Bùn đất sao?
Giáo sư Thạch Thanh Tùng mím chặt miệng, tài liệu trong tay cầm chặt hơn, yên lặng thầm cầu mong thang máy kết thúc càng sớm càng tốt.
Tý tách, tý tách.
Dòng nước đen ngòm từ ống quần người công nhân kia ngày càng chảy ra nhiều, chẳng mấy chốc thành vũng lớn đọng lại dưới chân, chiếm gần hết sàn thang máy.
Đồng thời, mùi hăng càng lúc càng nồng, gần như xộc lên da thịt, cay nồng vào tận tim gan.
Tình huống gì đây?
Thạch Thanh Tùng lùi lại hai bước, tránh chất lỏng đang lan ra, và người công nhân đang im lặng cứ nhìn chằm chằm vào ông.
Cái nhìn chằm chằm này gần như lấy đi một nửa hồn phách của ông.
Đôi mắt của người công nhân xây dựng vô thần, con ngươi đục ngầu và trừng to, đôi con ngươi đen láy đầy máu.
Đây là đôi mắt của người chết!
Thạch Thanh Tùng chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng, ông đột nhiên nghĩ tới một đoạn tin tức liên quan đến tòa nhà này.
Chỉ hai tháng trước, con đường phía trước tòa nhà này đã được cải tạo lại, một công nhân làm đường đang đứng cạnh một máy rải đá dăm.
Đột nhiên, một bên trục của xe tải bị gãy, thân sau xe đổ, nhựa đường nóng và sỏi mịn lập tức bao phủ nửa người của công nhân làm đường kia.
Đội thi công vội vã bước tới để tìm cách ứng cứu, nhưng do nhựa đường có độ nhớt cao, sức chịu nén lớn, bên trong lại xen lẫn quá nhiều sỏi đá, mọi người không thể kéo hắn ra được.
Hơn nữa, lớp nhựa đường nóng đặc nên không thể cắt bằng cơ giới nên chỉ có thể dung xẻng đào lên.
Sau hơn mười phút, cuối cùng người công nhân cũng được đào ra, nhưng phần thân dưới của anh ta đã bị thiêu sống bởi lớp nhựa đường nóng... Căn bản không có cơ hội cứu sống nào cả.
Không biết là may mắn hay bất hạnh mà anh công nhân kia đã bị sốc và hôn mê trong vòng vài phút sau khi sự cố xảy ra, không gặp sự thống khổ quá nhiều, trong khi bên thi công đã chi trả cho gia đình anh ta một khoản tiền lớn do hậu quả của vụ việc.
Để tránh những tác động tiêu cực, nhà trường nghiêm cấm người trong cuộc tiết lộ với người khác và nhân viên nhà trường không được trao đổi với nhau. Thạch Thanh Tùng, một trong số ít người biết chuyện, mỗi khi đi qua đường phía trước của tòa nhà này, đều sẽ lặng lẽ tăng tốc.
Tí tách, tí tách.
Suy nghĩ lập tức bị kéo về,
Những giọt chất lỏng đen ngòm như một dòng thác nhỏ, tùy ý chảy xuống từ ống quần của người công nhân kia, là hỗn hợp của nhựa đường nóng và huyết tương.
Nóng hổi, sền sệt, mơ hồ còn có thể nghe được mùi thịt nướng.
Người thợ xây tiến lên một bước, lớp nhựa đường dưới chân anh ta dính như keo, xé toạc đế cao su khỏi lớp vải cứng cáp của đồng phục công trường.
Giống như anh ta không để ý tới độ nóng của nhựa đường, tiến thêm một bước, nhựa đường dính chặt giống như một đôi bàn tay to, một mực nắm lấy làn da chân lộ ra ngoài.
- A!
Một mảng da lớn ở dưới chân, dưới tác động của nhựa đường, giống như cởi giày cao su đi mưa, dễ dàng "rơi rụng", chỉ còn lại những bắp thịt và gân trắng hồng.
Chỉ di chuyển bằng bắp đùi, người công nhân kia không vội không chậm đi về phía Thạch Thanh Tùng.
Bịch, bịch, bịch.
Mỗi lần giẫm trên mặt đất, phần thịt dưới chân của người công nhân sẽ bị rơi một bộ phận, xương cốt tái nhợt hiện sau máu thịt hồng hào, máu bắn tung tóe trên khuôn mặt vặn vẹo của Thạch Thanh Tùng.
- A! A! A!
Thạch Thanh Tùng hét lên sợ hãi, không còn dáng vẻ thư sinh nho nhã hiền hòa.
Thạch Thanh Tùng cố gắng lùi lại và ấn lưng vào cửa thang máy một cách tuyệt vọng, đồng thời ngón tay run rẩy điên cuồng ấn vào nút khẩn cấp trong thang máy.
Nơi ông đang đứng là nơi duy nhất không bị ngập bởi đường nhựa.
- Đinh!
Chuông thang máy vang lên và đã đến tầng 1.
Cánh cửa mở ra, Thạch Thanh Tùng với cặp kính nghiêng và tài liệu rơi tứ phía, vội vã mở cửa thang máy, lao ra ngoài.
Ông đã quên mất một điều.
Khi ông còn nhỏ, bà nội đã nói rằng khi gặp quỷ ngàn vạn lần không thể chạy, vì khi chạy, gót chân người ta sẽ nhấc lên, mà ác quỷ sẽ nhân cơ hội đưa ngón chân của mình vào dưới gót chân người ta, dùng cách này để chiếm cứ thân thể.
Vào lúc ông ngoái nhìn về phía đằng sau, trong thang máy, công nhân đó thân thể đang đứng thẳng người, chống mũi chân xuống đất, nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng thang máy như một diễn viên múa ba lê bất động.
Hội trường tầng một trống rỗng, yên tĩnh vạn phần, chỉ có tiếng bước chân điên cuồng của Thạch Thanh Tùng phá vỡ sự im lặng.
Chẳng bao lâu nữa, Thạch Thanh Tùng có thể chạy đến cửa lớn để đón nhận ánh nắng đang phủ xuống.
Cuối cùng, vào giây phút cuối cùng khi ngón tay chạm vào tay nắm cửa, ngón chân của con ma chạm nhẹ dưới gót chân đang nâng lên của Thạch Thanh Tùng.
Bập!
Thạch Thanh Tùng đang chạy loạn xạ đột ngột dừng lại, ông đứng thẳng người, khuôn mặt vô cảm bước đến bức tường của sảnh tòa nhà văn phòng giáo viên. Tận dụng sự phản chiếu trên gạch ốp tường, ông từ từ đeo chiếc kính nghiêng, lau mồ hôi trên trán, đem đầu tóc chỉnh trang lại.
Lẹt xẹt, lẹt xẹt, lẹt xẹt.
"Thạch Thanh Tùng" cực kỳ bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, trở lại thang máy, nhìn thấy mọi thứ trong thang máy vẫn như thường, không có một nửa giọt huyết tương nhựa đường.
Ông quỳ xuống, nhặt những tờ giấy vương vãi trên mặt đất, ôm vào lòng.
Từ góc khuất trong thang máy, "Thạch Thanh Tùng" mở miệng cười điên cuồng, khóe miệng quỷ dị dường như kéo dài gần chạm đến tai.
Ngay khi Lý Ngang đang ở trong lớp học, lời nhắc hệ thống đã lâu không chuyển động cuối cùng đã trực tuyến trở lại.
[Hệ thống kết nối Version 1.0 đã hoàn thành cập nhật. Phiên bản chính thức đã online. Người chơi có thể tìm kiếm thông tin cơ bản]