Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 73




Hạ Cửu Gia khóc to một hồi lâu. Nga đang vào tháng 9, Thẩm Hi mặc áo sơ mi dài tay, lúc này áo cậu ướt một mảnh trước ngực, cậu dịu dàng ôm đối phương vào lòng.

Sau đó, Hạ Vĩnh Hòa được nâng vào chiếc xe cứu thương màu vàng. Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi cũng được ngồi bên cạnh với tư cách là người nhà của người bị thương.

Hạ Cửu Gia vẫn chưa hoàn hồn lại. Ba và mình thật sự rất may mắn, đã nhận được một chút thương xót từ ông trời vào giây phút cuối cùng.

Cậu nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Hi, lưng vẫn thẳng tắp, chốc lát nhìn vào mặt ba, chốc lát lại chú ý vào con số trên màn hình.

Cuối cùng, bọn họ đến Bệnh viện Krasnodar. Hạ Vĩnh Hòa được đẩy vào phòng cấp cứu, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi thì đợi ở phòng nghỉ. Không lâu sau, người bên bộ phận liên quan và tình nguyện viên yêu cầu Hạ Cửu Gia đi lấy máu để xét nghiệm ADN, nhằm xác nhận mối quan hệ ruột thịt giữa hai người và xác minh thân phận Hạ Vĩnh Hòa. Sau đó có hai người thuộc lãnh sự quán Trung Quốc tới bệnh viện chờ đợi tình hình những người gặp nạn, đã xuất hiện hỏi thăm và an ủi Hạ Cửu Gia, cả hai ở lại khoảng nửa giờ rồi vội vàng quay trở lại phòng ICU. Hạ Cửu Gia lo lắng sẽ bị lộ chuyện ‘không có visa’, nhưng đối phương dường như không để ý lắm đến chuyện này. Nghe nói di thể của những người tử vong cũng đang được để trong bệnh viện này, chờ ngày mai người nhà của họ sẽ đến nhận lãnh, cũng bằng xét nghiệm. Ngoài ra, có hai bên truyền thông tiếng Hoa cũng vào bệnh viện và phỏng vấn Hạ Cửu Gia cùng Thẩm Hi.

Các bên truyền thông trong nước ngay lập tức biết được kết quả của cuộc tìm kiếm, các tài khoản chính thức nhanh chóng cập nhật tình hình:

[XX Nhật báo: Cập nhật tình hình: #Xe du lịch ở Nga rơi xuống biển# Điều kỳ diệu đã xảy ra! Tìm thấy hướng dẫn viên! Vào lúc 5 giờ chiều ngày 17 tháng 9 theo giờ địa phương, một máy bay trực thăng của Nga đã tìm thấy hướng dẫn viên đã lênh đênh trên biển suốt 25 giờ! Bệnh viện cho biết, hiện tại sức khỏe của hướng dẫn viên tương đối ổn định.]

Hạ Vĩnh Hòa chỉ ngủ chừng ba hoặc bốn tiếng. Khoảng chín giờ tối theo giờ địa phương, chú tỉnh dậy. Y tá đẩy giường bệnh ra khỏi phòng cấp cứu và chuyển Hạ Vĩnh Hòa lên khoa nội trú ở tầng 4. Lãnh sự quán Trung Quốc, các ban ngành liên quan của Nga và các tình nguyện viên đều đến thăm chú.

Sống sót sau tai nạn, Hạ Vĩnh Hòa và Hạ Cửu Gia đều có chút xúc động.

Hạ Vĩnh Hòa kể lại hành trình 25 giờ ở dưới nước của mình: “Ba bắt được một chiếc phao… ráng bám víu được mấy tiếng, sau đó gặp mấy cơn sóng lớn, ba bị tuột tay mất… Sau đó đành phải tự mình bơi, cứ vài giây lại phải quạt nước vài cái, để mình không bị chìm… lâu lâu lại có hải âu bay tới mổ vào đầu và tay, rất đau… “

Hạ Cửu Gia nghe vậy, rất xót xa: “Trôi xa như vậy… Cũng may không gặp cá ăn thịt người.”

Sau khi kể xong, Hạ Vĩnh Hòa hỏi Hạ Cửu Gia: “Con xin visa gấp à?” Hạ Vĩnh Hòa rất thành thạo về thủ tục xin visa nên chú cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hạ Cửu Gia thành thật trả lời: “Dạ không, con giả làm khách du lịch đi theo đoàn, miễn visa.”

Hạ Vĩnh Hòa gật gật đầu, không nói gì, không la mắng cũng không khen ngợi, lại hỏi tiếp: “Tại sao Thẩm Hi cũng đi chung…?” Chú đã từng gặp Thẩm Hi khi cậu làm thêm ở KFC.

“Chú ạ,” Thẩm Hi giả vờ bình tĩnh rất khá, “Hạ Cửu Gia như người thân của cháu vậy, là người anh em rất quan trọng với cháu, ba cậu ấy cũng là ba cháu, vì vậy cháu phải đến giúp đỡ——”

Hạ Vĩnh Hòa cười: “Hai tên nhóc này.”

Thẩm Hi lại hỏi: “Chú đã được ăn cơm chưa? Cháu ra ngoài mua đồ ăn ạ.”

“Có vẻ được rồi.”

“Cậu chờ tớ tí nhá.”

Thẩm Hi vừa đi ra ngoài, Hạ Vĩnh Hòa liền hỏi: “Có cứu được tất cả mọi người không?”

Hạ Cửu Gia im lặng một hồi, mới nói: “Dạ không, 9 người đã chết và còn 5 người mất tích. Ba ơi, ba có phải chịu trách nhiệm trực tiếp hay gián tiếp vụ việc này không?” Đây cũng là điều cậu lo lắng.

Hạ Vĩnh Hòa lắc đầu: “Xe đón khách và tài xế địa phương luôn do CC Travel sắp xếp. Dù hướng dẫn viên nào dẫn đoàn đi chăng nữa thì quy trình đều giống như nhau.” Huống chi chú cũng là tạm thời được chuyển chuyến đến Đông Âu thay cho đồng nghiệp.

“Vậy là tốt rồi……”

Hạ Vĩnh Hòa ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía xa xăm: “Nhưng mà ba vẫn không ngừng tự hỏi, nếu lúc đó mình cố gắng trì hoãn một chút, không đúng giờ rời đi trung tâm thương mại, liệu có thể tránh được xe tải và tránh được thảm kịch này không… “

“Ba đừng nói như vậy.” Hạ Cửu Gia khá không vui, “Ba, ba cũng là nạn nhân mà? Còn suýt nữa thì chết đuối. Ba đừng tự gánh trách nhiệm được không?” Hạ Cửu Gia biết ba mẹ mình đều là con người ‘thánh mẫu’, ngay cả cậu cũng hay bị người ta nói là ‘thánh mẫu’.

Mọi người thường hay thắc mắc: Không biết những thủ phạm gây ra thảm kịch XX qua nhiều năm nghĩ lại thì họ cảm thấy thế nào? Suy nghĩ cái gì? Nhưng thực tế là có lẽ bọn họ chẳng hề nghĩ gì cả – con người rất giỏi bào chữa cho bản thân, chẳng có mấy người chịu quy trách nhiệm về mình. Chỉ có ‘thánh mẫu’ mới nghĩ, nếu tôi không làm điều đó vào thời điểm đó thì cõ lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nhưng người không phải thần thánh, không ai đoán trước được tương lai, nên phải học cách tha thứ cho chính mình.

Hạ Cửu Gia cảm thấy mình không chỉ cần giúp ba chữa lành vết thương thể xác mà còn cả vết thương tâm lý nữa.

Đến 11 giờ đêm, Hạ Vĩnh Hòa nói: “Cửu Gia, Thẩm Hi à, không cần qua đêm ở đây.”

“Nhưng mà…”

“Ba không sao.” Hạ Vĩnh Hòa đáp, “Phòng này không có giường, hai đứa ở khách sạn gần đây đi.” Có lẽ người Nga không có thói quen người nhà ngủ lại qua đêm nên phòng bệnh lớn như vậy mà chỉ có một chiếc giường. Lúc này những người nhà khác vẫn chưa đến, không biết ngày mai bọn họ định giải quyết như thế nào.

Hai người nói tới nói lui, cuối cùng Hạ Vĩnh Hòa đã hạ gục được Hạ Cửu Gia. Kể từ khi khả năng kinh tế được cải thiện, Hạ Vĩnh Hòa đã tuyên bố rằng “ăn uống với bạn bè sẽ không khiến người khác phải mất một xu”.

“Đành vậy.” Hạ Cửu Gia khẽ gật đầu, “Ba nghỉ ngơi thật tốt nha… Thẩm Hi, đi thôi.”

Thẩm Hi bước tới: “Ừ.” Sau đó nhìn sang giường bệnh, “Ba mình à, chú ngủ thêm một lát nhé, tụi cháu đi trước, ngày mai gặp lại.”

“Ừm.”

Ra khỏi bệnh viện Krasnodar, hai người đi cùng giám đốc Lưu và giám đốc Trương đến một khách sạn cách bệnh viện không xa. Giám đốc Lưu và giám đốc Trương cũng đến hiện trường cứu nạn trước, sau đó mới đến bệnh viện để tìm hiểu thông tin trước khi lên phương án xử lý. Cả hai đều lớn tuổi nên lúc này sắc mặt đầy mỏi mệt.

Trên đường, Hạ Cửu Gia nói với Thẩm Hi: “Thẩm Hi à, ngày mai cậu về nhà trước đi.”

Thẩm Hi ngạc nhiên: “Tại sao?”

Hạ Cửu Gia nói: “Ở đây không có việc gì nữa rồi. Ba tớ đã được cứu và sức khỏe cũng ổn định. Tớ sẽ ở lại thêm vài ngày nữa chờ ba khôi phục lại bình thường. Cậu mau quay về ôn tập, đừng để chậm tiến độ. Bây giờ đang là thời điểm chạy nước rút của lớp 12, đừng đế cuối cùng không thi nổi vào lớp thực nghiệm khoa kĩ thuật.”

Thẩm Hi đáp: “Không được.”

Hạ Cửu Gia: “???”

Thẩm Hi: “Đông bảo à, cậu chăm sóc ba, tớ chăm sóc cậu.”

“……”

“Tớ rất muốn chăm sóc cho cả hai người. Nhưng mối quan hệ chúng ta lúc này… ba tụi mình sẽ không đồng ý. Vì vậy, cậu chăm sóc ba, còn tớ chăm sóc cậu.”

“…” Hạ Cửu Gia đành đáp, “Vậy chờ thêm hai ngày nữa xem tình hình nhé.”

Thẩm Hi ngọt ngào: “Ừ.”

“…” Cảm xúc trào lên trong lòng Hạ Cửu Gia. Cậu tin chắc rằng tia hy vọng nhỏ nhoi cậu nhận được trong biển tuyệt vọng ngày hôm qua chính là từ ánh mắt, nét mặt, động tác và lời nói của Thẩm Hi.

…………

Khách sạn hai người ở là khách sạn năm sao. Hạ Cửu Gia quyết định đợi thêm hai ngày nữa khi giám đốc Lưu và giám đốc Trương không giám sát cậu thì sẽ đổi chỗ ở. Dù sao cậu cũng là con trai nhân viên lâu năm của họ, họ cẩn thận quan tâm hơn là chuyện bình thường.

Nguy hiểm qua đi, hoảng sợ suốt một ngày, vừa vào phòng khách sạn, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi liền điên cuồng hôn nhau..

Giống như muốn thông qua chuyện này chứng minh mọi thứ vẫn bình thường như trước.

Trong lòng Hạ Cửu Gia chỉ có một suy nghĩ: thật may mắn biết bao khi có được tình cảm của Thẩm Hi.

Hạ Cửu Gia khá tự luyến, cậu luôn cảm thấy hoàng tử hay công chúa có yêu mình cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ cậu lại thấy có thể cùng Thẩm Hi vượt qua cả quãng đời còn lại là chuyện quá có hời cho mình.

Hai người dùng sức cọ xát đầu lưỡi nhau cho đến khi chúng nó tê dại.

Giữa lúc buông ra lấy hơi thở, Hạ Cửu Gia thầm thì nói “Tớ yêu cậu…” sau đó lại bị đối phương ngậm lấy môi. Thế nhưng, trong toàn bộ quá trình ấy, Hạ Cửu Gia vẫn cố gắng thầm thì câu “Tớ yêu cậu” nhiều lần.

Dù sao thì vẫn còn trẻ. Có thể một ngày nào đó, cậu sẽ ngại ngùng mà không dám mở miệng nói ba từ này hoặc cảm thấy nó chỉ là mấy trò thả thính của tuổi thiếu niên, nhưng mà, ai bảo bây giờ cậu đương giữa tuổi thanh xuân.

Sau đó, chân đột nhiên đụng phải cái gì, Hạ Cửu Gia ngã xuống ghế sô pha ở góc.

Thẩm Hi nhào tới, quỳ một chân trên sô pha, duỗi hai tay nâng cằm Hạ Cửu Gia lên, tiếp tục đè xuống hôn.

Từ vụ việc của Hạ Vĩnh Hòa, các cậu nhận ra chuyện bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào, vì vậy cả hai đều muốn nhanh chóng cảm nhận sự hiện diện của nhau..

Một lúc sau, khóe miệng của Hạ Cửu Gia chảy xuống một giọt nước miếng, Thẩm Hi đưa tay kéo mạnh tóc Hạ Cửu Gia, khiến cậu ngẩng cổ lên, rồi lại cúi xuống liếm theo đường giọt nước miếng chảy, từng chút một cho đến khi đầu lưỡi bắt đầu tiến quân bên dưới cổ áo. Thẩm Hi thả đùi phải xuống ghế sô pha, làm tư thế nửa ngồi xổm trên sàn, rồi dùng đầu lưỡi làm ướt phần ngực phải trên áo sơ mi của Hạ Cửu Gia, Hạ Cửu Gia nhịn không được bắt đầu rên rỉ.

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.

“…” Hạ Cửu Gia với tay lấy Iphone — bởi vì thỉnh thoảng đi du lịch nước ngoài nên cậu có đăng ký chuyển vùng quốc tế.

Giọng Hạ Vĩnh Hòa vang lên: “Đến khách sạn chưa?”

Hạ Cửu Gia ậm ừ: “Dạ rồi.”

“Thẩm Hi cũng ở trong phòng?”

“… Dạ.” Hạ Cửu Gia muốn đẩy Thẩm Hi ra nhưng đẩy không được, Thẩm Hi đã ngậm đầu ngực cậu, khuấy động đầu lưỡi.

Hạ Vĩnh Hòa thuận miệng hỏi: “Hai đứa đang làm gì vậy?”

“Tụi con…” Hạ Cửu Gia nhìn Thẩm Hi, trả lời: “Tụi con đang làm bài tập.”

Thẩm Hi lúc này đã buông ra bên ngực phải, chuyển sang tấn công bên còn lại. Cậu dùng đầu lưỡi liếm láp chỗ nhô lên rồi dùng răng cắn nhẹ nó.

“Đừng làm nữa,” Hạ Vĩnh Hòa nói, “hai đứa nghỉ ngơi đi.”

“Dạ……”

Vừa cúp điện thoại, Hạ Cửu Gia liền ngăn đối phương lại, nói “Đừng”, hai người lại tiếp tục hôn nhau.

Chẳng biết qua bao lâu, hai người mới tách ra.

Thẩm Hi lên tiếng: “Hôn đến miệng sưng lên rồi…”

Hạ Cửu Gia: “…”

“Đông bảo à,” Thẩm Hi lại nói, “Tớ vốn nghĩ cậu lạnh lùng lãnh đạm lắm, chắc tình cảm không sâu sắc, thật không ngờ… Cậu thật sự hoàn toàn kế thừa gien si tình của ba mẹ.”

“… Ba mẹ tớ á?”

“Ừ, nhà các cậu có gien si tình.” Ba của Hạ Cửu Gia đúng là trường hợp hiếm thấy, bây giờ thể loại người cha bội bạc đi đâu cũng thấy.

Hạ Cửu Gia im lặng, nghĩ đến sợi dây chuyền vàng.

Thẩm Hi bèn nói sang chuyện khác: “Đông bảo, thể chất của cậu thật sự thích hợp làm phóng viên.”

Hạ Cửu Gia hỏi lại: “Vì sao?”

Thẩm Hi nói: “Tại cậu không phải dạng thể chất bình thường ấy. Cậu sẽ là tiêu điểm toàn khối, tiêu điểm toàn trường, tiêu điểm toàn nước…”

“…” Tuy nghe hơi sợ nhưng có vẻ đúng thật. Nhưng mà cũng nhờ Thẩm Hi mà Hạ Cửu Gia mới nhớ ra, cậu muốn viết một bài ‘đưa tin từ hiện trường’!!!

Sau khi được Hạ Vĩnh Hòa đồng ý, cậu cắm điện thoại vào pin dự phòng, ngồi trên giường khách sạn hăng say gõ chữ, chỉ sau nửa tiếng cậu liền viết xong bài báo <25 giờ lênh đênh trên biển của hướng dẫn viên du lịch>, cố gắng tái hiện lại quá trình hy vọng, tuyệt vọng, rồi lần thứ hai hy vọng của ba mình. Khi viết đến chi tiết mấu chốt là ‘sợi dây chuyền vàng’, cậu đã rơi mấy giọt nước mắt. Ngoài ra, Hạ Cửu Gia còn mô tả vụ tai nạn và công tác cứu viện qua con mắt của người chứng kiến tên ‘Anh Hạ’.

Sau đó, cậu tận dụng việc được ở trong bệnh viện quan sát, lại viết thêm một bài báo về việc những người bị thương và tử vong được thu xếp như thế, giải thích rõ ràng rành mạch – Bệnh viện Krasnodar rất tiên tiến và có thể thực hiện các hoạt động cứu viện.

Viết xong, Hạ Cửu Gia dùng tài khoản công chúng của Hạ Vĩnh Hòa để đăng bài viết – thật ra sau bài báo về tổ chức ‘Bác sĩ không biên giới’, Hạ Cửu Gia cũng đăng tải lên thêm mấy bài.

Không ngờ rằng, những bài báo này vừa đăng lên, ngay lập tức đã thu hút nhiều lượt đọc. Hạ Cửu Gia quan sát số lượt chia sẻ dần dần tăng lên.

Đặc biệt là bài viết <25 giờ lênh đênh trên biển của hướng dẫn viên du lịch> sau đó được đăng lại trên các tài khoản weibo lớn, tiếp cận nhiều người đọc hơn, cũng rất được quan tâm.

…………

Hai người đến ba giờ mới đi ngủ. Thẩm Hi cởi quần áo và vớ, chỉ mặc quần short, ôm Hạ Cửu Gia vào lòng mà ngủ.

Kỳ lạ là dù đêm qua chỉ ngủ được ba bốn tiếng nhưng Hạ Cửu Gia lại không thấy buồn ngủ một chút nào, một chốc lo lắng cho ba, một chốc lại lo lắng cho những du khách cùng đoàn. Đến sáu giờ sáng cậu tự động tỉnh dậy. Cậu lướt Weibo xem tin tức, phát hiện vào rạng sáng nay lại tìm thêm được một du khách nữa!

Thế nhưng có rất ít hy vọng cho 4 người còn lại, số người chết nhiều khả năng sẽ được ấn định ở con số ’13’.

Cậu có thể cảm nhận được sự đau lòng xé tim xé gan của thân nhân.

Hạ Cửu Gia ngây người xem tin, suy nghĩ mông lung suốt, một giờ trôi qua cậu mới thầm mắng bản thân: Hạ Cửu Gia, mày còn có cuộc sống của chính mình, đừng đắm chìm hoàn toàn vào chuyện này. Nếu vẫn cứ mang sự ‘đồng cảm’ này đến mấy ngày sau, cậu sẽ bị những cảm xúc tiêu cực nuốt chửng.

Hạ Cửu Gia khẽ lắc lắc đầu, làm những chuyện của riêng mình thôi.

Đúng rồi, làm bài tập.

Ngày hôm qua cậu không hề học tập, thật là chuyện hiếm thấy trong sáu năm qua. Chỉ còn tám chín tháng nữa là đến kì thi đại học, nếu phải ở lại đây cùng ba một tháng mới trở về thành phố CC thì mày thật sự định không học tập một tháng sao, Hạ Cửu Gia???

Học, mỗi ngày đều cần học tập.

Nghĩ đến đấy, Hạ Cửu Gia mở điện thoại lên, tùy tiện chọn đề thi toán học cấp tỉnh của tỉnh nọ làm.

Cả quá trình cậu đều tính nhẩm, tới một đề bài hơi phức tạp cậu bị khựng lại một chút, cần viết ra phép tính theo công thức chỉ.

Đầu giường phòng khách sạn có đặt một cây bút bi, một cây bút lông hai đầu màu đen, nhưng lại không có giấy. Không biết có phải do vị khách thuê trước để quên, và phục vụ phòng cứ để yên đó hay không.

Đề này nhất định cậu phải tính ra đáp số, không có khả năng bỏ qua sau này lại tính. Nhưng không có giấy thì viết ở đâu bây giờ… Mở phần notes trên điện thoại ư? Không được, có nhiều kí hiệu trên điện thoại không gõ được.

Hạ Cửu Gia quay đầu nhìn, vừa lúc bắt gặp tấm lưng rộng lớn, mạnh mẽ, sung mãn của Thẩm Hi.

Đúng lúc này Thẩm Hi nhúc nhích thân người, dường như mới tỉnh, gọi: “Đông bảo…”

“Thẩm Hi,” Hạ Cửu Gia hỏi, “Tối qua cậu không tắm đúng không?”

Thẩm Hi vừa trả lời vừa xoay người lại: “Ừa… mệt quá nên để sáng nay tắm.”

Hạ Cửu Gia ngăn cản: “Đừng xoay người, cậu cứ nằm yên đó.” Nói xong, Hạ Cửu Gia với tay lấy cây bút lông đen, mở nắp đầu nhỏ hơn, bắt đầu xoẹt xoẹt viết công thức toán học lên tấm lưng trần của Thẩm Hi. Đầu bút mang đến cảm giác trơn láng.

“Đông bảo…” Thẩm Hi nghĩ đến tối qua hai người tâm ý tương thông, chắc Đông bảo đang viết thư tình phiên bản đặc biệt đây mà. Viết ở trên lưng mình… ngẫm lại cũng lãng mạn phết. Muốn chính mình đoán từng chữ sao? Nhìn không được nhưng lại cảm nhận được, thật thú vị.

Là chữ gì nhỉ? Sao thấy hình dáng hơi kì…

Thẩm Hi không dám cử động, không dám thở mạnh, sợ phá hư kiệt tác của bạn trai, trái tim cậu đập loạn xạ.

Một phút sau, Hạ Cửu Gia ngừng bút, vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Hi: “Được rồi, cậu đi tắm đi.”

Thẩm Hi dịu dàng đáp: “Ừ”. Cậu tung tăng mang theo chữ viết trên lưng bước vào phòng tắm.

Vừa đóng cửa Thẩm Hi liền vội vã xoay người, ngoái đầu ra sau nhìn vào gương đọc ‘thư tình’ của Đông bảo nhà cậu.

Chỉ thấy nằm giữa hai xương bả vai là mấy dòng viết ngay ngắn:

[A (2,0) ; B (2,0) ; C (2,4a) ; D (2,4a)

BE / BC = CF / CD = DC / DA (0≤k≤1), thì E (2,4ak),F (24k , 4a), G (2,4a4ak)

OF: 2ax (2k1)y=0, GE: a(2k1)x y2a=0



Vậy… tổng khoảng cách là: 2a]

Thẩm Hi “????”

Gì dza chời? Thư tình đâu??!!

========