Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 110: Phiên Ngoại 2 Ta Ta Và Các Muội Muội Của Ta Đều Đáng Yêu!!!






Phiên ngoại 2: Ta, ta và các muội muội của ta đều đáng yêu!!!
Lên năm tuổi, Tống Tiểu Lan được phong làm Thái tử.
Tính cách cậu bé di truyền phần lớn từ Lâm Phi Lộc: hoạt bát lại hướng ngoại, gặp người liền cười, đôi mắt to tròn hễ cười là cong cong như vầng trăng, thoạt trông phấn điêu ngọc trác, ngây thơ vô tội.

Lại được trời phú thông minh, mới hai tuổi đã nhận được mặt chữ, ba tuổi đã có thể đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, giỏi hơn Tứ cữu cữu* của mình gấp bội.
(*舅 cữu: Cậu, anh em với mẹ gọi là cữu)
Mới đầu Lâm Phi Lộc cũng tưởng con trai giống mình hơn, nhưng đến lần nọ, cô chứng kiến bạn nhỏ Tống Tiểu Lan vì muốn ăn thêm một que kem mà giả đáng thương để được Tùng Vũ đồng tình, lừa người xong thì cầm kem ngồi dưới mái hiên, trộm lộ nụ cười xảo quyệt như tiểu hồ ly.
Hóa ra là bánh trôi nước nhân mè à???
Cũng không biết thằng bé giống mình hay là giống Tống Kinh Lan hơn nữa.
Mà khoan, trước kia mình cũng thường xuyên làm trò này...
Tóm lại, bạn nhỏ Tống Tiểu Lan kế thừa chỉ số thông minh và tính tình của cha mẹ mình trở thành tiểu Thái tử được toàn hoàng cung, toàn triều đình, thậm chí là toàn dân chúng Lâm Thành sủng ái.
Ngoại trừ phụ hoàng mẫu hậu, người Tống Tiểu Lan thích nhất chính là tiểu cữu của mình.

Năm cậu bé lên ba, Đại cữu cữu mang tiểu cữu đến làm khách ở hoàng cung, Tống Tiểu Lan lần đầu gặp được tiểu cữu cữu Lâm Chiêu Viễn mà mẫu hậu thường nhắc tới.
Tống Tiểu Lan không hề thiếu bạn chơi cùng trong cung.
Bởi vì Lâm Phi Lộc mở một nhà trẻ hoàng gia ở trong cung, để con cháu trạc tuổi của văn võ bá quan cùng vào cung, đến trường.
Được hưởng giáo dục của hoàng gia, vừa được chơi vừa được ăn lại có thể học tri thức, từ nhỏ đã làm quen được với các giới quyền quý, người thường vào không nổi, các triều thần thì tranh vỡ đầu chảy máu cũng muốn đưa con cháu vào nhà trẻ Xuân Điền Hoa Hoa do Hoàng Hậu nương nương khởi xướng.
Tống Tiểu Lan là Thái tử, cũng là bạn nhỏ có thân phận tôn quý nhất trong nhà trẻ.

Các quan viên mỗi khi đưa con đến trường đều sẽ dặn dò đủ điều, phải tôn kính Thái tử điện hạ, nói chuyện và hành xử không được quá trớn, tuyệt đối không thể vô lễ vô nghĩa.
Cho nên, dù là Tống Tiểu Lan có rất nhiều bạn chơi cùng trạc tuổi, nhưng lại luôn chịu cách biệt vì thân phận địa vị, không thể thoải mái chơi đùa, cậu chẳng hề thích như vậy tí nào.
Cho đến khi tiểu cữu cữu xuất hiện!
Tiểu cữu không vì cậu là Thái tử mà bó tay bó chân, cậu muốn chơi gì tiểu cữu cũng đều bằng lòng cùng cậu chơi, lại còn chơi vui vẻ hơn cả cậu.
Tiểu cữu cữu giống như phụ hoàng mẫu hậu, đều rất tốt với cậu, cậu có thể cảm nhận được sự yêu thích mà tiểu cữu giành cho mình từ trong ánh mắt và giọng nói của tiểu cữu.

Tống Tiểu Lan thông minh vô cùng, tiếp xúc với Lâm Chiêu Viễn không bao lâu đã phát hiện ra hắn khác với người bình thường.
Cậu sợ mẫu hậu buồn lòng, bèn trộm hỏi phụ hoàng.
Phụ hoàng nói, trước kia tiểu cữu cữu bị kẻ xấu hạ độc, cho nên cữu ấy mãi mãi cũng không lớn được, mãi mãi chỉ biết là một người bạn nhỏ.
Tống Tiểu Lan lại cảm thấy như vậy cũng chẳng có gì xấu cả.
Được mãi mãi làm trẻ con, vui sướng biết mấy!
Mùa xuân năm thứ hai từ khi Tống Tiểu Lan được phong làm Thái tử, Lâm Phi Lộc và Tống Kinh Lan dắt cậu bé đi dạo chơi ở Tần Sơn.
Đây là lần đầu tiên Tống Tiểu Lan đến quê cũ của mẫu hậu, cũng là lần đầu cậu được rời cung xa đến vậy.
Cậu gặp được những người bạn thích chơi bắn bi mà tiểu cữu cữu từng kể, trông thấy vườn bách thú của Đại cữu cữu.

Phong cảnh bên ngoài không hoa lệ được như hoàng cung, nhưng lại khiến cậu có cảm giác mình như chim chóc tự do tự tại ngao du trên trời.
Đúng mùa gieo trồng, người nông dân thức khuya dậy sớm, đồng ruộng bằng phẳng trống trải lúc mới đến chẳng mấy đã đầy ắp cây.
Trên bờ ruộng có hoa dại nở rộ, đón gió bay múa, Tống Tiểu Lan nắm tay Lâm Phi Lộc, dung dăng đi trên đường, như một bé con hiếu kỳ.
——Mẫu hậu, đó là cái gì?
——Là lúa nước, chính là cơm mà chúng ta ăn.
——Thế kia là gì?
——Là bí đỏ.
——A, là bí đỏ của bánh bí đỏ mà con thích nhất!
Cậu lần đầu được nhìn cảnh gieo trồng lương thực, cảm thấy mọi thứ đều hết sức mới lạ.

Dân chúng bận bịu trên đồng ruộng, cong lưng cấy mạ gieo mầm, Tống Tiểu Lan ngắm một lúc lâu mới quay sang thỏ thẻ với Lâm Phi Lộc: "Mẫu hậu, sau này con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, không bao giờ lãng phí nữa."
Cậu thông minh hơn hầu hết những đứa trẻ khác, rất mau đã cảm nhận được dụng ý từ việc dắt cậu đi ngắm nghía chung quanh của Lâm Phi Lộc.
Hiện giờ hai nước Lâm - Tống hòa bình phồn vinh, trong tương lai khi Tống Kinh Lan giao ngôi vị hoàng đế vào tay cậu, tương đương giao cho cậu một thiên hạ an vui, phồn vinh, hưng thịnh.
Trên chuyến đi này, cậu chứng kiến những thành trấn phồn hoa, cũng gặp phải những thôn trang cằn cỗi.

Cậu phải biết được, trong thiên hạ không phải đâu đâu cũng xa hoa như ở hoàng cung, cũng cần biết tất thảy mọi thứ của mình là đến từ đâu.
Để tương lai không bước theo lối mòn của tiên hoàng nước Tống, phát biểu ngôn luận hoang đường "Sao không ăn thịt".
Việc giáo dục phải tiến hành ngay lúc còn nhỏ, Lâm Phi Lộc nghiêm túc thực hiện đạo lý này.
Một nhà ba người ở Tần Sơn nửa tháng sống cuộc sống ẩn cư nhàn vân dã hạc, rồi mới dẹp đường về cung.
Lúc về, Tống Tiểu Lan còn không bằng lòng.
Đối với trẻ thơ, so với hoàng cung hoa lệ, cậu càng thích cuộc sống sơn dã, được tự do thoải mái lên núi xuống sông này hơn.


Lâm Phi Lộc ôm cậu dỗ một lúc lâu, hứa hẹn kỳ nghỉ hằng năm sau này đều sẽ dẫn cậu đến Tần Sơn, bạn nhỏ mới chịu thút tha thút thít đồng ý về.
Trên đường về, Lâm Phi Lộc không có chút tinh thần nào, uể oải ỉu xìu.
Mới đầu cô còn nghĩ là do ngồi xe ngựa lâu, tàu xe mệt nhọc khiến mình thèm ngủ.

Mãi đến khi về cung rồi mà vẫn chưa dứt buồn ngủ, bèn gọi thái y tới khám, mới biết hóa ra mình lại có bầu.
Lần này khác hẳn với sự thoải mái lần có mang Tống Tiểu Lan, triệu chứng thai kỳ nặng hơn rất nhiều.

Bụng cũng gò lên rõ hơn, Lâm Phi Lộc ngày nào cũng thấy thân mình nặng nề, vừa nặng vừa mệt vừa buồn ngủ, đến cả yoga cũng không có hứng tập, chỉ muốn nằm một chỗ.
Tống Kinh Lan bèn ngày ngày giám sát cô tập yoga, không tập thì cũng phải kéo cô đi dạo trong cung một vòng.
Cô đi mấy bước đã không muốn, lúc về đòi chàng phải ôm.

Cô có thai, nặng hơn rất nhiều, nhưng Tống Kinh Lan vẫn có thể ôm cô dễ dàng như trước kia.
Đến tận khi thai lớn, thái y khám mạch mới biết thai này của Hoàng hậu nương nương là song bào thai, thảo nào các phản ứng lại rõ rệt đến vậy.
Bản thân Lâm Phi Lộc cũng sợ đến ngây người.
Hóa ra mình còn có loại thiên phú này á!
Cô thì thấy vui, Tống Tiểu Lan biết mình sắp có thêm hai đệ đệ hoặc là hai muội cũng vui không kém, chỉ riêng Tống Kinh Lan khi nghe được tin này xong thì mắt có hơi tối sầm.
Chuyện sinh nở vốn là mạo hiểm, mà đẻ song bào thai thì mạo hiểm còn lớn hơn nữa.
Tuy thái y liên tục cam đoan, dựa theo trạng thái thân thể của Hoàng hậu nương nương thì tỉ lệ khó sinh rất nhỏ, nhưng tất cả những chuyện có khả năng mạo hiểm, chàng đều không hy vọng cô phải trải qua.
Tống Kinh Lan cho lui tất cả cung nhân điện Lâm An, chỉ giữ lại riêng thái y.
Ánh nến trong điện lập lòe, chiếu vào sắc mặt âm u của bệ hạ, khiến thái y sợ đến mức lạnh run, còn tưởng rằng mình sắp tiêu đời.
Ai ngờ lại nghe được giọng nói lãnh đạm hỏi: "Có thuốc nào để nam tử tuyệt dục không?"
Thái y bùm một cái quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu: "Bệ hạ, tuyệt đối không được ạ! Bệ hạ là chân long thiên tử, thân thể đáng giá ngàn vàng, tuyệt đối không được đâu ạ!"
Tiếng bước chân chậm rãi lại gần, thái y quỳ trên mặt đất, chỉ trông thấy một đôi giày đen, kèm theo tiếng hỏi lạnh lẽo hờ hững truyền từ trên đỉnh đầu: "Có, hay là không?"
Thái y mặt mũi lấm lem nước mắt.
Sau một lúc, Tống Kinh Lan phất tay để lão lui ra, trước khi đi, giọng chàng nhàn nhạt dặn: "Chuyện này không được để người thứ ba biết."
Thái y sợ run: "Vi thần biết, vi thần dù có chết cũng sẽ đem bí mật này mang vào quan tài!"
Lâm Phi Lộc không biết việc này, cô còn đang thanh thản yên chí dưỡng thai.

Chỉ có cái là người theo cùng giúp dưỡng thai mỗi ngày đổi từ Tống Kinh Lan thành Tống Tiểu Lan.
Trước kia cậu bé nghe mẫu hậu kể, lúc cậu còn ở trong bụng mẫu hậu, phụ hoàng ngày ngày đều thổi sáo đọc sách để dưỡng thai cho cậu.

Bây giờ cậu trưởng thành, cũng nên đến lượt cậu thực hành tài học suốt đời của mình!
Thế là bạn nhỏ ngày ngày ngồi ở ghế nhỏ, hướng về bụng mẫu hậu, hết sức tận tâm đọc Tứ Thư Ngũ Kinh.

Cậu còn biết đánh đàn cổ, thân hình bé bỏng ngồi ngay ngắn trước đàn, đầu ngón tay hơi vung, tiếng đàn chảy xuôi.

Mỗi lần nhìn cậu, Lâm Phi Lộc lại nhớ đến tiểu khả ái ở Thúy Trúc cư năm nào.

Ngày sinh đến vào dịp cuối thu, lúc hương nguyệt quế ngập tràn.
Lâm Phi Lộc thuận lợi sinh hai bé gái, thế là trong hoàng cung có thêm hai vị tiểu công chúa.
Là hai bé gái thì những cái tên đã nghĩ lúc trước sẽ không hợp dùng.
Một đứa là Tống Tiểu Lộc, đứa còn lại chẳng lẽ gọi là Tống Tiểu Phi ư? Thật sự qua loa quá mức! Độc giả cũng nhìn không nổi nữa!
Vì thế, Lâm Phi Lộc lấy "Tư Mộ" đặt tên, tỷ tỷ tên Tống Tiểu Tư, muội muội tên Tống Tiểu Mộ.
Ok, gút chóp.
Muội muội vừa mới chào đời, Tống Tiểu Lan trông ngóng hồi lâu liền khẩn cấp đến thăm.

Hai em bé nằm ngủ trên hai chiếc nôi đặt song song, Tống Tiểu Lan vịn mép nôi dò đầu vào nhìn, mới liếc một cái đã sợ ngây người.
Cậu ngẩng đầu nhìn mẫu hậu đang ngồi ở sạp mềm cạnh đó, giải cửu liên đoàn do cô cô gửi từ xa ngàn dặm đến, lại cúi đầu nhìn hai muội muội nằm trong nôi, cuối cùng mới thấm thía than thở: "Mẫu hậu, giờ con mới biết vì sao trước kia mẹ chê con xấu, trước kia con cũng xấu giống muội muội đúng không?"
Tống Tiểu Tư đang mở đôi mắt ngập nước ngay lập tức oe oe khóc.
Lâm Phi Lộc: "Nhanh nhanh xin lỗi muội muội coi!"
Tống Tiểu Lan: "Xin lỗi muội muội! Ca ca sai rồi! Muội muội là bé gái xinh đẹp nhất trên đời này!"
Nói thì nói thế, sau khi rời khỏi cung Vĩnh An, Tống Tiểu Lan lén hỏi tỳ nữ chăm sóc mình từ nhỏ, hồi trước cậu bắt đầu đẹp lên từ lúc nào? Tỳ nữ đáp là sau nửa tháng, thế là Tống Tiểu Lan tính thời gian, ngày ngày đến xem muội muội có thay đổi gì không.
Sau nửa tháng, Tống Tiểu Tư và Tống Tiểu Mộ vẫn là dáng vẻ nhăn nheo xấu xí kia.
Tống Tiểu Lan sốt ruột.
Đến giờ rồi! Sao muội muội vẫn chưa đẹp lên! Chẳng lẽ vẫn sẽ tiếp tục xấu như thế ư?!
Trong tẩm điện đốt than bạc ấm áp, Lâm Phi Lộc nằm ngủ trên sạp mềm, Tống Tiểu Lan thì dựa lên lan can nôi, cầm trống bỏi chơi với muội muội, tầm mắt thì quét qua quét lại trên mặt các nàng, cuối cùng nắm tay cam đoan: "Muội muội cứ yên tâm! Cho dù mấy đứa vẫn tiếp tục xấu, sau này ca ca cũng nhất định sẽ đưa những nam tử tuấn tú nhất trên đời này đến trước mặt mấy đứa, cho mấy đứa chọn thoải mái!"
Tống Tiểu Tư cuộn cuộn nắm tay vung loạn, cười khanh khách, nước miếng chảy cả ra.
Tống Tiểu Mộ thì tương đối yên tĩnh, chỉ mở đôi mắt to tròn nhìn ca ca, muốn nghe hiểu xem cái miệng đang liến thoắng không ngừng của cậu rốt cuộc đang nói những gì.
Đương nhiên, nỗi lo của Tống Tiểu Lan là dư thừa, không có khả năng sẽ xấu mãi.
Mỹ mạo có lẽ sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt.
Sau một tháng, hai vị công chúa nhỏ liền biến thành hai cục bông tuyết, vừa trắng vừa mềm vừa đáng yêu, Tống Tiểu Lan ngày ngày chú ý sự thay đổi của muội muội thành công cảm nhận được tâm tình của mẫu hậu năm đó.

truyện kiếm hiệp hay
A! Muội muội đáng yêu quá, ôi, siêu đáng yêu!
Tống Tiểu Lan tức tối chú giải trên quyển sách năm nọ mình từng lật xem:
—— Đáng yêu không phải là từ có lệ lúc không có gì để khen! Đáng yêu là lời lẽ khen ngợi đáng yêu nhất trên đời này!
Ta, ta và các muội muội của ta, đều vô cùng đáng yêu!!!.