Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 202: 202: Cố Nhân Không Nên Trở Về 2





"Lúc này nói những lời dọa người như vậy làm gì?" Có người tiếp lời, xem ra thực sự có chút sợ hãi, hắn đi sang bên mấy bước, giẫm phải một mảnh gỗ đổ trên đất, phát ra một tiếng rắc, âm thanh này thật sự dọa mấy người xung quanh giật thót.
Bản thân hắn cũng bị dọa sợ, vỗ ngực nhảy sang một bên, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, hắn có chút nóng mặt, "Tối quá nên tôi không chú ý."
Nhưng hắn vừa nói xong, những người xung quanh không những không quay mặt đi, mà vẫn nhìn chằm chằm hắn.

Trong lòng hắn thấp thoáng cảm giác bất an, "Sao lại nhìn tôi như thế?"
Trong màn đêm tối tăm hắn không nhìn rõ biểu cảm cụ thể của những người kia, nhưng hắn đã nhìn thấy cơ thể của cô gái đứng gần hắn nhất vô thức cứng lại, biểu cảm đó rõ ràng là gặp phải nỗi sợ khổng lồ.
Mà đồng đội bên cạnh hắn sững sờ kéo hắn một cái, há to miệng, thậm chí vô thức nuốt nước bọt, âm thanh ấy vô cùng rõ ràng trong không khí chết chóc đột nhiên ập tới.
Lúc này người đàn ông mới phát hiện, những người khác không phải nhìn hắn, mà là nhìn sau lưng hắn, hơi lạnh nhanh chóng luồn từ lòng bàn chân lên lưng, khiến hắn cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Rất lâu sau hắn chuẩn bị sẵn tinh thần, chầm chậm quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài bức tường bao cao bằng một người, trùng trùng lớp lớp bóng giống như cột gỗ đứng ở đó.
Vào lúc hắn quay đầu, một tia chớp rạch nát bầu trời đêm, thế giới lập tức sáng như ban ngày, thế là hắn nhìn rõ cột gỗ trùng trùng lớp lớp bên ngoài kia, là những khuôn mặt lầy lội mục rữa, còn lộ ra cả xương trắng.
Cảnh tượng này giống như tia chớp lóe vào trong lòng hắn, cho dù có kinh nghiệm tới đâu, khuôn mặt hắn cũng lập tức trắng toát, loạng choạng lùi sau hai bước, suýt chút nữa ngã trên đất, thậm chí còn có người hét lên được nửa tiếng lại mạnh mẽ nuốt xuống.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng sửng sốt, Thẩm Thanh Thu bên cạnh lập tức nắm lấy tay cô, chắn trước mặt, cảnh giác nhìn thứ kia.
Cổng làng không đóng, theo lí mà nói bọn họ có thể vào đây, nhưng lúc này đám thây ma kia chỉ nhìn vào bên trong, không hề động đậy.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ run lên, đưa tay ra hiệu những người khác im lặng, cả đoàn người vô cùng ăn ý không lên tiếng, yên lặng chờ đợi.
Đám thây ma kia xuất hiện rất quái dị, nhưng không vào trong thôn, dường như chúng tới đây để xác định điều gì đó, sau đó cứng nhắc quay người bước vào màn đêm.

Qua một lúc lâu, từng tiếng hít sâu của đám người truyền tới, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống, nhưng không ai dám phát ra âm thanh, chỉ sợ đám thây ma kia quay lại.
Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt Thẩm Thanh Thu bên cạnh ngưng trệ, nhưng cô ấy không nhìn ra bên ngoài, mà quay người nhìn nhà cửa sau lưng, hai dãy ngoài cùng ngoại trừ căn bên phải, những căn khác đều tối, nhưng bắt đầu từ dãy thứ ba, mọi người đều có thể nhìn thấy ánh đèn trong nhà qua cửa sổ.

Từng cánh cửa sổ giống như con mắt đang mở, lặng lẽ nhìn ra màn đêm bên ngoài.
Tiêu Mộ Vũ cũng quay người không tiếp tục quan sát bên ngoài, đồng thời gửi tin nhắn vào nhóm chat, "Chúng ta ra phía sau quan sát."
Năm người men theo con đường ở giữa tiến về phía trước, rất nhanh sau đó đi tới phía trước một căn nhà đang sáng đèn, cổng lớn từng nhà đều đóng chặt, có thể nhìn thấy ánh đèn qua cửa sổ nhưng lại không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Tuy mưa đã dừng, nhưng lúc này trời cũng đã tối, mọi người ở bên ngoài vừa lạnh vừa đói, có thể thấy tối nay bọn họ bắt buộc phải ở lại một đêm, nhưng có thể bước vào những căn nhà này hay không, thực sự không ai nắm chắc.
Tiêu Mộ Vũ đang chần chừ có nên gõ cửa hay không, nhưng lại lo lắng phát ra âm thanh, tuy cô không cảm thấy đám thây ma sẽ tiến vào đây vì hành động này, nhưng khi bên cạnh có người khác, cô bắt buộc phải cẩn thận hơn.
Tiêu Mộ Vũ đếm, tổng cộng có mười bảy căn nhà trống, có khoảng hơn 30 căn đang sáng đèn.
Tiêu Mộ Vũ nhích tới bên tai Thẩm Thanh Thu thì thầm: "Đi một vòng." Càng kì quái, càng phải tìm hiểu.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, làm tư thế tay ra hiệu cho nhóm Trần Khải Kiệt, đi một vòng dọc theo mỗi nhà mỗi hộ.
Bố trí thôn này rất kì quái, tuy trời tối không nhìn được rõ, nhưng vẫn có thể nhận ra cấu trúc nhà ba mặt hướng núi, chỉ có một lối ra vào.
Nhà cửa trong thôn được xây dày đặc, tổng cộng có 45 hộ gia đình, một dãy trái phải cộng lại có chín căn nhà, kích thước to nhỏ khác nhau.
Khoảng cách giữa mỗi dãy không những không nhỏ, mà rộng hơn 10 mét, có sân rộng rãi, xung quanh còn trồng cây.
Hơn nữa Tiêu Mộ Vũ phát hiện, trước cổng mỗi nhà đều treo một chiếc gương bát quái, điều này có nghĩa là gì đã không cần nói nhiều nữa.
Nhóm Tiêu Mộ Vũ biết quan sát, đương nhiên những tổ đội khác cũng sẽ không bỏ lọt chi tiết, chỉ là không có quá nhiều thu hoạch.

Khi đa số tổ đội đang chần chừ có nên gõ cửa xem xem bên trong có người hay không, đã có người không kiên nhẫn được, thử mở căn nhà không có người trước.
Ngoài dự đoán, sau khi đội trưởng một đội đẩy cửa mang tính thăm dò, hai cánh cửa gỗ kiểu cũ giống như bị người ta nặng nề đẩy ra, cạch một tiếng, sau đó là hai tiếng "rầm rầm", cửa nhanh chóng đụng vào tường, đèn cũng tách một tiếng, sáng lên.
Âm thanh này vô cùng đột ngột, tất cả mọi người trong thôn đều nghe rõ ràng, tất cả lập tức căng thẳng co chặt cơ bắp, chỉ đợi tất cả vận hạn trong suy đoán của bọn họ giáng xuống, nhưng tất cả đều bình an vô sự, không xuất hiện thây ma.
Căn nhà mở ra có thể nhìn rõ một chiếc bàn bát tiên và một chiếc bàn trà dài chân cao khắc hoa, trên bàn có một ấm trà, sáu chiếc chén.

Mà bàn trà được đặt ở vị trí dựa vào tường đại đường, nhìn qua thế này, có thể thấy được hai cánh cửa bên trái bên phía đại đường một trước một sau mở ra, là bố cục ba phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp điển hình.
Tuy không xảy ra chuyện gì đáng sợ, nhưng cửa tự động mở ra, đèn tự sáng, đã đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tổ đội mở cửa gồm bốn nam hai nữ, năm người còn lại đều nhìn đội trưởng của mình, vô cùng bất an.
Những người vốn đang kiểm tra tình hình lúc này cũng quây lại, ai nấy đều hi vọng có thể nhìn được chuyện xảy ra bên trong.
Vào khoảnh khắc này, hơn 40 con người tham gia trò chơi, đều nhìn thấy căn nhà được mở ra, khi trong lòng đều đang hoài nghi bất định, một âm thanh khàn đặc thình lình vang lên sau lưng mọi người, "Các người từ đâu đến?"
Sự xuất hiện không hề dự báo của âm thanh này lập tức dọa mấy người trong đoàn người không đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống đập nước phía trước căn nhà.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng bị dọa giật thót, tất cả vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy nơi truyền tới âm thanh, trong màn đêm tối tăm, có một người mặc áo choàng dài màu đen quấn chặt lấy bản thân, đứng ở ngã tư dãy nhà thứ tư giống như u linh.
Có lẽ người lên tiếng là người đó.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ vô thức giật lên đôi cái, lần này không chút chần chừ lên tiếng, "Chúng tôi là đội khảo sát từ nơi khác tới, trời tối lại mưa, quanh đây lại là vùng núi hoang vu, nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đồ đạc đã mất hết, còn lạc đường.

Ở bên ngoài chúng tôi..."

Nói tới đây Tiêu Mộ Vũ nuốt nước bọt, âm thanh cũng run rẩy, "Gặp rất nhiều...!rất nhiều thứ không sạch sẽ, trong lúc hoảng hốt không biết làm sao, liền men theo ánh sáng trốn vào trong thôn, không phải cố ý làm phiền." Diễn rất linh hoạt chân thực.
"Đúng, chúng tôi muốn tìm một nơi tá túc, được không?" Lập tức có người khác tiếp lời, Tiêu Mộ Vũ cũng không nhiều lời, nghe cả đám người mỗi người nói một câu.
Những người tới được đây đều không ngốc, NPC này đã lên tiếng, họ không thể mãi im lặng.
"Im lặng chút!" Người tới lại cất lời, trong ngữ điệu hoang mang còn kèm theo chút bực dọc, nhỏ tiếng ngăn cản mọi người nói chuyện.
"Trời tối rồi, họ sắp quay về rồi, không được làm ồn, không được làm ồn." Người kia điên khùng nói, quay người lại run rẩy quay về, nghe âm thanh của người này nghiêng về nữ giới, tuổi tác chừng 40, 50, lúc đi đường chân phải thò thụt, thậm chí có lẽ còn chống gậy, nhưng kì quái hơn là, lúc bà ta đi đường không hề phát ra âm thanh.
"Xin hỏi tối nay chúng tôi có thể ở tạm nơi này không?" Lúc này nhìn thấy người sống duy nhất, đương nhiên mọi người sẽ không bỏ qua, vội vàng nhỏ tiếng nói.
Bà ta quay đầu, âm u nói: "Nhà không có người ở thì không có hơi người, u ám tối tăm, rất không tốt.

Đi cả đi, đi đi, ngủ cho ngon, nhưng đừng hối hận, chọn rồi chính là của các người, đừng chạy lung tung, suỵt, ngủ cho say, đèn tối vừa hay ngủ ngon.

Trời tối rồi họ sẽ quay lại, đèn tắt rồi nên vào trong thôi." Bà ta nói mãi nói mãi lại giống như đang hát, âm điệu cũng có chút cổ quái.
Hơn 40 người cứ giương mắt nhìn bà ta rời đi, mãi tới khi cửa dãy nhà thứ tư im lặng mở ra rồi lại im lặng đóng lại.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn nhau, gần như âm mũi nói: "Tự chọn, dãy thứ hai."
Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, lập tức có người hành động, nỗi sợ trước đó đột nhiên biến thành động lực tranh cướp, rất nhanh liền có người chạy tới dãy thứ hai, mục tiêu đều rất nhất trí, không ai muốn ở dãy đầu tiên.
Thẩm Thanh Thu hiểu ý của Tiêu Mộ Vũ, nhưng dãy thứ hai có tổng cộng tám căn nhà trống, bảy đội có thừa nhà để ở, cũng không biết có gì phải tranh cướp.
Hơn nữa vừa nãy có người thử mở căn nhà số hai dãy đầu tiên thăm dò, cho dù toàn bộ đều ở dãy thứ hai cũng vẫn thừa.
Tiêu Mộ Vũ không động đậy, Thẩm Thanh Thu cũng chỉ đứng nhìn.


Hai vị đội trưởng không động đậy, nhóm Trần Khải Kiệt càng không hành động.

Sau đó từng căn nhà trống sáng lên, Tiêu Mộ Vũ nhìn mấy dãy nhà, lại hỏi: "Hay là chọn dãy đầu tiên đi?"
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Tụ lại không chắc đã là chuyện tốt."
Nói xong Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đi tới căn số năm bên phải, đẩy cửa ra.

Bố trí bên trong hệt như căn nhà mà bọn họ quan sát được trước đó, ba gian phòng, một nhà bếp, trong đại đường đang sáng đèn, trên bàn trà có một ấm trà, năm chiếc chén.
Ánh đèn đại đường chiếu tới cửa phòng ngủ, vừa vặn đọng lại trên cửa sổ.
Hiện tại không có quá nhiều manh mối, Tiêu Mộ Vũ lấy Đèn kéo quân ra, vào căn phòng ngủ đầu tiên bên tay trái, giường trong phòng là giường gỗ, còn là giường gỗ khắc hoa văn kiểu cũ, bốn phía khắc hoa được quây lan can, còn có chỗ đặt chân.
Căn phòng ngủ này nhìn rất giống phòng ngủ của hộ gia đình lớn trong phim truyền hình, nhưng chiếc giường sơn màu đỏ trước mặt lại không nhìn ra bất kì vẻ phú quý nhã nhặn nào, mà chỉ có cảm giác âm u không diễn tả thành lời.
Chăn chiếu vật dụng trên giường đều đầy đủ, không giống nhà để trống, mà giống phòng khách chuyên môn chuẩn bị cho người chơi.
Nhóm Trần Khải Kiệt đi quan sát hai căn phòng ngủ còn lại, bố trí bên trong đơn sơ hơn nhiều, chỉ có một chiếc giường ghép lớn.
Vì là tối đầu tiên, Tiêu Mộ Vũ quyết định năm người cùng ngủ trên giường ghép lớn ở phía bên trái phía sau, chỉ là mang chăn sang.
Toàn thân năm người ướt nhẹp, may mà Trần Khải Kiệt có đạo cụ sấy khô cấp tốc, lấy ra lần lượt sử dụng, quần áo nhanh chóng khô ráo.
Mà khi bọn họ ngăn cách giường, tách, đèn ở đại đường tắt ngúm.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ chùng xuống, nhanh chóng quay người làm tư thế im lặng, sau đó cất Đèn kéo quân đi, kéo lấy Thẩm Thanh Thu, nằm xuống, trong phòng triệt để tối tăm.
Nhóm Tô Cẩn nhìn thấy động tác của Tiêu Mộ Vũ, cũng nhanh chóng nằm xuống, cốc cốc, không biết là tường hay cửa sổ phòng ngủ phụ, bị gõ vang.