Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên

Chương 67: 67: Công Chúa Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Lại





Nghi thức đại hôn của thái tử cực kỳ rườm rà, mỗi khâu đều yêu cầu vô cùng khắt khe, không được xảy ra sai sót dù nhỏ nhất.

Không khí trong cung hiện tại có thể nói căng thẳng như chuẩn bị lâm đại địch, điều này khiến Lâm Phi Lộc có chút lo lắng, khẩn trương.
Thời đại này đương nhiên chưa có phù dâu, phù rể nháo tân phòng.

Toàn bộ quá trình cử hành hôn lễ đều nghiêm túc.

Thái Tử Phi ngồi lên kiệu tám người khiêng nhập cung, cùng Thái Tử bái trời, tế tổ.
Lâm Phi Lộc nhìn xa xa, chỉ cảm thấy chiếc mũ phượng nạm vàng đính ngọc và bộ hồng y thêu chỉ vàng kia quá nặng nề, mặc nặng như thế còn phải trèo lên bậc thang vừa dốc, vừa cao, rồi thực hiện ba quỳ chín lạy nhưng tư thái vẫn phải đoan trang, điềm đạm thực sự quá mệt mỏi.
Mãi đến trưa mới kết thúc nghi thức, Thái Tử phi được đưa vào Đông Cung, trong cung tổ chức thiết yến mời khách khứa, quần thần đến dự.

Bên ngoài cung đặt hơn 60 bàn thiết đãi bách tính, chung vui cùng quân.
Chiếu theo tập tục, tiệc cưới sẽ kéo dài đến tối, kết thúc yến tiệc, Thái Tử có thể vào Đông Cung vén khăn voan của tân nương tử, uống rượu hợp cẩn cùng nàng.
Lâm Phi Lộc nghe xong chỉ có duy nhất một ý nghĩ: "Làm tân nương tử đúng là công việc vất vả, nhịn đói từ sáng đến tận đêm khuya.

Đúng là quá thảm."
Tiệc tân hôn hôm nay là bữa tiệc náo nhiệt nhất trong cung điện Đại Lâm này kể từ ngày Lâm Phi Lộc xuyên không đến đây.

Cả cung điện sâm nghiêm, lạnh lẽo nhiều hơn mấy phần hân hoan, sôi động.

Dù là hoàng thân quốc thích hay triều thần phẩm cấp không cao đều được mời đến chung vui, ngoài ra còn có quà mừng cưới và những lời chúc phúc từ các nước láng giềng, các quan lại địa phương khắp nơi trên đất nước nô nức chuyển đến Kinh Thành.
Trong yến tiệc, Lâm Phi Lộc gặp một người quen là Nhiễm Diệp, bắt gặp ánh mắt của cô, hắn ta vội vã quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn cô.

Xem ra lời cảnh cáo của Hề Hành Cương lần trước đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng cậu thiếu niên này rồi.
Lâm Phi Lộc ăn uống no say, nhân lúc rảnh rỗi chạy qua chỗ Hề Quý Phi hỏi nàng ấy: "Nương nương giờ có thể đi xem Thái Tử Phi không a?"
Hề Quý Phi hết sức chuyên chú bóc vải, chẳng thèm mí mắt nhấc lên, thản nhiên đáp: "Muốn thì cứ đi thôi."
Nguyễn Quý Phi ngồi bên cạnh nghe thấy lời này, bưng chén rượu, tỏ vẻ lo lắng nói: "Chỉ sợ không hợp quy củ."
Hề Quý Phi lúc này mới nghiêng đầu nhìn Nguyễn Quý Phi một cái, cười nhạt đáp: "Lần đầu biết thì ra muội muội cũng hiểu cần tuân thủ quy củ."
Nguyễn Quý Phi bị nàng chặn họng, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng đây là đại hôn của thái tử - kẻ luôn chĩa mũi dùi về phía Nguyễn Thị Nhất Tộc.

Nếu giờ này mặt mũi nàng ta nhăn nhó khó coi, nhất định sẽ bị bè lũ Hoàng Hậu nắm thóp, châm chọc.
Nhịn, nhất định phải nhịn.
Lâm Phi Lộc mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, lẳng lặng quay về phía Hề Quý Phi tặng nàng ấy một ngón tay cái.

Không biết nàng ấy có nhìn thấy không, nhưng ý cười nhạt nhẽo, châm biếm giữa hàng lông mày đẹp thoáng giãn ra nhu hòa hơn nhiều, nàng nhàn nhạt nói: "Đi đi, đừng ồn ào quá là được."
Lâm Phi Lộc đáp một tiếng giòn tan, cao hứng chạy biến đi.
Vừa đi đến cửa viện, gặp ngay Hề Hành Cương và đám huynh đệ thân thiết đang ngồi cách đó không xa, chơi trò ném thẻ bài vào bình rượu.

Chiếc bình kia cực kỳ tinh xảo, nhưng lại cố tình đặt lên lưng một con rùa đen.

Con rùa kia lơ lửng trên mặt nước, chậm chạp bơi, đám người trên bờ chen lấn thi nhau ném mũi tên vào chiếc bình trên lưng nó.
Lâm Phi Lộc lắc đầu, cảm thấy hậu duệ Hề gia càng ngày càng tuột dốc, sau khi tên nhóc Hề Hành Cương kia trở về từ biên ải tính tình chẳng thấy thay đổi tốt đẹp hơn, mà càng ngày càng tệ, từ trên xuống dưới chẳng có chút khí khái nào của thiếu niên tướng quân điềm tĩnh, lạnh lùng, tuổi trẻ tài cao.
Nhìn kiểu gì cũng giống một gã công tử bột ăn chơi trác táng.
Cô đau lòng thở dài, phẩy áo bỏ đi, không thèm quan tâm đến mấy kẻ nhàn rỗi kia nữa.
Hề Hành Cương ném mũi tên vào trong bình hết lần này đến lần khác, có chút lơ đễnh, nhưng mũi tên nào cũng trúng.


Chàng ta vừa ném thêm một mũi tên nữa vào bình, cảm thấy cực kỳ nhàm chán, ánh mắt lãng đãng nhìn ra xa xa.

Chỉ trong nháy mắt, biểu cảm trên khuôn mặt chàng bỗng trở nên sống động.
Chỉ trong nháy mắt Hề Hành Cương đã dùng khinh công chặn trước mặt Lâm Phi Lộc, như thường lệ chàng ta thản nhiên xoa xoa đỉnh đầu cô, trêu chọc: "Tiểu Hồng Đậu, đi đâu đấy? Không ngoan ngoãn dự đại hôn Thái Tử ca ca của muội, dám cả gan chuồn êm ra ngoài?"
Lâm Phi Lộc tức giận vì bị hắn ta làm tóc rối bù, hung hăng quát: "Biến! Đừng quấy rầy ông đây!!"
Hề Hành Cương: "???"
Chàng ta lập tức chống tay cười to: "Muội vừa nói cái gì? Hay lắm, Tiểu Hồng Đậu cũng biết chửi bậy, xem ta nói với Thái Tử ca ca của muội thế nào?"
Lâm Phi Lộc "hừ" một tiếng: "Huynh là học sinh tiểu học hả? Còn đi mách lẻo?"
"Học sinh Tiểu học là cái gì?"
Lâm Phi Lộc lớn tiếng nói: "Hề Hành Cương là học sinh tiểu học! Học sinh Tiểu Học là Hề Hành Cương."
Hề Hành Cương: "...!Tuy rằng không biết từ này nghĩa là gì, nhưng ta cảm thấy muội đang mắng ta."
Lâm Phi Lộc lập tức đáp trả: "Huynh biết là tốt! Giờ thì tránh ra, đừng bám theo ta nữa!"
Mặc kệ cô đi nhanh hay thậm chí dùng đến cả khinh công, Hề Hành Cương vẫn bám sát theo cô, thậm chí còn không tiếc lời khen: "Khinh công của muội tiến bộ nhiều đó."
Lâm Phi Lộc không còn cách nào khác, quay sang nhìn thẳng vào mắt chàng ta, thẳng thắn nói: "Hề Hành Cương, huynh biết với bộ dáng cà lơ cà phất hiện tại, về sau huynh sẽ rất khó lấy được vợ không?"
Hề Hành Cương chộp lấy tay cô, mắng: "Nói bậy bạ."
Lâm Phi Lộc vô cùng thật lòng nói: "Huynh nhìn bản thân đi, cả đám hồ bằng cẩu hữu huynh đang giao du nữa, có người nào cưới được thê tử đàng hoàng chưa? Rõ ràng là chính thê không có, nhưng thiếp thân, thông phòng phải đến mấy viện cũng không chứa hết.

Thái tử ca ca của ta còn nhỏ hơn huynh một tuổi cũng đã có vợ rồi.

Haizz tóm lại huynh nhìn lại chính mình xem, không cảm thấy mất mặt hả?"
Hề Hành Cương lập tức đỏ mặt, yếu ớt đáp trả: "Mất mặt chỗ nào??? Ta như thế chẳng phải là vì chờ..."
Lời còn chưa nói hết, vành tai đã đỏ ửng, chàng ta ấp úng không dám nói nửa còn lại, chỉ biết hung dữ nhìn tiểu nha đầu không tinh ý trước mặt.
Lâm Phi Lộc đợi hồi lâu cũng không thấy đối phương nói gì, khí định thần nhàn, nhàn nhạt nói: "Chờ cái gì? Chờ ta???"
Mảng đỏ bắt đầu lan xuống đến cổ, Hề Hành Cương cắn chặt môi, trước thái độ bình thản của cô, dò xét hỏi: "Không được sao?"
Lâm Phi Lộc lập tức đáp: "Đừng chờ ta.

Không có kết quả gì đâu."
Hề Hành Cương:???
Chàng tựa hồ muốn phát điên, ngũ quan anh khí tuấn tú bắt đầu vặn vẹo, ngang ngược nói: "Vậy mau trả lại ngọc bội cho ta! Ngay lập tức!"
Lâm Phi Lộc thoáng bối rối: "Hiện tại không được, ta..."
Hề Hành Cương nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời cô: "Nhật định phải trả ngay lúc này!! Nếu không ta sẽ không cho phép muội trả lại nữa!"
Thần sắc Lâm Phi Lộc rất nhạt, lời nói cũng lãnh đạm vô cùng: "Ngọc bội đang ở chỗ Hề Quý Phi, ngay bây giờ nếu huynh cần, có thể đi tìm Quý Phi lấy lại."
Hề Hành Cương trợn mắt, không tin vào tai mình.
Vẻ hung hăng, càn quấy ngày thường hoàn toàn mất sạch, chỉ còn lại vẻ luống cuống, bối rối.
Lâm Phi Lộc nhìn chàng ta một hồi, trong lòng thoáng chút không đành lòng.

Giống như trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường, nữ chính biết nam phụ thầm crush mình, nhưng mặc kệ rồi đùng một ngày nói lời cay đắng vậy.

Ai da quả nhiên là cô không thể cosplay cường nữ bá đạo, lạnh lùng băng giá được, cuối cùng vẫn nhỏ nhẹ mở miệng: "Cứ thế đi, sau này đừng làm rộn lên nữa."
Hề Hành Cương nhếch môi, yên lặng nhìn Lâm Phi Lộc.
Đến lúc Lâm Phi Lộc dự định quay người bỏ đi, mới nghe chàng ta thấp giọng nói: "Lộc Nhi, muội có người trong lòng rồi, đúng không?"
Trong đầu cô thoáng qua một thân ảnh đạm mạc, lại hoảng hốt tự mình bác bỏ.
Mẹ nó đám nhóc này dù gì cũng chỉ toàn học sinh cấp ba thôi, suy nghĩ linh tinh cái rắm gì vậy?
Cô trả lời: "Không có."
Hề Hành Cương cực kỳ tổn thương, giọng nói cũng bắt đầu không khống chế được ngữ điệu trầm ổn: "Vậy tại sao lại cự tuyệt ta?"
Lâm Phi Lộc nhìn chàng ta, trong lòng thầm thở dài, không thể không xuất skill Trà Xanh Thần Chưởng thức thứ 1: Thảo mai.
Cô chớp chớp mắt, có chút vô tội, lại có chút đáng thương, chân thành nói: "Cho đến nay ta vẫn luôn coi huynh là ca ca của mình không hơn không kém."

NGHE RÕ CHƯA BÀ ĐÂY CHỈ COI NHÓC LÀ ANH TRAI MƯA THÔI.

THƯƠNG.
Hề Hành Cương:???
Lâm Phi Lộc mạnh mẽ bổ thêm một đao quyết định: "Thế tử ca ca và Thái Tử ca ca, còn cả Cảnh Uyên ca ca, Lâm Đình ca ca, tất cả đều là ca ca của ta.

Đều là người thân mà ta kính trọng, thương yêu."
Hề Hành Cương:...
Rốt cuộc muội có tất cả bao nhiêu ca ca tốt vậy.
Hai người mặt đối mặt vài giây, trước ánh mắt lấp lánh vô tội và vô hại của cô, Hề Hành Cương thất thểu rời đi như người mất hồn, không nói được thêm lời nào nữa.
Chàng vẫn luôn muốn cô gọi mình một tiếng Thế tử ca ca, nhưng hiện tại chỉ sợ một câu "Thế tử ca ca" này đã trở thành ác mộng cả đời chàng.
Lâm Phi Lộc xác định chắc chắn cái đuôi phiền phức kia không lẽo đẽo theo mình nữa mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chân sáo chạy đến Đông Cung.
Hiện giờ bên ngoài Đông Cung có rất nhiều người canh gác, nếu cô nghênh ngang đi vào xem mặt tân nương tử quả thật không hợp quy củ cho lắm, vì thế để tránh gây ra phiền toái không cần thiết, Lâm Phi Lộc ngựa quen đường cũ, trèo tường thành thói, dùng khinh công vụng trộm lẻn vào hậu viện Đông Cung.
Ngoài cửa phòng chỉ có vài ma ma và cung nhân, cô dễ dàng tránh thoát, lại ném hai viên sỏi về phía vách cửa gần đó, thừa lúc họ chạy qua xem xét, nhanh chóng nhảy xuống, đẩy cửa tiến vào.
Tẩm điện của Thái Tử Phi nguy nga, hoa lệ.

Tất cả các phòng đều được chăng đèn, kết hoa đỏ rực, mười phần hoan hỷ.

Chỉ có điều trong phòng quá yên tĩnh, chỉ có tiếng nến cháy "tích tích".

Sau tấm rèm châu tinh xảo, tân nương mũ phượng, khăn voan đỏ thắm thêu uyên ương nghịch nước, đoan đoan chính chính ngồi bên giường không nhúc nhích.
Nghe thấy tiếng vang, cô còn tưởng ma ma vào thay nến long phụng.

Nến này bắt buộc phải thắp đến sáng mai, ngụ ý bạch đầu giai lão.
Lâm Phi Lộc nhẹ nhàng đi đến bên giường, nghiêng người nhìn trộm tân nương.
Từ góc độ này chỉ có thể thấy cần cổ thon dài, trắng nõn như ngọc.
Cô nhỏ giọng gọi: "Tẩu Tẩu."
Tư Diệu Nhiên giật nảy mình, vô thức định vén hỷ khăn, mới vén được một nửa lại để xuống, có chút câu nệ người trước mặt, chần chờ lên tiếng: "Ngũ công chúa?"
Trước đó tiến cung thỉnh an, chỉ có tiểu công chúa này gọi nàng là "Tẩu tẩu".
Lâm Phi Lộc cười nói: "Là muội."
Tư Diệu Nhiên tiếp xúc với tiểu công chúa này hai lần, cảm thấy tính cách Ngũ Công Chúa cực kỳ khiến người ta yêu thích.

Luôn đối xử với nàng hòa nhã, thân mật, ấn tượng của nàng với công chúa nhỏ này cũng rất tốt.

Nghe thấy đúng là cô bé, Tư Diệu Nhiên mới dám buông lỏng tư thế, nhưng dáng ngồi vẫn đoan chính, trang nhã.

Nàng nhỏ giọng thì thầm: "Sao Ngũ công chúa lại đến đây?"
Lâm Phi Lộc móc từ trong ngực ra một túi điểm tâm: "Ta lo lắng tẩu tẩu đói, nên mang cho tẩu ít đồ ăn."
Tư Diệu Nhiên liên tục từ chối: "Đa tạ công chúa quan tâm, nhưng Diệu Nhiên không thể ăn.

Thế này không hợp với quy củ."
Lâm Phi Lộc ngồi xuống giường: "Là Thái Tử ca ca nhắn ta mang cho tẩu đó."
Tư Diệu Nhiên kinh ngạc nói: "Thái...!Thái tử điện hạ?"
Lâm Phi Lộc nói dối không biết ngượng ngùng: "Đúng thế, Thái tử ca ca lo lắng tỷ đói bụng nên lén đưa ta mang cho tỷ."

Tư Diệu Nhiên im lặng hồi lâu, Lâm Phi Lộc đoán chừng nàng ấy đang thẹn thùng.
Cô kéo tay nàng ấy, đặt túi giấy dầu đựng điểm tâm vào, cười tủm tỉm nói: Tẩu ăn nhanh đi, không vén khăn lên là được mà! Tẩu còn muốn ăn gì nữa không, ta đi lấy cho tỷ.

Chân giò hầm nhé?"
Tư Diệu Nhiên bị tiểu cô chọc cười, ôn nhu nói: "Không cần, điểm tâm là đủ rồi."
Dứt lời, cầm điểm tâm chậm rãi ăn.
Lâm Phi Lộc lại rót thêm cho nàng ấy chén trà.
Tư Diệu Nhiên nhai kỹ, nuốt chậm, ăn thẳng một mạch hết ba miếng điểm tâm, có thể thấy rõ ràng nàng ấy rất đói.

Uống nước xong, lại cầm lấy khăn tay Lâm Phi Lộc đưa cẩn thận lau miệng, cực kỳ ngượng ngùng nói: "Làm phiền Ngũ công chúa vất vả chạy qua đây, Diệu Nhiên cảm kích vô cùng."
Lâm Phi Lộc chân thành đáp: "Hôm nay tẩu tẩu thành hôn cùng Thái tử ca ca của ta, sau này chính là người một nhà với Tiểu Ngũ, người trong nhà không cần khách sáo."
Tư Diệu Nhiên không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khăn voan đỏ dưới ánh nến nhẹ nhàng lay động, tâm tình nàng lúc này cũng tương tự.
Nàng bị chọn làm Thái Tử Phi, ngôi vị cao quý này khiến nàng vừa chờ mong, vừa lo sợ không yên.

Từ cổ chí kim đều nói hoàng gia vô tình, thâm cung sâu như biển, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cả đời không có được tình yêu của đế vương, nhưng vẫn phải sống một cách lý trí, tương kính như tân cùng phu quân.
Thật không ngờ trong ngày đại hôn Thái tử lại quan tâm nàng có đói bụng hay không, mặc dù còn chưa gặp chàng, đã nghe nói con người chàng nhã chính, nghiêm túc, cứng nhắc như ông cụ non, nhưng lúc này đây trong lòng nàng lại nảy sinh vài phần tình ý với phu quân của mình.
Hoàng gia hình như cũng không lãnh bạc, lạnh lùng như nàng tưởng tượng, còn Ngũ công chúa thì hoạt bát, đáng yêu.

Có tiểu công chúa bầu bạn những ngày tháng sau này của nàng cũng bớt cô độc, ảm đạm.
Sự sợ hãi, lo lắng ban đầu của nàng giảm đi không ít.
Lâm Phi Lộc ngồi tán gẫu với nàng một lát, tỉ mỉ nói cho nàng nghe sở thích sở ghét của Lâm Khuynh, đến tận lúc ma ma bước vào thay nến mới nhẹ nhàng lẻn đi.
Chạng vạng tối, cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc, Lâm Khuynh theo hầu cận về Đông Cung.
Hôm nay chàng uống chút rượu, dù chưa đến nỗi say nhưng vẫn hơi chếnh choáng.
Tiến vào tẩm cung thấy Thái tử phi ngồi ngay ngắn bên giường.

Lão ma ma đã đợi sẵn một bên, còn dẫn theo hai nha hoàn hỗ trợ hoàn thành nghi thức.

Lâm Khuynh có chút mệt mỏi, lại nhìn thấy lão ma ma mặt mày khó đăm đăm kia, không nhịn được, tức giận mắng: "Ra ngoài, bản cung tự làm."
Đám cung nhân đồng loạt hành lễ nhanh chóng bước ra, trong phòng chỉ còn lại Lâm Khuynh và Tư Diệu Nhiên.
Lâm Khuynh nhìn Thái Tử Phi một cái trực tiếp xốc khăn hỷ.
Là một nữ tử có gương mặt dịu dàng động lòng người.
Chàng đã gặp qua Tư Diệu Nhiên, giờ phút này vô cùng lạnh nhạt, uống xong chén rượu giao bôi cùng nàng, chăm chú nhìn nàng một chút, nhàn nhạt hỏi: "Đói không?"
Tư Diệu Nhiên lúc này mới ngước mắt nhìn chàng, bên trong đáy mắt là sự ôn nhu và thẹn thùng, nhỏ giọng đáp: "Buổi chiều đã ăn mấy khối điểm tâm điện hạ nhờ Ngũ công chúa đem qua nên giờ không đói bụng."
Lâm Khuynh sửng sốt trong chốc lát, cũng không giải thích gì thêm chỉ cười cười nói: "Vậy thì tốt."
Dung mạo chàng vốn tuấn lãng khi cười lên nhiều thêm vài phần ôn nhu, dịu dàng, không còn vẻ nghiêm nghị, lãnh đạm ngày thường.

Lần đầu tiên Tư Diệu Nhiên nhìn thấy thái tử, hóa ra phu quân của nàng lại là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú nhường này.
Nàng mím môi, rũ mắt nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy tràn đầy dũng khí, hai má dần đỏ ửng: "Đêm đã khuya, thần thiếp hầu hạ điện hạ đi ngủ nhé."
Nến hỷ trong phòng lay động, chiếu khuôn mặt hai người trẻ tuổi, trong mắt họ hiện tại chỉ còn duy nhất bóng hình của đối phương.

Ánh sáng vàng bập bùng, ấm áp...! một đêm xuân nồng nàn, e ấp.
Bà mối nhỏ Lâm Phi Lộc nhảy chân sáo trở về Minh Nguyệt cung.
Điểm tâm hôm nay ở yến tiệc không những phong phú, đẹp mắt còn ngon vô cùng, trừ mấy miếng đem qua cho Tư Diệu Nhiên, còn lại Lâm Phi Lộc gói gọn gàng, cẩn thận chờ đến tối lại chạy qua Thúy Trúc Cư, đưa cho Tiểu Khả Ái.
Theo thường lệ, cô nhảy qua vách tường, trong viện là một mảng đen kịt.
Lâm Phi Lộc nhớ lần trước bị vị đại hiệp kia dọa sợ xém ngất, nên lần này không dám lỗ mãng, ngồi xổm trên đầu tường gọi nhỏ: "Điện hạ, điện hạ ---"
Đợi một hồi, không thấy ai trả lời.
Cô lại nhỏ giọng gọi tiếp: "Kỷ...!Kỷ thúc, Kỷ đại hiệp, ta vào nha?"
Vẫn không có ai trả lời cô.
Lâm Phi Lộc lấy hết can đảm nhảy xuống tường, cảnh giác tiến lại phòng nghỉ của Tống Kinh Lan.
Lần này quả nhiên không có ai nhảy ra hung hãn dùng kiếm khí tấn công cô, cô thở dài nhẹ nhõm tới cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Gian phòng trống rỗng không bóng người.
Lâm Phi Lộc đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Trái tim cô bỗng chốc đập nhanh, bồn chồn và hồi hộp khó tả.


Nương theo ánh trăng cô đi thẳng vào phòng.

Trong phòng bài trí đơn giản, chẳng có gì xáo trộn nhưng quan sát kỹ có thể nhận thấy một vào thứ đã không còn nữa.

Tỷ như chiếc lô giữ nhiệt cầm tay cô tặng Tống Kinh Lan.

Những lúc chàng ta không cần dùng luôn luôn đặt trên bàn trà cạnh nghiên mực.
Giờ phút này nơi đó hoàn toàn trống rỗng, trên bàn chỉ có vài tờ giấy trắng bị gió đêm thổi bay ngổn ngang.
Chàng ta đã đi rồi.
Khi Lâm Phi Lộc ý thức được chuyện này, tay chân đột nhiên lạnh toát.
Cô sớm biết chàng ta sẽ rời đi, nhưng chuyện này phát sinh đột ngột như vậy khiến cô bất tri bất giác cảm thấy buồn bã.
Chàng thiếu niên ôn nhu làm bạn với cô suốt quãng thời thơ ấu, cứ như vậy yên lặng rời đi, thậm chí còn chẳng thèm để lại cho cô vài lời.
Lâm Phi Lộc đứng ngẩn người hồi lâu, cảm thấy khóe mắt cay cay, thấy bản thân nhập vai công chúa ngây thơ, thanh thuần đã lâu, có chút đạo đức giả.
Chàng ta nên đi rồi.
Tống quốc không phái sứ thần đến, Lâm Đế cũng không có ý định thả chàng ta rời đi.

Nếu Tống Quốc quân qua đời, triều đình đổi chủ, quan hệ hòa hảo duy trì ngoài mặt với Đại Lâm hiện tại sẽ bị phá vỡ.

Đến lúc đó mặc kệ Tống Kinh Lan có là ai đi nữa vẫn là con tin trong tay Lâm quốc, kết cục không cần nghĩ cũng biết vô cùng bi thảm.
Hôm nay là ngày Thái Tử đại hôn, toàn bộ binh lực trong ngoài cung đều tập trung bảo vệ khu vực diễn ra đại lễ, đây là thời cơ tốt nhất để chàng ta rời đi.
Lâm Phi Lộc cố gắng thuyết phục chính mình.
Cô buồn bã vô cớ làm chi đây là việc hiển nhiên sẽ xảy ra mà thôi.

Cố gắng thu hồi lại những cảm xúc ngổn ngang, Lâm Phi Lộc đảo mắt nhìn qua căn phòng một lượt, sau đó quay người đi ra ngoài.
Vừa bước đến cửa, trong đêm đen đặc một âm thanh xé gió truyền đến.
Một bóng hắc y nhân nhanh như cắt phóng qua đầu tường, nhẹ nhàng đáp xuống.
Lâm Phi Lộc trừng mắt nhìn thiếu niên mặc áo choàng đen trước mặt, còn cho rằng mình hoa mắt.
Đến tận khi chàng ta kéo mặt nạ xuống đi về phía cô, Lâm Phi Lộc mới bừng tỉnh, thất thanh nói: "Điện hạ? Huynh không đi ư?"
Tống Kinh Lan không nói, chỉ lẳng lặng nắm tay cô, kéo cô vào trong phòng.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, trong phòng một mảng đen kịt, lờ mờ ánh trăng xuyên qua khe cửa chiếu vào.
Nương theo ánh sáng mỏng manh yếu ớt kia, Tống Kinh Lan ôm người con gái nhỏ vào lòng.
Cái ôm rất đỗi ôn nhu nhưng lại mang tư thế chiếm hữu mạnh mẽ, Lâm Phi Lộc bị chàng ta ôm chặt trong lòng, có cảm giác chân không chạm đất.
Cô ghé vào ngực chàng, nghe thấy thoang thoảng một hương thơm kỳ lạ.
Mùi hương này có chút quen thuộc, Lâm Phi Lộc ngửi thêm lần nữa, ban đầu còn không nhớ ra, đến tận khi chàng buông cô ra, Lâm Phi Lộc mới phản ứng kịp: "Lãnh Diên Hoa? Điện hạ, tại sao trên người huynh lại có mùi Lãnh Diên Hoa? Hoa này chỉ ở lãnh cung mới có."
Mặc dù Tống Kinh Lan đã buông cô ra, nhưng tay vẫn đặt trên gáy cô, lòng bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ "Ừ" một tiếng.
Lâm Phi Lộc không hiểu, nhưng toàn thân đột nhiên nổi da gà, "Huynh...!huynh đến lãnh cung làm gì?"
Dưới ánh trăng, phiến môi Tống Kinh Lan thoáng hạ xuống.
Vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, ôn nhã như ngọc, nhưng lại lộ ra vài phần u lãnh, lạnh lùng khiến cô cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
Chàng ta xích lại gần cô, thấp giọng nói: "Công chúa, đây là việc cuối cùng ta làm cho nàng trước khi rời đi."
Hơi thở quen thuộc mà xa lạ kia quanh quẩn bên tai, Lâm Phi Lộc lắp bắp hỏi: "Chuyện...!chuyện gì?"
Chàng không nói gì cả, bàn tay từ gáy cô di chuyển lên trên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lâm Phi Lộc vô thức nắm chặt góc áo chàng, có chút run rẩy.
Chàng bật cười, ấm giọng thì thầm: "Sau khi ta đi, công chúa nhất định phải bảo vệ chính mình.

Nhất định phải bảo trọng."
Lâm Phi Lộc ngửa đầu nhìn chàng.
Cặp mắt luôn dạt dào ý cười, trong vắt như suối nước, dịu dàng vô ngần kia đã bị thay thế bởi màn đêm u tịch, tĩnh mịch.
Tống Kinh Lan lúc này là một thiếu niên mà cô chưa từng biết đến.
Lâm Phi Lộc nhất thời không nói lên lời, cũng không biết phải biểu lộ thế nào.
Cô vừa khổ sở, buồn bã vì hôm nay chàng ta nhất định phải rời đi.
Lại vừa vui vẻ vì chàng ta có thể yên yên lặng lặng, bình an rời khỏi Đại Lâm.
Im lặng hồi lâu, Tống Kinh Lan ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn gắn bó với chàng cả một thời thơ ấu sát lại trong lồng ngực.
Chàng cúi đầu, dán sát bên tai Tiểu công chúa nhỏ, nhẹ nhàng cười: "Công chúa, chúng ta sẽ còn gặp lại.".