Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 59





 
Edit: Brandy
 
Lâm Phi Lộc mang theo Mạnh Phù Tật phi nước đại quay trở lại Tề Vương Phủ. Lúc này hoàng hôn sắp tắt chỉ còn chút dư quang yếu ớt cố sức ôm lấy toàn phủ đệ nguy nga nhưng cô độc, mảng sáng mảng tối đan xen có chút thê lương, tang tóc. 
 

Lâm Phu Lộc vội vàng ra lệnh: “Ngươi gõ cửa, ta trèo tường.” Nói xong lập tức khinh thân bay lên. Trên đường đi Ngũ công chúa đã đơn giản nói lại tình hình của Tề Vương điện hạ cho hắn ta. Hắn ta không trì hoãn, nhanh chóng phá cửa xông vào. 
 
Rất nhanh người hầu Tề Vương Phủ đã chạy đến, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc nhìn nam tử trẻ tuổi giữa sân, chất vấn: “Ngươi là ai?”
 
Mạnh Phù Tật đẩy hắn ra, nhanh chóng đi vào khu nhà chính: “Ta là thái y trong cung, nghe nói Tề Vương điện hạ xảy ra chuyện, ngài ấy ở đâu? Mau dẫn ta đến đó!”
 
Người hầu trong phủ ngây ra một hồi, sau đó đưa ánh mắt kỳ quái nhìn gã thái y từ đâu chạy đến nghi hoặc nói: “Điện hạ xảy ra chuyện? Nhưng… điện hạ vừa từ trong cung trở về còn rất khỏe mạnh, bình thường. Người dùng xong cơm nói có chút buồn ngủ nên về phòng nghỉ rồi.”
 
Nói thì nói thế nhưng thấy vị thái y kia vác hòm thuốc, nét mặt lo lắng, dáng vẻ bồn chồn, tên người hầu cũng có chút lo lắng, cuối cùng vẫn nhanh chóng đưa y đến Lâm Đình viện. 
 
Lâm Phi Lộc trèo tường vào, đi thẳng một mạch đến phòng ngủ của Lâm Đình. Lâm Đình lấy cớ muốn nghỉ ngơi, cho tất cả hạ nhân lui xuống, lúc này trong đình viện vô cùng yên tĩnh, Lâm Phi Lộc vọt tới đẩy cửa định xông vào mới phát hiện cửa khóa trong. 
 
Cô vừa cố gắng phá cửa vừa hô to: “Đại hoàng huynh! Huynh ở đâu? Đại hoàng huynh, huynh chớ làm bừa! Mở cửa cho muội.”
 
Không có tiếng trả lời.

 
Lâm Phi Lộc gấp đến nỗi hai mắt đã ướt đẫm, cô đi tới đi lui trong viện, cuối cùng nắm chặt tay, dồn công lực, nhanh chuẩn xuất chiêu, hướng thẳng cánh cửa khóa chặt. Dường như khung cửa cũng vỡ nát, nhưng tốt xấu gì cũng đã mở được lối vào, Lâm Phi Lộc không để ý nhiều, xông thẳng vào phòng. 
 
Lâm Đình im lặng nằm trên giường. Một thân quần áo xanh lam mộc mạc, nhẹ nhàng. Sắc mặt trắng bệch, trên khóe môi thấp thoáng nụ cười dịu dàng. 
 
Bên giường có một bình sứ trắng lăn lông lốc rơi xuống.
 
Cổ họng Lâm Phi Lộc như bị ai đó thít chặt, lồng ngực cứng lại không sao thở nổi, một chữ cũng không nói lên lời. Cô vọt đến bên giường nắm chặt lấy tay Lâm Đình, phát hiện tay huynh ấy vẫn còn chút hơi ấm, chưa đến nỗi cứng lạnh. Cô lại run rẩy úp tai nằm sấp bên ngực đại huynh nghe ngóng nhịp tim. 
 
Rất yếu ớt, tựa như chỉ vài giây sau sẽ hoàn toàn tan biến. 
 

Lâm Phi Lộc suy sụp khóc hét lên đau đớn: “Mạnh Phù Tật! Mạnh Phù Tật___!”
 
Lúc này Mạnh Phù Tật và tên hạ nhân vừa vặn chạy đến cửa viện, nghe thấy tiếng khóc, liền biết tình hình không ổn, hốt hoảng phân phó gã người hầu: “Đi chuẩn bị nước nóng và nước muối đến đây.”
 
Gã sai vặt cuống cuồng chạy đi. 
 
Mạnh Phù Tật vội vàng xông vào trong phòng, đã nhìn thấy Lâm Phi Lộc ôm chặt Lâm Đình vừa mếu máo vừa nói: “Huynh ấy uống thuốc độc! Bình sứ trắng bên giường, ngươi mau xem đó là độc gì! Ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi, Mạnh Phù Tật, nhanh nghĩ cách đi…”
 
Mạnh Phù Tật nhặt bình sứ trên mặt đất, để dưới mũi ngửi một chút, lập tức nói: “Là cỏ Phong Ly.”
 
Y tranh thủ thời gian chạy đến xem mạch tượng của Lâm Đình: “Cơ thể vẫn còn độ ấm, mới uống thuốc không lâu, công chúa, người đỡ điện hạ.”
 
Lâm Phi Lộc lập tức làm theo, Mạnh Phù Tật lấy trong hòm một bình thuốc, dùng tốc độ sét đánh phối thuốc, sau đó nắm cằm Lâm Đình, hé miệng đổ thuốc xuống. 
 
Lúc này Lâm Đình đã mất đi ý thức, không thể tự nuốt thuốc, Mạnh Phù Tật phí rất nhiều công sức mới bón hết bình thuốc cho huynh ấy. 
 
Lâm Phi Lộc vừa khóc nấc lên vừa hỏi: “Giải dược à?”
 
Mạnh Phù Tật lắc đầu: “Chỉ là thuốc ép nôn thôi, để điện hạ nôn hết những thứ đã ăn, uống ra.”
 
Dứt lời, y lại lấy ngân châm từ hòm thuốc ra, chuẩn xác cắm vào các huyệt vị phong bế độc tích lan tràn trong cơ thể, đồng thời kích thích các huyệt khiến buồn nôn. 
 
Nhờ kết hợp thuốc cùng châm cứu, Lâm Đình nhanh chóng nôn toàn bộ đồ ăn ra. 
 
Lâm Phi Lộc quỳ bên cạnh đại huynh, dù bị nôn ra người cũng không sợ bẩn, bận rộn đỡ Lâm Đình, vuốt vuốt lưng huynh trưởng, vội vàng hỏi Mạnh Phù Tật: “Xong chưa? Không có chuyện gì chứ?”
 
Mạnh Phù Tật lắc đầu, tiếp tục dùng ngân châm kìm độc tố. Lâm Phi Lộc trừng mắt nhìn y, thở cũng không dám thở mạnh. Gã hạ nhân nhanh chóng bưng nước nóng và nước muối đến, Mạnh Phù Tật cho thêm chút dược hòa cùng nước, rót vào miệng Lâm Đình lần nữa, để kích thích dạ dày tiếp tục nôn. 
 
Lâm Phi Lộc nhìn hồi lâu cảm thấy đại khái đây chính là phương pháp rửa ruột ở cổ đại. 
 
Lâm Đình nôn tới nôn lui tầm 5 lần, cuối cùng Mạnh Phù Tật mới cho Lâm Phi Lộc đỡ chàng ta nằm xuống. Y nhanh như cắt mở vạt áo, cắm đầy ngân châm lên các huyệt vị trước ngực.
 

Lúc này hạ nhân trong phủ cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tề Vương điện hạ mà bọn họ cần hầu hạ, chăm sóc lại có thể xảy ra việc như vậy mà không ai hay biết, người nào người nấy đều bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch. 
 
Mạnh Phù Tật thi triển ngân châm xong, cũng không ngơi tay ngơi chân nhanh chóng 
viết xuống một đơn thuốc, ra lệnh cho hạ nhân lập tức đi sắc. 
 
Lâm Phi Lộc ngồi bên giường chốc chốc lại vươn tay kiểm tra hơi thở của Lâm Đình. 
 
Mặc dù còn yếu ớt, nhưng tốt xấu vẫn còn, lúc này cô mới có thể bình tĩnh hít thở. Mạnh Phù Tật đổi trâm, ôn tồn nói: “Công chúa đi thay quần áo đi. Hiện tại tình trạng của Tề Vương không còn đáng ngại nữa.”
 
Lâm Phi Lộc tràn ngập hy vọng hỏi: “Huynh ấy không sao chứ? Bao giờ thì tỉnh lại?”
 
Mạnh Phù Tật lắc đầu: “Khó nói trước, độc tính của cỏ Phong Ly quá mạnh, nếu chúng ta chậm một chút thôi, e rằng tính mạng của Tề vương đã không giữ được. Hiện tại thần chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của điện hạ, độc tính đã xâm nhập vào cơ thể rồi, thần không dám chắc chắn có thể tỉnh lại hay không.”
 
Lâm Phi Lộc nhìn thiếu niên sắc mặt trắng bệch trên giường, nhớ đến nụ cười như được giải thoát ban nãy, trong lòng tựa hồ có hàng trăm hàng nghìn mũi kim hung hăng đâm vào. 
 
Sau cảm giác khó chịu, ngột ngạt, chính là đau đớn, phẫn nộ.
 
Cô đứng dậy đi ra ngoài cửa, ngoài viện hạ nhân quỳ đầy đất. Lâm Phi Lộc mặt không biểu tình nói với quản gia: “Phái người vào cung bẩm báo Phụ hoàng và Nguyễn Quý Phi nương nương.”
 
Quản gia tranh thủ thời gian, vội vàng rời đi.
 
Cô đi theo nha hoàn đổi một bộ y phục khác, sau đó nhanh chóng quay lại túc trực bên giường Lâm Đình. 
 
Nửa canh giờ sau, ngoài viện truyền đến tiếng người huyên náo. Lâm Đế và Nguyễn Quý Phi mang theo một đám thái y chạy đến. 
 
Vừa vào nhà trông thấy Lâm Đình yếu ớt trên giường, Nguyễn Quý Phi hô to một tiếng, hoảng hốt chạy đến nắm chặt tay con trai khóc không thành tiếng. 
 
Sắc mặt Lâm Đế hết sức khó coi, hạ nhân tiến cung đã bẩm báo chi tiết toàn bộ sự tình, vì vậy ông đương nhiên nắm rõ tình hình hiện tại. Lâm Đế đi qua xem Lâm Đình đang hôn mê, sau đó quay người hỏi Mạnh Phù Tật: “Độc của Tề Vương có thể giải không?”
 
Mạnh Phù Tật vẫn trả lời y hệt vừa rồi. 
 

Thái y vừa nghe thấy cái tên cỏ Phong Ly, thì bắt đầu tranh luận ầm ĩ, sau khi nhìn đơn thuốc Mạnh Phù Tật Kê lại im lặng tăng thêm vài vụ thuốc nữa, rồi túm túm lại nghiên cứu thêm độc tính của cỏ Phong Ly. 
 
Lâm Đế than thở vỗ vỗ vai Lâm Phi Lộc: “Hôm nay may mà có Tiểu Ngũ.”
 
Cô trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu. 
 
Nguyễn Quý Phi ngồi bên cạnh không ngừng thút thít, bên thái dương Lâm Đế nổi gân xanh, xoay người tát mạnh vào mặt bà ta, cả giận quát: “Hiện tại chỉ biết khóc? Trước nay ngươi làm mẹ kiểu gì vậy?”
 
Nguyễn Quý Phi bị một tát này đánh đến hồ đồ, quên cả việc khóc, kinh ngạc nhìn Lâm Đế. 
 
Lâm Phi Lộc đột nhiên mở miệng, yếu ớt hỏi Mạnh Phù Tật đang tất bật châm cứu bên cạnh: “Mạnh Thái Y, Uất Tật (1) là thế nào? 
Mạnh Phù Tật trả lời: “Y thư có ghi lại bệnh ở cơ thể, dùng dược để trị, bệnh ở trong lòng, dù có sử dụng dược và châm cứu cũng thúc thủ vô sách. Uất tật là tâm bệnh, con người nhiều ưu tư, lắm phiền muộn, không còn hy vọng sống, khao khát được sống sẽ giống như ngọn đèn dầu sắp cạn, bị chính bản thân tự tàn phá đến chết.”
 
Lâm Đế nhíu mày: “Đây là ý gì? Tiểu Ngũ con nói Tề Vương có Uất Tật?”
 
Giọng Lâm Phi Lộc có chút trầm: “Đúng thế, nếu như không có Uất Tật tại sao huynh ấy phải uống thuốc độc tự vẫn chứ?”
 
Cô sớm nhận ra trạng thái tinh thần của Lâm Đình có chút không đúng. 
 
Rất giống những người mắc bệnh trầm cảm ở thế giới hiện đại mà cô từng gặp. 
 
Cô sớm nên đoán ra, một người tính cách ôn nhu, lương thiện như huynh ấy phải đối mặt với sự bức bách từ mẫu tộc, làm việc trái nhân nghĩa, tổn hại thân nhân, lại không có cách nào phản kháng, sẽ rất dễ xuất hiện tâm bệnh. Càng những con người thấu cảm, lương thiện càng dễ dàng bị tổn thương. 
 
Nguyễn Quý Phi kinh ngạc hồi lâu mới lấy lại tinh thần, bà ta ngẩn người không ngừng lặp đi lặp lại: “Sao… sao có thể… sao có thể như thế?”
 
Lâm Phi Lộc lạnh lùng nhìn về phía bà ta, mỉa mai lên án: “Tại sao Đại hoàng huynh lại bị Uất Tật, chả lẽ Quý Phi nương nương không rõ hay sao?”
 
Toàn thân Nguyễn Quý Phi run lên, nhất thời không nói lên lời. 
 
Gã sai vặt được sai đi mua thuốc cuối cùng cũng đã quay lại, vội vàng sắc theo hướng dẫn của thái y, bưng vào phòng. Mạnh Phù Tật cùng các vị thái y khác cẩn thận mớm thuốc cho Lâm Đình. Bởi vì đại hoàng tử đang hôn mê, cho nên dù đã dùng phương pháp cưỡng ép cũng chỉ có thể cho chàng ta uống được phân nửa, còn lại rơi vung vãi trên cổ áo và mặt mũi. 
 
Nguyễn Quý Phi nhìn cảnh tượng này, nước mắt lã chã rơi, bà ta không dám khóc lớn, chỉ lặng lặng bụm miệng nhỏ tiếng nức nở. 
 
Mấy vị thái y bận bịu cả buổi rốt cuộc cũng nghiên cứu ra được thuốc giải, lập tức hồi bẩm bệ hạ sau đó nhanh chóng đi phối dược. Lâm Đế một mực ngồi đợi tại Tề Vương Phủ đến tận khuya mới hồi cung, Lâm Phi Lộc muốn ở lại trông coi, Nguyễn Quý Phi cũng không nguyện ý rời đi. Mạnh Phù Tật thì đương nhiên phải ở lại, thức trắng đêm để quan sát tình huống. 
 
Toàn bộ Tề Vương Phủ bị sự u ám, ngột ngạt bao phủ. 
 
Lâm Đế vừa đi, Nguyễn Quý Phi liền nắm chặt tay Lâm Đình nức nở khóc lớn hồi lâu, trong tuyệt vọng bà ta chỉ đành nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng duy nhất là Mạnh Phù Tật bên cạnh: “Đình Nhi của bổn cung bao giờ có thể tỉnh lại?”

 
Lúc này bà ta mới có dáng vẻ của một người mẹ thực sự. 
 
Mạnh Phù Tật nghiêm mặt nói: “Vi thần sẽ cố gắng hết sức giải độc, nhưng tâm bệnh khó chữa.Tề Vương điện hạ kiên quyết tìm chết, tâm người đã lạnh, cũng không còn ước mong được sống có thể tỉnh lại hay không phải phụ thuộc vào ý chí của chính điện hạ. Vi thần có câu này nhất định phải nói trước, nếu như điện hạ may mắn qua khỏi, có thể tỉnh lại chăng nữa cũng khó đảm bảo sau này người không tìm chết nữa.”
 
Sắc mặt Nguyễn Quý Phi trắng bệch, nhìn thiếu niên nằm trên giường, trong đầu hiện lên hình ảnh con trai ngày còn thơ bé. 
 
Từ nhỏ đứa con này của bà đã là một hài tử ngoan ngoãn, hiểu lòng người, lại lương thiện. Nhặt được động vật nhỏ nhất định sẽ ôm về cho bà xem, còn mềm mại gọi bà một tiếng: “Mẫu thân.”
 
Khi đó, con trai bà cười đến vui vẻ, vô lo vô ưu như vậy. 
 
Nguyễn Quý Phi giật mình nhớ tới, rất lâu rồi bà chưa từng thấy nụ cười trong trẻo kia trên khuôn mặt Lâm Đình. 
 
Càng lớn, đứa bé ấm áp tựa ánh mặt trời ngày nào càng trầm mặc, thu mình. 
 
Bà ngồi bên giường, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của con trai mà lòng run lên. 
 
Lâm Phi Lộc liếc mắt ra hiệu cho Mạnh Phù Tật. Y lập tức hiểu ý lui xuống, trong phòng chỉ còn ba người bọn họ, Lâm Phi Lộc đi đến bên cạnh Nguyễn Quý Phi, thấp giọng hô: “Quý Phi nương nương.”
 
Nguyễn Quý Phi chấn kinh, quay đầu, cố bình ổn cảm xúc, bình tĩnh nhìn thiếu nữ trước mặt. 
 
Từ trước đến nay bà đều chán ghét nha đầu không biết trên dưới này, thậm chí đã từng có ý định sai sát thủ hạ sát nàng ta, nhưng trớ trêu thay người bà muốn giết bây giờ lại là ân nhân cứu nhi tử của mình, thậm chí còn cứu được toàn bộ Nguyễn tộc. 
 
Trong nhất thời bà không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với nha đầu kia. 
 
Bà biết rõ Lâm Phi Lộc cũng chẳng yêu quý gì mình, bà còn cho rằng lúc này đây nha đầu này nhất định sẽ nói lời mỉa mai, khó nghe hoặc cố ý châm chọc mình. Nhưng tùy nàng ta thôi, hiện tại thế nào bà cũng chịu chỉ cần nhi tử tỉnh lại. 
 
Ai ngờ Lâm Phi Lộc chỉ nhìn bà, chậm rãi chân thành hỏi: “Nương nương, người yêu nhi tử của mình không?”
 
Nguyễn Quý Phi giật giật môi, muốn nói đương nhiên, có người mẹ nào không yêu thương con mình, nhưng lời đến khóe miệng, bà đột nhiên nhớ đến những năm qua bà đã cùng Nguyễn gia sở tác sở vi, làm ra biết bao chuyện, nhớ đến thời điểm ánh sáng trong đáy mắt con trai mình dần dần tắt lịm, nghĩ đến vẻ trầm mặc, gượng gạo của Lâm Đình, một chữ cũng không nói ra nổi. 
 
Giọng Lam Phi Lộc rất nhạt, không mang theo sự phát xét, hằn học nào, nhưng như một con dao đâm thẳng vào tim bà: “Đứa bé này được thụ thai trong bụng nương nương. Xương thịt là của nương nương cho, huynh ấy là một phần cơ thể của người. Mỗi người mẹ đều phải mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, chịu bao vất vả, thoi thóp trong lằn ranh giới sinh tử, liều mình vượt cạn. Vậy mà nương nương tại sao người có thể nhẫn tâm coi hoàng huynh như một con cờ để tranh giành quyền thế chứ?”
 
Toàn thân Nguyễn Quý Phi run lên. 
 
Lâm Phi Lộc nhìn thẳng vào mắt bà, nhẹ thở dài: “Nếu nương nương còn có chút tình mẫu tử với hoàng huynh, vậy thì đến lúc này… nên buông tay thôi.”