Khi Thẩm Thanh Thu được Tiêu Mộ Vũ ôm, vui vẻ trong lòng đột nhiên biến thành đau lòng, cô ấy có thể cảm nhận được trong lòng Tiêu Mộ Vũ đè nặng rất nhiều chuyện, mà những chuyện này đều là vì bản thân.
Cô ấy cũng ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, xoa lên đỉnh đầu Tiêu Mộ Vũ, an ủi: "Được rồi, được rồi, tối qua cảm xúc của em quá kích động nên không chú ý tới nó.
Kì lạ là trước đó chỉ quấn trên cổ tay, chúng ta...!ừm, sau khi ở bên nhau nó tự động chuyển lên ngón áp út, em nhìn xem, thần kì quá."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong mới thả lỏng Thẩm Thanh Thu, ngẩng mắt lên nhìn, lúc này tay trái cô đang nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu.
Thấy Tiêu Mộ Vũ nhìn sang, Thẩm Thanh Thu thả lỏng tay trái của bản thân, đặt tay trái của Tiêu Mộ Vũ bên tay trái của mình.
Khi hai bàn tay đặt song song, có thể nhìn rõ sợi tơ hồng quấn trên ngón áp út của hai người, quả thật rất thần kì.
Tiêu Mộ Vũ khẽ cử động ngón áp út, sợi tơ hồng khẽ lắc lư giống như sóng nước lay động.
Cô nhìn rất lâu, mà Thẩm Thanh Thu nhìn cô, nhìn rất lâu.
Mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn mình, Thẩm Thanh Thu mới cử động ngón tay thon dài, đan lấy tay Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Thực ra trước kia chị luôn nghĩ, có lẽ chúng ta sẽ sống ở đây trong một khoảng thời gian rất dài, tuy chị không có bảo thủ về chuyện hôn nhân, nhưng cũng nên cần có cảm giác nghi thức, cho nên đang suy nghĩ xem có nên mua một cặp nhẫn hay không."
Đây có lẽ là suy nghĩ và ngôn ngữ bình thường giữa những người yêu nhau, nhưng Thẩm Thanh Thu nói ra những lời này lại có chút xấu hổ, con ngươi cũng không dám nhìn Tiêu Mộ Vũ, chỉ nhìn chằm chằm sợi tơ hồng kia.
Cô ấy nói tiếp: "Nhưng thời gian chúng ta yêu nhau cũng không tính là rất dài, nếu mua nhẫn tặng em, lại cảm thấy có chút hơi đường đột.
Hơn nữa dù sao Thiên Võng cũng là giả lập, cho dù mua thì dường như ý nghĩa cũng không giống nhau, cho nên lại đè lại.
Không ngờ lúc này sợi tơ hồng này lại giống như nhẫn." Thẩm Thanh Thu nói xong mới quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, con ngươi lấp lánh ánh sáng.
Trong tim Tiêu Mộ Vũ có cảm giác khó mà diễn tả, rung động, đau lòng, toàn bộ đều trào lên, rất lâu sau mới gật đầu, "Ừm."
Thẩm Thanh Thu có chút hưng phấn, nằm trên giường không biết nghĩ gì, đột nhiên nhích tới gần Tiêu Mộ Vũ, nũng nịu nói: "Chị vẫn chưa biết rốt cuộc chị có thân phận gì ở chỗ em, em thành thật nói cho chị, sau khi sợi tơ hồng gắn kết, có phải tên hiển thị của hai chúng ta khác người khác không?"
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ chuyển động, vờ đứng đắn nói: "Em đã nói với chị rồi, là làm ấm giường, không có xưng hô khác."
"Chị không tin, em nói cho chị đi mà.
Trước kia em không thừa nhận lại ngoài lạnh trong nóng, hiện tại chúng ta đã thế này rồi, em còn giấu làm gì hả?" Lúc này Thẩm Thanh Thu không hề biết xấu hổ, làm nũng vô cùng thành thạo, Tiêu Mộ Vũ nào có chống đỡ được, chỉ đành đầu hàng.
Gò má Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, há miệng nhưng không thốt thành lời, dứt khoát mở giao diện điều khiển của bản thân, đưa cho Thẩm Thanh Thu nhìn.
Lúc này Thẩm Thanh Thu mới phát hiện trên giao diện của Tiêu Mộ Vũ, bên cạnh tên cô ấy còn có một dòng chữ nhỏ, che xưng hô nhân vật, cho nên ở bên phía Thẩm Thanh Thu, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy mấy người Trần Khải Kiệt đều là thành viên, bản thân không có gì hết.
Nhưng ở trên giao diện của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu phát hiện bên dưới tên mình, thình lình hiển thị là "Vợ."
Ban đầu Thẩm Thanh Thu còn cố ý trêu đùa Tiêu Mộ Vũ, hỏi Tiêu Mộ Vũ có phải vợ hay không, nhưng thực sự chỉ là trêu đùa mà thôi, thực không ngờ rằng lại là vợ thật.
Khi hai người còn chưa chính thức yêu nhau, sợi tơ hồng này đã gắn kết danh phận của hai người, sau khi bên nhau nó thực sự tự động biến thành sợi tơ hồng trên ngón áp út.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra rất lâu, cuối cùng ôm lấy Tiêu Mộ Vũ nói: "Em nói xem hiện tại chúng ta có thể coi như kết hôn chưa?"
Tiêu Mộ Vũ có chút xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, vờ như không quan tâm nói: "Chị muốn thế nào thì là thế ấy."
Mặt mày Thẩm Thanh Thu cong cong, hôn lên mặt Tiêu Mộ Vũ một cái, vui vẻ không thôi, "Muốn, đương nhiên là muốn rồi!"
Tiêu Mộ Vũ bị niềm vui không hề che giấu của Thẩm Thanh Thu lây nhiễm, không nhịn được cười lên.
Hai người vốn đang không mặc quần áo, cứ nhìn đối phương cười như thế, không khí chầm chậm thay đổi.
Thẩm Thanh Thu nhìn tay trái của bản thân, nhỏ tiếng nói: "Sợi tơ hồng này nhạt rồi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, xác thực là đã nhạt, lúc này đã như ẩn như hiện.
Thực ra bình thường hai người không thể nhìn thấy, ít nhất Tiêu Mộ Vũ vẫn không chú ý tới nó, mà lúc hai người...!nó mới xuất hiện.
Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Mộ Vũ, "Chị còn muốn nhìn nó thêm lần nữa."
Trước đó Thẩm Thanh Thu dốc toàn lực quyến rũ Tiêu Mộ Vũ, nhưng sau khi thực sự có được, cô ấy không chỉ muốn quyến rũ, cô ấy còn thích chủ động hơn.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng hỗn loạn, khi nhìn thấy sợi tơ hồng đỏ rực dần trở nên rõ ràng liền mím chặt môi, không để âm thanh khác lọt ra ngoài.
Âm thanh bên tai của Thẩm Thanh Thu nóng bỏng khàn khàn, "Mô tả của sợi tơ hồng này nói, sợi tơ hồng của Nguyệt Lão có tác dụng thần kì, bảo chúng ta nghiên cứu.
Mộ Vũ, em nói xem có nó tác dụng kích thích đúng không, nếu không tại sao chị lại cảm thấy, chị không thỏa mãn được em."
Câu nói này khiến Tiêu Mộ Vũ càng không khống chế được, cô đã nhịn rất lâu, thẹn quá hóa giận cắn Thẩm Thanh Thu một cái, "Chị cũng đâu phải đàn ông, nếu nó...!thực sự có công dụng này, chị...!hiện tại chị nên ngoan ngoãn...!để em..."
Đáp lại Tiêu Mộ Vũ chỉ có tiếng cười vui tai của Thẩm Thanh Thu.
Lần này gặp lại Thẩm Thập Nhất là nửa tháng sau khi rời khỏi phó bản, nhìn tinh thần của Thẩm Thập Nhất không quá tốt, rõ ràng có chút tiều tụy so với dáng vẻ công tử quyền quý trước đó.
"Xem ra anh Thẩm đây có chuyện rồi." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thập Nhất, lên tiếng.
Thẩm Thập Nhất cười khổ một tiếng, "Chê cười rồi, đúng là có một vài chuyện vướng tay, tôi vẫn đang xử lí, cũng không kịp chúc mừng các vị thuận lợi vượt qua phó bản số 007."
"Chuyện vướng tay, là chuyện có liên quan tới chúng tôi, hay không liên quan nhỉ?" Thẩm Thanh Thu lạnh lùng cười một tiếng, hỏi.
Thẩm Thập Nhất nhìn hai người, im lặng một lúc, mới khôi phục ý cười, "Ừm, nếu đã suy đoán vậy rồi, thì có lẽ là liên quan tới hai vị, nhưng hiện tại sẽ không gây ảnh hưởng tới các vị, tình hình cụ thể thì tôi không thể nói quá nhiều.
Trước kia hai vị vẫn luôn muốn tôi biểu đạt thành ý của mình, vậy hiện tại chúng ta đã hợp tác rồi, tôi sẽ tỏ rõ thái độ của tôi.
Tôi biết hoàn cảnh khó khăn của các vị lúc này, cùng một vài chuyện liên quan tới hệ thống, tôi cũng biết sự lớn mạnh của hệ thống lúc này.
Tôi chỉ nhắc nhở các vị, hệ thống bắt đầu không ổn định nữa rồi, các vị phát hiện ra chưa?"
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu sửng sốt trong lòng, còn chưa nói gì, Thẩm Thập Nhất đã giơ tay ngăn cản hai người, đồng thời khẽ suỵt một tiếng.
"Thời gian nghỉ giữa phó bản lần này là 3 năm, nếu là trước kia, tôi nghĩ các vị có thể nghỉ ngơi, dù sao thời gian rảnh rỗi thế này cũng hiếm có.
Nhưng một khi hệ thống không còn ổn định, rất nhiều chuyện không có cách nào khống chế, các vị lại càng nguy hiểm, cho nên các vị nên quyết định đi."
"Đúng rồi, phó bản tiếp theo, là phó bản nhiều tổ đội cạnh tranh, sử dụng cơ chế tương đối tàn khốc, cho nên các vị nên cẩn thận những người khác, lúc quan trọng đừng mềm lòng.
Hơn nữa, chắc chắn phải tới phó bản cuối cùng tôi mới tham gia cùng các vị." Thẩm Thập Nhất nhớ tới chuyện tham gia phó bản, nhắc nhở.
"Ngoại trừ chuyện này, không còn lời khuyên nào khác sao?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, thực ra cô đã sớm đoán được kết quả này, dù sao tính tới hiện tại, thực ra bọn họ vẫn chưa thực sự gặp phải xung đột tổ đội trên quy mô lớn, tấm thẻ của Tô Cẩn cũng chưa được phát huy tác dụng.
"Đừng tin NPC, ngoài ra ban đêm phải tập trung tinh thần, lưu ý tới chi tiết xung quanh."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, cũng nói thẳng: "Những lời anh nói dường như rất nhiều, nhưng lại giống như không nói gì, nhưng vẫn cảm ơn anh."
Thẩm Thập Nhất xua tay, ngón tay gõ nhẹ, "Đừng khách sáo, không còn sớm nữa, tôi còn có chuyện phải xử lí, hôm nay không thể giữ hai vị ở lại ăn cơm, có lẽ về nhà hai vị sẽ tự do hơn chút."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, khi hai người chuẩn bị rời đi, Thẩm Thập Nhất đột nhiên nói: "Căn nhà hai vị đang thuê, không tệ nhỉ, có lẽ sống ở đó rất ổn.
Phải sửa sang lại nhiều hơn, như thế sẽ càng thoải mái."
Những lời này khiến trong lòng Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, rõ ràng có hàm ý khác, nhưng Thẩm Thập Nhất không nói gì nhiều, biểu cảm cũng rất tự nhiên, cười cười vẫy tay với hai người.
Tiêu Mộ Vũ cũng không tiếp tục gạn hỏi, mà cùng Thẩm Thanh Thu rời đi.
Sau khi về đến nhà, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tỉ mỉ nhớ lại những lời của Thẩm Thập Nhất, sau đó Tiêu Mộ Vũ lên tiếng: "Thẩm Thập Nhất nói hệ thống không ổn định, thực ra chúng ta đều cảm nhận được.
Không chỉ có việc nó không phát hiện lỗi trong căn nhà này, còn có cả lỗi xuất hiện với Khúc Mộc Hề trong Cô nhi oán, thậm chí là trong phó bản lần này..." Nghĩ tới những lời Mai Thiên Thiên khiến toàn thân cô lạnh toát kia, Tiêu Mộ Vũ vội vàng dừng lại, lại nhanh chóng nói: "Trước đó vì hệ thống xuất hiện vấn đề nên phải đổi một hệ thống khác thay thế tạm thời, tất cả những điều này đều chứng thực lời của Thẩm Thập Nhất, hệ thống đã xảy ra vấn đề."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Mộ Vũ, thực ra âm thanh hệ thống thay thế trước đó, chị cảm thấy rất quen tai, em có cảm thấy thế không?" Nói xong sắc mặt Thẩm Thanh Thu vô thức ngưng trệ, nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Khóe môi Tiêu Mộ Vũ động đậy, cười khổ nói: "Thực ra chị muốn nói, là giọng em, đúng không?"
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, hiện tại trái tim cô ấy đang chấn động, căn bản không dám có suy nghĩ kia, vì một khi nói ra, chân tướng vốn đã long trời lở đất lại lần nữa chấn động kịch liệt, nếu cảm giác của hai người không sai, vậy có nghĩa là, quan hệ của Tiêu Mộ Vũ và hệ thống không chỉ là đối địch, thậm chí có trăm ngàn dây dưa.
Yết hầu Thẩm Thanh Thu động đậy, nhỏ tiếng nói: "Chị không biết chuyện này có thật hay không, nếu là thật, Mộ Vũ, em có từng nghĩ, em có cảm giác quen thuộc với những phó bản này thực ra có hai khả năng: Một là, em không chỉ tham gia phó bản kia một lần, cho nên trong kí ức có nó; Hai là..."
Thậm chí Thẩm Thanh Thu không dám nói ra khả năng thứ hai này, thực sự là ngoài sức tưởng tượng.
Mà Tiêu Mộ Vũ tự tiếp lời: "Còn có khả năng là, em tham gia sáng tạo phó bản." Nói xong Tiêu Mộ Vũ xòe tay ra, lại phì cười một tiếng, "Chuyện này thực sự là hoang đường, sao em...!sao em có thể làm ra thứ này, còn để nó..." Tiêu Mộ Vũ không nói nổi nữa, thực ra khả năng thứ hai này lớn hơn, vì nếu như thế, thứ hệ thống muốn có từ chỗ cô, cũng sẽ hợp logic.
Không phải Tiêu Mộ Vũ không nghĩ tới kết quả này, nhưng cô có chút sợ hãi.
Quan sát thấy biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ, sao Thẩm Thanh Thu lại không rõ suy nghĩ của cô, cô ấy đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nhìn Tiêu Mộ Vũ, kiên định nói: "Cho dù chân tướng là gì, chị vẫn sẽ cùng em đối mặt.
Cho nên em chỉ cần kiên định đi tìm chân tướng, chuyện còn lại chúng ta sẽ đối diện cùng nhau, được không?"
Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, gật đầu.
"Nhưng những lời cuối cùng của Thẩm Thập Nhất, có lẽ là biết căn nhà này có vấn đề, hơn nữa theo ý tứ của anh ta, anh ta đang nhắc nhở chúng ta tìm kiếm kĩ căn nhà này một lượt.
Em không biết anh ta bảo chúng ta đi tìm Đồng Lâm, hay là anh ta đã biết chúng ta phát hiện ra Đồng Lâm, bảo chúng ta đi tìm thứ khác." Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói.
Khi Tiêu Mộ Vũ cần người xử lí tư duy cho bản thân, trước giờ Thẩm Thanh Thu cũng không cẩu thả, cô ấy trầm ngâm giây lát rồi nói: "Cho dù anh ta có ý gì, chị cảm thấy chúng ta có thể tìm kĩ thêm lần nữa.
Nếu căn cứ theo suy đoán của chúng ta, có người cố ý giữ lại Đồng Lâm ở đây cho chúng ta, vậy rất có khả năng không chỉ có Đồng Lâm.
Dù sao biết ở đây có lỗi cũng chỉ có thể cung cấp cho chúng ta một nơi che chở, không cách nào giúp chúng ta phản công.
Ngoài ra, thực ra chị rất muốn xác định, là ai lưu lại Đồng Lâm."
Tiêu Mộ Vũ vô cùng tán thành.
Chi tiết người phụ nữ kia dẫn Đồng Lâm tới đây, thực ra hai người từng hỏi Đồng Lâm rất nhiều lần, nhưng thông tin Đồng Lâm đưa ra không quá hữu dụng.
Hai người ở trong nhà cẩn thận kiểm tra, nhưng vẫn không phát hiện có gì khác thường.
Mà vì lời nhắc nhở của Thẩm Thập Nhất, Tiêu Mộ Vũ bàn bạc với nhóm Trần Khải Kiệt, đợi một thời gian sau khi Thiên Võng sửa chữa, sẽ thử phó bản số 008.