Ba Hạ Cửu Gia dần dần hồi phục và được xuất viện. Phía ‘CC Travel’ sau khi bị điều tra vẫn không tìm thấy sai sót nào lớn nên được tiếp tục kinh doanh, tuy nhiên sau quá trình đàm phán dài dằng dặc thì công ty phải trả cho mỗi khách du lịch từ 5 nghìn đến 500 nghìn NDT làm tiền bồi thường.
Thi giữa kỳ Hạ Cửu Gia bất ngờ gặp sai sót nên không lấy được hạng nhất khối. Cậu nghỉ học một tuần, về nước lại thường xuyên đến bệnh viện quan sát ba tiến hành các loại kiểm tra nên phải xin nghỉ phép khá nhiều. Cậu không thể cùng các bạn lớp 12-6 ôn tập kiến thức theo hệ thống, chỉ đành tự ôn tự học, nên lần này mới thi được hạng nhì – 707 điểm. Thẩm Hi cũng như thế, hạng ba – 702 điểm.
Tề Noãn lớp 12-2 lần này phát huy vượt xa bình thường, bấy lâu nay cậu ta luôn bị đè bởi hai tòa núi lớn Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi, bây giờ lại giành được hạng nhất! Nghe nói, Tề Noãn một hai phút trước khi nộp bài bỗng nhiên nghĩ ra cách giải mấy câu chưa làm ra, cố gắng tính toán ra đáp án, nên bài thi khoa học tự nhiên đạt được số điểm kì tích 290 điểm.
Bạn học lớp 12-2 kể lại, Tề Noãn nhìn thấy danh sách xếp hạng liền há to mồm, sau đó lập tức lôi điện thoại ra chụp đủ mọi góc độ, thậm chí còn quay video kỉ niệm, thiếu điều muốn lồng kiếng treo ở nhà.
Tôn Phỉ Phỉ hạng tư, Lý Hà hạng năm. Top 5 cơ bản vẫn không thay đổi. Nhưng hai người hạng 6, hạng 7 lần này lại tụt xuống tầm hạng 30. Nhưng bọn họ cũng không để ý do cả hai đang toàn lực tập trung giành huy chương Olympic. Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi không thích tham gia thi đấu, Tề Noãn không hứng thú, hai cô gái Tôn Phỉ Phỉ và Lý Hà cũng không thích mạo hiểm, nghĩ mình cố gắng cũng có thể vào Thanh Hoa, Bắc Đại, tại sao phải đầu tư vào cuộc thi Olympic lý hóa không xác định kết quả. Vì thế top 5 trường R không ai tham gia thi đấu.
…………
Thế nhưng thực tế phũ phàng cho hay, thi giữa kì chính là thời khắc tỏa sáng duy nhất trong cuộc sống cấp 3 của đồng chí Tề Noãn.
Kì thi cuối tháng 12, Hạ Cửu Gia đạt tổng điểm 722, hạng nhất. Thẩm Hi thứ hai, tổng điểm 712.
Đến kỳ thi cuối tháng 1, Hạ Cửu Gia nhảy vọt lên 727 điểm, vẫn là ‘siêu cấp học thần trường R’, Thẩm Hi được 717, Tề Noãn 707, Tôn Phỉ Phỉ 705, Lý Hà cũng 705. Hai người hạng sáu, hạng bảy giành được hai huy chương vàng quốc gia, lần lượt nhận được lời mời của Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, đồng thời được vào đội tuyển quốc gia. Ngoài họ ra, trường R có đến 20 người nhận được lời mời tuyển thẳng từ các trường đại học trọng điểm 985.
…………
Ngày 16 tháng 1 là sinh nhật lần thứ 18 của Hạ Cửu Gia.
Hôm nay là thứ Năm. Thẩm Hi ngênh ngang trốn học từ tiết 5 đến tiết 8.
Lúc về lớp cậu vô cùng cẩn thận, còn đứng ngó nghiêng qua song cửa sau – may quá, cô Dương Thụ Quả không ở lớp, trên dưới bục giảng đều không thấy. Thẩm Hi yên tâm mà vọt lẹ vào phòng.
Tuần này, cậu và Hạ Cửu Gia chuyển sang vị trí dựa sát tường, vẫn là hàng thứ năm – Đông bảo thích ngồi vị trí thứ năm, vì thế chỉ đổi dãy chứ không đổi hàng ngồi.
Càng tới gần Thẩm Hi càng thấy kì kì.
Hàng thứ năm, bên cạnh Đông bảo, hình như có ai đó —
Ai đó đang ngồi chỗ của mình.
Cậu nheo mắt nhìn kĩ – mẹ ơi, cô Dương Thụ Quả!!!
Giáo viên chủ nhiệm đang ngồi ngay tại chỗ của cậu chờ cậu!!!
Bởi vì ngồi sát tường nên từ cửa sau không nhìn thấy rõ.
Đờ mờ…
Biết rõ cô Dương đã nhìn thấy mình, Thẩm Hi đành phải tiếp tục đi tới.
Cô Dương Thụ Quả gõ bàn cộc cộc, biểu tình nghiêm túc hỏi: “Thẩm Hi, còn bốn tháng nữa là thi đại học mà hôm nay em trốn học nửa ngày đi đâu?”
Hạ Cửu Gia ngồi cạnh: “….” Cô Dương tập kích quá bất ngờ nên cậu không có cơ hội báo cho Thẩm Hi.
Thẩm Hi trả lời tùy tiện: ‘Em đi mua sách tham khảo ạ.”
Cô Dương Thụ Quả: “Sách tham khảo đâu?”
Thẩm Hi làm bộ thở dài, đáp: “Em không gặp được sách nào hay.”
Cô Dương: “…”
Vẻ mặt Thẩm Hi u sầu, như bị ảnh đế nhập vào: “99% bài trong các sách em đều biết làm nên đành tay trắng quay về. Đúng là lãng phí cả buổi chiều.”
“…” Cô Dương Thụ Quả cũng không biết làm sao nữa, đành phải dùng giọng nghiêm khắc giáo dục: “Bây giờ là thời kì rất quan trọng, có ảnh hưởng đến cả đời em, không được trốn tiết, không được lơ là…”
Thẩm Hi đáp: “Âu.”
‘Âu’ nghĩa là ‘Ok’, tiếng lóng mà dân lưu manh Đông Bắc hay dùng.
“…” Cô Dương Thụ Quả thở dài, rời đi.
Sau khi học xong hai tiết tự học tối, Thẩm Hi muốn dẫn Hạ Cửu Gia đi ra ngoài trường ăn sinh nhật. Cả hai không muốn phiền phức, nên lại chọn leo qua tường rào sau trường. Hạ Cửu Gia không ngờ Thẩm Hi đặt phòng khách sạn sang trọng, vẫn là loại phòng suite. Giá một đêm phải hơn trăm tệ, là khách sạn tốt nhất thành phố CC.
Vừa bước vào, Hạ Cửu Gia liền chú ý trên bàn trà màu trắng có đặt một chiếc bánh kem.
Mặt trên bánh kem viết: [To: Đông bảo bảo – Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ]
Hạ Cửu Gia hỏi: “Tại sao lại có thêm một chữ ‘bảo’?”
“Thêm nhiều kem.”
“…”
Thẩm Hi đốt nến lên, Hạ Cửu Gia cũng có chút xúc động: “Sinh nhật 18 tuổi – là độ tuổi đẹp nhất, từ nay về sau mỗi năm vào ngày này tớ sẽ già thêm một tuổi.”
Thẩm Hi nhìn cậu, đột nhiên lên tiếng: “Vậy thì tốt lắm.”
“Có gì tốt?”
“Sinh nhật tuổi 18 là sinh nhật đầu tiên tớ và cậu bên nhau. Về sau mỗi năm chúng ta sẽ cùng già thêm một tuổi, 19 tuổi, 20 tuổi, 30 tuổi, 40 tuổi, 50 tuổi, 60 tuổi… cho đến khi mặt đầy nếp nhăn, mỗi năm qua là từng ấy năm ta thích nhau.”
“…Cùng nhau thổi nhé?” Hạ Cửu Gia nói.
“Ừm.”
Hạ Cửu Gia ước nguyện trong lòng “tháng 9 cùng nhau bay đi Bắc Kinh”, sau đó thổi tắt nến. Thẩm Hi cắt bánh kem, đem nửa dưới bánh cho Hạ Cửu Gia, nửa trên cho mình.
Sau đó Hạ Cửu Gia trơ mắt nhìn Thẩm Hi múc một muỗng bánh, cẩn thận đưa đầu lưỡi liếm rớt một chữ ‘Đông’, sau đó là chữ ‘bảo’, rồi lại thêm một chữ ‘bảo’ nữa, cho đến khi không còn chút dấu vết gì ngoài trừ mặt bánh trắng muốt. Hạ Cửu Gia cảm thấy cả người nóng bừng bừng.
So với những nam sinh trong lớp, hai người đều có thể ăn đồ ngọt. Tầm mười phút sau, chiếc bánh được xử lý hơn phân nửa.
Hạ Cửu Gia từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc, mở cặp sách lấy sách tham khảo ra, nói với Thẩm Hi: “Các hoạt động khác tí nữa làm sau, làm đề bài này trước.” Cuốn đề khoa học tự nhiên này là trường R thống nhất bắt học sinh mua, nghe nói có nhiều đề hay, nhưng nhìn là biết chỉ là bản photocopy, thế mà bán giá 25 tệ. Kế hoạch của Hạ Cửu Gia là làm xong tất cả trong vòng một tháng.
“Ừm…” Thẩm Hi chớp mắt, bỗng nhớ tới một câu hỏi trên zhihu lúc nãy mình tiện tay click vào xem là ‘trải nghiệm yêu đương khi còn đi học là như thế nào’, có nữ sinh ngọt ngào trả lời ‘tôi làm sai một câu, anh ấy liền hôn tôi một cái’. Thẩm Hi bèn đè lên tay Hạ Cửu Gia và cuốn sách tham khảo, thương lượng: “Đông bảo, hôm nay tụi mình làm chút gì đặc biệt đi, nếu cậu làm sai một câu sẽ bị hôn một cái, được không?”
Hạ Cửu Gia hỏi: “Cậu chắc không?”
“… Chắc.” Không đợi Thẩm Hi nói thêm, Hạ Cửu Gia lấy bút ra bắt đầu làm bài. Một tiếng sau cậu làm xong hai đề thi, đưa qua cho Thẩm Hi kiểm tra.
Thẩm Hi hớn hở lật đến trang đáp án, vội vàng dò từng câu, đoán trong lòng chắc mình có thể hôn mấy cái, nhưng cuối cùng cậu phát hiện – toàn bộ đáp án đều chính xác.
Thẩm Hi: “…”
Hạ Cửu Gia cười tủm tỉm: “Nếu cậu muốn chơi theo luật như thế thì một tháng cũng không hôn được hai cái đâu.”
Thẩm Hi lại: “…” Tính sai rồi, Đông bảo nhà cậu là học thần solo debut đó.
“Được rồi, bây giờ còn hoạt động gì nữa?” Hạ Cửu Gia hỏi.
Thẩm Hi đưa cho Hạ Cửu Gia một sợi dây chuyền, sau đó lấy ra một tờ giấy mỹ thuật rất dày, nói: “Đông bảo, đây là sinh nhật đầu tiên chúng ta bên nhau, tớ muốn lưu lại chút dấu ấn, sau đó sinh nhật nào chúng ta cũng cùng nhau.”
“Ý cậu là?” Hạ Cửu Gia thấy trên tờ giấy kia có một thân cây, hình như là Thẩm Hi mới dùng màu nước vẽ. Thân cây to lớn, mỗi bên trái phải có năm cành vươn dài, nhưng cái cành nằm dưới cùng lại rất ngắn, không có lá cây gì cả.
Thẩm Hi trả lời: “Vẽ tranh bằng dấu vân tay.” Cậu lấy ra một hộp mực đóng dấu màu xanh lá, nói tiếp: “Sinh nhật mỗi năm, tớ và cậu mỗi người sẽ in dấu vân tay vào hai bên nhánh cây, tạo thành lá cây. Cậu là ngày 16 tháng 1, tớ là ngày 10 tháng 10. Nhánh dưới cùng là cho năm 18-19 tuổi, trên đó là nhánh cây 20 đến 29 tuổi, lại lên nữa là 30 đến 29 tuổi, sau đó là 40 tuổi, 50 tuổi… mãi cho đến 100 tuổi. Đây sẽ là Love Tree, cây tình yêu của chúng ta, theo thời gian trôi đi, nó sẽ càng ngày càng phát triển xanh tốt. Điều thú vị là, dấu vân tay của con người sẽ không thay đổi, hậu nhân sau này nhìn nó sẽ phải kêu lên trời ạ, những vân tay tạo thành lá cây này đã tồn tại 80-90 năm, từ mười mấy tuổi bắt đầu đến một trăm tuổi mới chấm dứt. Dấu vân tay lại chỉ của hai người kia, không có một ai khác. Hơn nữa, dùng mắt thường có thể nhìn thấy dấu vân tay những cành dưới nhìn cũ hơn những cành trên, nếu dùng khoa học kĩ thuật, biết đâu có thể kiểm tra được niên đại chính xác của những dấu vân tay này, dưới cùng sẽ là năm 2020, tiếp theo là 2021, 2022… Mỗi năm qua, hai người bọn họ vẫn ở bên nhau.”
Love tree là kiểu thế này nè
Hạ Cửu Gia nói: “Cậu thiệt sự có quá nhiều trò.” Miệng thì chọc ghẹo vậy, nhưng lòng cậu như có luồng nước ấm chảy qua, Hạ Cửu Gia ấn ngón trỏ vào hộp mực xanh lá, sau đó cẩn thận đưa tay sang ‘Love tree’, dừng lại ở nhánh cây dưới cùng đại biểu cho mười mấy tuổi, nghiêm túc mà ấn xuống dấu vân tay mình. Ừm, hình dạng và đường vân tay quả thực trông giống lá cây.
“Tớ cũng ấn”, Thẩm Hi nói, “Tháng mười năm ngoái tớ bắt đầu làm cái này”. Nói xong, cậu ấn tay mình ở phía đối diện Hạ Cửu Gia, sau đó bên dưới còn viết dòng chữ: [2020]
Cái cây này đã nảy mầm những chiếc lá tươi tốt đầu tiên.
Từ nay về sau, mỗi nhánh cây sẽ mọc lên 20 chiếc lá, đại biểu hai người cùng nhau qua mười năm.
Thẩm Hi bọc nó vào một màng plastic mỏng, bỏ vào túi hồ sơ, sau đó đưa tay ôm lấy eo Hạ Cửu Gia, kéo đối phương đến trước người mình, há miệng dùng răng nanh cắn cắn nút áo đồng phục Hạ Cửu Gia, nói: “Tớ mang theo áo ngủ… Tớ đi tắm trước.”
“Ừm.”
Hai người lần lượt đi tắm. Chờ Hạ Cửu Gia tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm liền thấy bên ngoài tối đen, cậu ngạc nhiên mà bước nhanh vào chỗ giường xem thử, đập vào mắt là cả không gian đầy ánh sao lấp lánh. Cậu không khỏi ngẩn ngơ, bước chân chậm lại.
Thẩm Hi làm một chiếc đèn ngủ chiếu ngàn sao, đặt trên chiếc bàn trà vừa nãy để bánh kem. Hình dạng các ngôi sao không cụ thể, nhưng mô phỏng rất giống bầu trời đêm sống động ở hiện thực, những tia sáng xám bạc cùng những điểm sáng vàng nhạt chiếu vào trần nhà, nơi dày đặc điểm sáng nhất đại diện cho dải Ngân Hà, cậu cũng lờ mờ nhìn ra được một số chòm sao nổi tiếng. Một bên tủ đầu giường còn có một chiếc đèn ngủ mặt trăng khá lớn, màu vàng nhạt, phía ngoài in hình bề mặt lồi lõm của mặt trăng thật, trông rất đẹp.
Đèn chiếu sao
“Nhiều thứ thú vị thật…’ Hạ Cửu Gia cảm thán.
“Bình thường à.” Giọng Thẩm Hi có điểm tiếc nuối, “Khách sạn Shangri La chi nhánh thành phố CC thật là cái nghèo nhất trong số những chi nhánh tớ từng ở.”
Hạ Cửu Gia: “…” Cậu biết Thẩm Hi thường hay làm màu, gánh nặng thần tượng nặng cả tấn, câu nói này chắc chắn có thể lọt top 10 bộ sưu tập những câu làm màu của Thẩm Hi. Nhưng mà cậu tin thật. Ba Thẩm Hi là nhân vật hàng đầu trong giới IT, mẹ là tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước, tất nhiên nhà sẽ không thiếu tiền, cũng xem như là nhà giàu có, nhưng không đến mức hào môn. Hào môn là kiểu… như ông chủ tập đoàn Thanh Thần – người đầu tư vào công ty ‘Quản gia Ánh Dương’.
Còn chưa hết sững sờ, Thẩm Hi đã mở miệng hỏi: “Có đẹp không?”
“Đẹp, bầu trời sao vĩnh viễn đẹp nhất.” Hạ Cửu Gia đáp.
“Đông bảo,” thái độ Thẩm Hi trở nên rất nghiêm túc, “Mười năm sau nữa, không, trong vòng hai mươi tới, tớ sẽ cho cậu nhìn thấy bầu trời sao thật sự.”
“Tớ sẽ chờ, chuyên gia hàng không vũ trụ của tớ.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng Hạ Cửu Gia cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hóa ra cậu đã bị Thẩm Hi ôm ngang. Hai giây sau trời đất lộn nhào, cậu hoa mắt, ngã nằm lên cái giường king size.
Cậu vừa tính gượng dậy thì Thẩm Hi đã đè lên, nắm cằm Hạ Cửu Gia, nhẹ nhàng hôn xuống.
Hạ Cửu Gia giãy giãy mấy cái, cuối cùng đưa tay ôm bả vai Thẩm Hi.
Mỗi lần hai người hôn sâu đều không thể kiềm chế được. Vài phút sau, trong lúc mơ mơ hồ hồ, đầu óc lâng lâng, Hạ Cửu Gia vô ý thức mà bị Thẩm Hi nâng lên hai chân. Bàn tay to của Thẩm Hi nắm chặt hai đầu gối Hạ Cửu Gia, tách nó ra kẹp vào hai bên sườn mình, sau đó cách hai lớp vải quần ngủ, dùng chú họa mi của mình nhẹ nhàng giao lưu cọ xát chú họa mi đối phương theo tiết tấu, sau đó lại đè ấn, ra sức hôn sâu, không chịu buông tha.
Chẳng biết qua bao lâu, quần ngủ hai người đều ướt.
Hạ Cửu Gia từ trong kích thích tỉnh lại, lấy tay đẩy ngực Thẩm Hi, lồng ngực cậu lên xuống phập phồng, có thể nghe rõ mồn một tiếng mình thở dốc.
“Đông bảo…” Giọng Thẩm Hi trầm thấp, “Cậu đã trưởng thành.”
“…” Hạ Cửu Gia nhỏ hơn một số bạn cùng lớp từ nửa tuổi đến gần một tuổi, bây giờ cũng mới thành niên.
“Sắp thi đại học rồi, tạm thời như vậy… Chờ cho đến thi đại học xong, tớ sẽ ăn cậu.”
“…” Hạ Cửu Gia mới thỏa mãn xong, tràn ngập thân thể là khoái cảm, lười biếng không muốn nói chuyện.
Nhưng trong một thoáng cậu cảm thấy không đúng: vì cái gì là Thẩm Hi ăn mình? Không phải là mình ăn Thẩm Hi sao?”
====