căn nhà, ngoại trừ căn để trống, thì có 28 hộ gia đình, hơn nữa ngoại trừ người phụ nữ cổ quái xuất hiện tối qua, các hộ gia đình đều treo gương bát quái, đương nhiên nhà chúng ta ở không treo gương."
"Tôi đã quan sát, bố trí của mỗi hộ không quá khác biệt, trên bàn đều có chén, dường như chén tương ứng với số người.

Diêu Nguyên chết tối qua, hiện tại trong nhà chỉ còn năm người, cũng chỉ có năm chiếc chén.

Đương nhiên, đây là trùng hợp hay cố ý, tôi vẫn chưa rõ."
"Chén?" Tiêu Mộ Vũ nhìn lên bàn của bọn họ, năm chiếc chén.
"Nó có ý nghĩa gì?" Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm, nhưng có chút không hiểu.
"Mộ Vũ, em có nhớ câu nói khi trưởng thôn nhìn ba người kia không?" Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.

"May mắn trong bất hạnh." Thẩm Thanh Thu hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, "Trong lúc bàn luận dân thôn cũng nói như thế."
"May mắn trong bất hạnh, may mắn cái gì? Chỉ có một người chết thôi sao?" Tô Cẩn nhíu mày nói.
"Mọi người có phát hiện nhiều người chúng ta đột nhiên xuất hiện trong thôn, vào ở nhà trống, nhưng họ không hề ngạc nhiên, còn hào phóng giữ lại phòng trống cho chúng ta.

Ngoài ra, chắc chắn ở đây có nhiều phòng trống như thế là có nguyên nhân, căn cứ theo suy đoán hiện tại, có lẽ trong thôn có rất nhiều người chết, những căn nhà này là do họ để lại."
"Nhưng dù chết cũng không có khả năng chết có quy luật như thế, từ trước tới sau, mà ba người chết lần này không có quan hệ trực tiếp tới vị trí sinh sống.

Cho nên tôi nghĩ họ cố tình để trống, họ sợ vị trí phía trước." Nói tới đây, Tiêu Mộ Vũ nhìn mấy người Tô Cẩn một cái.
Bốn người lập tức hiểu ra dân thôn sợ điều gì, mặt mày Thẩm Thanh Thu thoáng trầm lại, "Sợ thứ tường bao phải ngăn cản, thây ma."
"Cho nên họ thu nạp chúng ta, đại khái là đã tính sẵn chúng ta sẽ san sẻ tai họa cho họ, chẳng phải sao, vốn dĩ là ba người chết, nhưng với họ mà nói lúc này chỉ chết một người." Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm quay sang nhìn nhau, hít một hơi.
"Hiện tại mới hết một tối, manh mối quá ít, ban ngày chúng ta còn có chuyện phải làm, không có quá nhiều thời gian cho chúng ta.

Cho nên, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ hôm nay đã, nếu kịp thì vẫn nên lưu tâm tới tình hình trong thôn, tôi luôn có cảm giác người trốn sau cây kia là manh mối quan trọng." Tiêu Mộ Vũ nhìn dấu tay máu trong phòng, ra hiệu cho mọi người ra ngoài chuẩn bị làm việc.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đi phía trước ra ngoài đầu tiên, Trần Khải Kiệt chậm một chút.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Khải Kiệt, lại liếc sang Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu gật đầu rũ mí mắt, khi Trần Khải Kiệt chuẩn bị rời đi liền nắm lấy tay anh.
Trần Khải Kiệt ngớ ra, nhìn Thẩm Thanh Thu lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, đột nhiên ấp úng nói: "Đội trưởng Tiêu, đội phó, sao thế?"
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: "Những lời này nên là chúng tôi hỏi anh mới đúng, anh sao thế?"
Biểu cảm của Trần Khải Kiệt cứng lại, im lặng một lúc, cuối cùng cười khổ vén tay áo khoác trái lên, lộ ra áo bên trong, chỉ thấy bên trên là một dấu tay máu chói mắt, cũng là hướng sang phải.

Màu sắc nhạt hơn so với dấu tay của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều ngẩn ra, "Phát hiện lúc nào?"
Trần Khải Kiệt thả tay áo xuống, có chút bất lực nói: "Phát hiện lúc sáng, tôi sợ dọa hai người A Cẩn, muốn đợi lát nữa sẽ nói với đội trưởng Tiêu."
"Lẽ nào tối qua chúng không chỉ đánh Mộ Vũ sao?" Sắc mặt Thẩm Thanh Thu nghiêm túc, sau đó lại trừng mắt với Trần Khải Kiệt, "Chuyện này giấu bọn họ thì có tác dụng gì? Anh đúng là hồ đồ."
Thẩm Thanh Thu cũng không nói nhiều, có lẽ Trần Khải Kiệt tưởng rằng tối qua chỉ có bản thân trúng chiêu, không muốn mọi người lo lắng, nhưng Thẩm Thanh Thu lại có suy đoán khác.
Cô ấy chỉ ra ngoài cửa nói với Trần Khải Kiệt: "Anh ra ngoài trước đi, nói với hai người Tô Cẩn kiểm tra cơ thể xem xem có dấu tay hay không."
Trần Khải Kiệt nghe xong khựng người, lập tức ý thức được đây không phải là sai lầm của một mình mình tối qua, vội ra ngoài tìm Tô Cẩn.
Tiêu Mộ Vũ kéo Thẩm Thanh Thu tới cẩn thận quan sát, trên áo khoác không có, Tiêu Mộ Vũ lại xoay Thẩm Thanh Thu lại, nhìn cô ấy.
Thẩm Thanh Thu mím môi cười, đút tay trong túi áo khoác, con ngươi liếc sang Tiêu Mộ Vũ, "Có phải chị nên cởi không?"
Tiêu Mộ Vũ giơ tay hung dữ đánh Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó giơ tay cởi khóa áo khoác của Thẩm Thanh Thu, nhanh nhẹn dứt khoát cởi áo khoác của cô ấy xuống.

Thẩm Thanh Thu mặc chiếc áo giữ nhiệt màu xanh nhạt bên trong, vai hẹp eo thon, rất xinh đẹp.
Nhưng lúc này không phải thời điểm thưởng thức nét đẹp này, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ đánh giá trên dưới, nhanh chóng cô đọng trên lưng Thẩm Thanh Thu.

"Cũng có đúng không?" Cảm giác đình trệ trong động tác của Tiêu Mộ Vũ đủ để chứng minh vấn đề.
Thẩm Thanh Thu hít một hơi, quay người thả lỏng nhìn Tiêu Mộ Vũ, cười nói: "Vậy thì chị yên tâm rồi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ thư thả tươi cười của Thẩm Thanh Thu, không biết tại sao cổ họng nghẹn lại, cô nhẫn nhịn cảm giác xót xa, nhíu mày nhìn Thẩm Thanh Thu, "Yên tâm cái gì, có gì đáng để yên tâm."
Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, cúi đầu vuốt ve, khẽ nói: "Tuy có chút không đúng, nhưng không chỉ có một mình em, chị cũng yên tâm hơn chút.

Nếu thật sự có chuyện, có chị ở bên em, chị sẽ không lo lắng sợ hãi thế nữa."
Tiêu Mộ Vũ quay đầu đi, trúc trắc nói: "Nhóm Tô Cẩn thật đen đủi."
Thẩm Thanh Thu cười lên, không nói gì thêm.
Mà nhóm Tô Cẩn bên kia thực sự giống suy đoán của bọn họ, đều có, xem ra dấu tay này giống như khế ước, toàn bộ tổ đội bọn họ phải tham gia trò chơi trốn tìm.
Tiêu Mộ Vũ không định tiếp tục chậm trễ thời gian, dựa theo khu vực đã được phân chia, năm người bắt đầu tranh thủ thời gian làm việc.
A Sinh đã dẫn người tới nơi chất gạch của thôn, đại khái là vì thường xuyên sửa tường bao, trong thôn có rất nhiều gạch, cả một kho đều là gạch đã nung.

Vì phải dỡ tường cũ xây lại gạch mới, cho nên còn tốn thời gian chuyển gạch.
Gạch xây tường tương đối to, dài 30 rộng 20, dày tới 20 phân, trọng lượng cũng không nhẹ, người bình thường mỗi lần chỉ có thể chuyển được một viên.

Tuy Thẩm Thanh Thu dùng sức nhiều, nhưng phần nhiều phải nhờ vào sức mạnh lực bộc phát và độ khéo léo, dù không phải người lóng ngóng, một lần cũng chỉ có thể chuyển được hai viên.
Vì khoảng cách tường bao được phân chia tới lò gạch không đồng nhất, kết quả thương lượng là trước tiên tập thể chuyển gạch sau đó xây bù theo nhiệm vụ của các đội.
Nhiệm vụ này còn khổng lồ hơn tưởng tượng, nhóm Tiêu Mộ Vũ phải xử lí bức tường bao gần 7 mét, bọn họ tính nhẩm số gạch phải dỡ xuống lên tới 400 viên.
Thời tiết này vốn mát mẻ, nhưng vì làm việc nặng nhọc, sau mấy chuyến chuyển gạch đã đổ mồ hôi đầy lưng.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ đã đổ đầy mồ hôi trên trán, nhỏ tiếng nói: "Chị đi hỏi xem có thể mượn công cụ không."
"Đã có mấy người thất bại rồi." Không phải không ai muốn mượn, mà đúng như A Sinh nói, người trong thôn thật sự rất kì quái, cơ bản không chịu cho mượn, uy hiếp mê hoặc cũng vô dụng.
"Nếu không cho mượn, chị sẽ..."
"Hệ thống nhắc nhở, nghiêm cấm sử dụng vũ lực với NPC!"
Thẩm Thanh Thu trợn trắng mắt, "Tôi có nói dùng vũ lực lúc nào thế?"
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng rời đi, lúc quay lại cô ấy thực sự mang về một chiếc xe đẩy đựng gạch, còn cả công cụ xây tường.
Khi Thẩm Thanh Thu đẩy xe chuyển gạch tới, những người chơi khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, nhưng sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút mất tự nhiên, vì theo cô ấy về không chỉ có xe đẩy, còn có một người đàn ông trẻ tuổi, không ngừng hiến ân cần bên cạnh Thẩm Thanh Thu.
Hắn ở phía sau giúp đẩy xe, con ngươi nhìn Thẩm Thanh Thu không chớp, trên khuôn mặt đen đúa ngập trong ý cười, "Em đừng động tay, anh giúp em là được, sao em có thể làm những công việc nặng nhọc này chứ."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, trên mặt không có cảm xúc, nhưng ánh mắt đã toát lên vẻ góc cạnh.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm có chút ngạc nhiên, sau đó lại liếc nhìn đội trưởng Tiêu nhà mình, không nhịn được cười.
"Mộ Vũ, chuyện này chị...!chị không ngờ được." Thẩm Thanh Thu có chút bối rối, ước gì có thể đá bay người đàn ông kia, nhưng hệ thống rách nát này không ngừng cảnh cáo cô ấy.
"Chị dùng Kẻ đánh cắp trái tim với anh ta đúng không?"
Thẩm Thanh Thu: ...