Từ buổi ‘ước hẹn quân tử’ kia, Thẩm Hi như thay đổi thành người khác!!! Toàn thể học sinh và giáo viên lớp 10-6 kinh ngạc muốn rớt cằm! Thẩm Hi nỗ lực học tập! Còn không hề quậy phá gì! Nếu bảo là bị điểm thi giữa kỳ kích thích thì cũng không đúng lắm, dù sao thi giữa kỳ đã qua rất lâu.
Ba bạn chung phòng ký túc xá của Thẩm Hi tiết lộ, mỗi ngày Thẩm Hi 3 giờ khuya mới đi ngủ, 7 giờ sáng đã dậy rồi, ăn sáng cũng không thèm ăn liền trực tiếp vào lớp học, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi 4 tiếng, vừa về ký túc xá là lập tức làm bài tập, ngoài đi toilet thì không đi bất kì đâu, thậm chí thứ bảy chủ nhật cũng nhất quyết không ra ngoài chơi. Bạn cùng phòng đều bảo: “Còn hơn cả hút cần.”
Vào ban ngày, Thẩm Hi cũng không ngồi chơi, không nói chuyện tám nhảm, không cúp cua, từ đầu đến cuối đều dành cho học tập. Nhưng phương pháp của cậu khác với Hạ Cửu Gia. Trong khi Hạ Cửu Gia nghiêm túc nghe giảng, ghi chép thì Thẩm Hi lại thấy ‘lãng phí thời gian’, cậu chỉ dùng một lỗ tai tùy ý nghe giảng, còn lại đem tinh lực chủ yếu dùng để giải đề – giờ văn làm bài toán, giờ toán làm bài anh, giờ anh làm bài lý, giờ lý làm bài hóa… Cậu một hơi mua một lúc n tập đề bài, mỗi ngày đều cúi đầu giải.
“Thẩm ca…”, An Chúng kinh ngạc, “Mày bị ai nhập vào sao?”
Tiền Hậu cũng nói: “Thẩm ca, đừng hù dọa tụi tao chứ!”
Thượng Quan Lăng Tiêu: “Thẩm ca, chả lẽ trúng virus gì à???”
“Lăn nhanh sang một bên.’” Thẩm Hi cũng không thèm ngẩng đầu, “Gần đây anh mày bận, tụi bây tự do hoạt động.”
An Chúng, Tiền Hậu và một đám đàn em: “Dạ…”
Thẩm Hi tuân thủ cam kết nghiêm ngặt, không tiếp tục gửi thư hay tỏ tình, cho Hạ Cửu Gia ‘khoảng cách’ mà cậu muốn, chỉ là mỗi ngày trước khi đi ngủ, Thẩm Hi đều sẽ chụp hình toàn bộ ‘thành tích chiến đấu’ của mình gửi cho Hạ Cửu Gia.
Không thể không thừa nhận một khi học thần đã quyết tâm thì khác biệt một trời một vực với quyết tâm của học sinh kém. Học thần giải bài cũng rất nhanh. Cùng một buổi tối, học dở chỉ làm được hai bài, học thần có thể xoẹt xoẹt mười bài như chơi.
Vì vậy, mỗi sáng sớm Hạ Cửu Gia đều khiếp sợ nhìn thấy… tối hôm qua Thẩm Hi làm xong hai bộ đề cho mỗi môn!!! Thẩm Hi có thật nhiều sách tham khảo, ví dụ như <Đề thi chọn lọc> hay <Giải trọn bộ tài liệu giảng dạy của Vương Hậu Hùng> v.v… Những đề nhìn một phát là biết cách giải thì Thẩm Hi thường bỏ qua, chỉ làm những đề ‘thú vị’, cuối cùng mới đối chiếu đáp án đằng sau. Ngoài ra, Thẩm Hi còn học thuộc lòng từ vựng cùng cấu trúc câu tiếng Anh và tiếng Trung.
Mà sau khi gửi từ mười mấy trang đến mấy chục trang giấy viết đầy bài tập, Thẩm Hi chỉ thêm một câu: “Hôm nay vẫn còn thích cậu.” Ngoài ra không thêm bất kỳ lời nào. Mỗi ngày đều là câu ‘Hôm nay vẫn còn thích cậu’ ấy. Ngày nào cũng thế, không có gì đặc biệt cả.
Thế nhưng, trong mắt Hạ Cửu Gia, những trang bài tập cùng dòng chữ ‘Hôm nay vẫn còn thích cậu’ mà Thẩm Hi phải dùng 14, 15 tiếng mỗi ngày hoàn thành còn khiến tim người ta đập rộn hơn những tin nhắn tỏ tình dài thật dài trước đó.
Hạ Cửu Gia có cảm giác nguy hiểm. Bình thường cậu không thức đêm học bài, thậm chí sau giờ tự học buổi tối cũng không làm thêm bài tập. Cậu chỉ làm bài thi và tài liệu tham khảo trường phát, xem sách thầy cô đề cử, cảm thấy thế là đủ rồi. Trường học có kinh nghiệm nhiều năm sẽ chọn những đề tốt nhất, hẳn đã bao trùm kiến thức trong tài liệu tham khảo bên ngoài. Vì nguyên nhân này, mỗi ngày Hạ Cửu Gia đều dùng thời gian tự học để làm xong bài tập các môn, về phòng ngủ cũng không mở cặp sách ra, chỉ đọc tiểu thuyết kinh điển tiếng Trung, tiếng Anh để học từ vựng và xem cách viết.
Thế nhưng, dưới áp lực từ Thẩm Hi, Hạ Cửu Gia cũng… mua cuốn <Đề thi chọn lọc>, dành thời gian lúc nghỉ trưa hay tan học làm một vài bài, không ngờ cũng gặp mấy dạng đề mới, trong lòng thầm nghĩ ‘ước định’ ngày đó thật quá perfect, giúp mình tiến bộ hơn nhiều.
———-
Trước ngày thi tháng, Hạ Cửu Gia đến một tiệm văn phòng phẩm mua bút. Trùng hợp lại gặp Thẩm Hi. Hạ Cửu Gia không gọi, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng chào liền quay đầu đi, làm bộ như không thèm để ý chút nào, sau đó bảo chủ tiệm đem bốn cây bút nước màu đen cho cậu thử.
Với lần thi tháng này, cậu còn cẩn thận hơn kỳ thi giữa kì – lỡ mà thua thì phải bán mình cho Thẩm Hi, làm đối tượng hẹn hò với cậu ta, nghĩ thôi là thấy đáng sợ. Vì vậy, cậu cố ý ra ngoài mua bút. Tựa như đao kiếm với chiến sĩ, gậy đánh golf và vợt đánh cầu với tuyển thủ thể thao, bút chì bút mực với học sinh chính là bạn đồng hành, vô cùng quan trọng.
Chủ tiệm đưa ra từng cây bút, Hạ Cửu Gia chăm chú thử từng cây một. Cậu không nghĩ nhiều, liền trực tiếp dùng bài thuộc lòng <Chúc Chi Vũ lui quân Tần> của môn Văn để thử bút.
Cậu cầm cây đầu tiên viết trên tờ giấy trắng: Bởi vì bút chưa từng dùng qua, mực không kịp xuống ngòi, chữ ‘Phu’ viết không lên mực, Hạ Cửu Gia phải viết đè mấy lần mới thành công viết chữ ‘Phu’ bình thường.
Hạ Cửu Gia lại đổi tiếp cây thứ hai, xuống hàng viết: <Ký đông phong trịnh, hựu dục tứ kỳ tây phong>. Bởi vì phải thử bút, Hạ Cửu Gia viết chữ rất lớn, khoảng cách giữa các chữ cũng rộng.
Cây thứ ba: <Nhược bất khuyết tần, tương yên thủ chi?>
Cây thứ tư: <Khuyết tần dĩ lợi tấn, duy quân đồ chi.>
Viết xong câu này, Hạ Cửu Gia quyết định mua cây viết thứ tư. Cảm giác khi viết tốt nhất, rất lưu loát.
Chữ Hạ Cửu Gia khá đẹp, bốn dòng này nhìn thật cảnh đẹp ý vui, trừ chữ ‘Phu’ – bởi vì mực không đều, lại viết đè nhiều lần, nhìn qua có chút không hài hòa.
Thẩm Hi xích lại gần nhìn: “Ý cha, có hai chữ thật xấu.”
“Hai chữ?” Hạ Cửu Gia nhìn nửa ngày, “Hai chữ nào?” Ngoài chữ ‘Phu’ ra còn chữ nào nữa?
Thẩm Hi lại nói: “Có một chữ nữa.”
“…” Hạ Cửu Gia cau mày. Cậu là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nghe Thẩm Hi nói thế liền có một tí khó chịu, không thoải mái. Hừm, làm gì cũng phải hoàn mỹ.
Thẩm Hi dường như chú ý đến biểu tình Nhóc Thịt Đông biểu lộ ra, khóe miệng nhếch lên, một cánh tay đặt lên tủ kính, nhẹ nhàng dựa vào. Hôm nay cậu không mặc đồng phục học sinh, thắt lưng buộc chặt như khoe khéo vòng eo đẹp, cậu nói: “Nhóc Thịt Đông có từng ghé qua Lâm viên Sư Tử ở Tô Châu không?”
“Hả?” Hạ Cửu Gia không hiểu lắm, “Chưa ghé qua.”
Thẩm Hi lại đáp: “Tớ đến thăm rồi.”
“Cậu đến thăm thì kệ cậu…” Khoe khoang cái gì?
“Đừng nóng.” Thẩm Hi tiếp tục giải thích: “Ở trong Lâm viên Sư Tử, có một toà đình tên ‘Chân thú’. Vua Càn Long đang ở Giang Nam thì đi dạo chơi gần đây, bỗng nhiên vua nhất thời nổi hứng, sai người chuẩn bị bút mực, rồi múa bút ban chữ, viết ba chữ ‘Chân hữu thú’ (Thật thú vị). Viết xong vua lại cảm thấy hối hận, cảm thấy ba chữ ấy tầm thường không chịu nổi. Khi đó Trạng Nguyên Hoàng Hỉ ở bên cạnh bồi giá, đoán được suy tư của Càn Long, liền bảo mình nghèo rớt mồng tơi, kính xin hoàng thượng ban chữ ‘Hữu’ (có) ở giữa cho hắn. Vì vậy Càn Long liền thuận thế, lưu lại đơn độc hai chữ ‘Chân thú’, lập tức từ tục chuyển thành nhã, ý cảnh hoàn toàn khác biệt. Sau khi Càn Long đi, quan viên địa phương lập tức xây đình các, chính là đình ‘Chân thú’”.
Hạ Cửu Gia ngơ ngẩn nhìn, không hiểu ý gì.
Thẩm Hi lại cười, trông rất anh tuấn: “Cho nên nếu ngài không vui lắm… Hai chữ kia có thể ban cho kẻ hèn này được không?”
Hạ Cửu Gia gật đầu: “Được thôi.”
“Ừm.”
“Rốt cuộc là hai chữ nào viết không đẹp?”
Thẩm Hi rút ra một cây bút đỏ, mở nắp đặt sang bên, lại dùng ngón tay thon dài đè lên tờ giấy Hạ Cửu Gia thử bút, kéo lại gần mình, khoanh một vòng tròn ở chữ ‘Phu’: “Chữ này.”
Hạ Cửu Gia cũng nghĩ đến: “Ừ, tôi biết. Còn chữ nào nữa?”
“Chữ này cậu phải cho tôi đấy.”
“Ừ.”
“Còn có…” Thẩm Hi dài giọng, cổ tay nhấc lên, nắm cây bút chậm rãi dời xuống dòng thứ tư, tại câu <Khuyết tần lấy lợi tấn, duy quân đồ chi> liền khoanh vòng chữ ‘quân’, nói: “Còn chữ này nữa.”
“…” Đã nhìn ra mình bị mắc lừa, Hạ Cửu Gia không nói nổi một lời. Thẩm Hi không gửi thư tình, không bày tỏ, cậu cũng không thể mắng người ta được. Chữ ‘quân’ kia, dù không phải rất đẹp nhưng cũng không đến nỗi xấu lắm, chẳng kém những chữ khác là bao.
Thẩm Hi còn nói: “Được rồi đó, cậu đã đồng ý sẽ đưa hai chữ đó cho tớ.”
“…” Chuyện tới nước này liền không thể đổi ý, Hạ Cửu Gia chỉ có thể không bày tỏ gì, ngầm chấp nhận.
Ngón tay Thẩm Hi gõ nhẹ lên mặt quầy thủy tinh mấy cái: “Bà chủ, cho cháu một con dao rọc giấy.”
Bà chủ tầm 50 tuổi, không hiểu gì cả mà đưa cho Thẩm Hi một con dao rọc giấy: “Tám tệ.”
Thẩm Hi tiếp: “Thêm một cây thước kẻ.”
Bà chủ hỏi: “Loại nào?”
“Loại rẻ nhất ạ.”
“Đây, sáu tệ.”
“Cảm ơn bác.” Động tác Thẩm Hi rất từ tốn, ‘cạch’ một tiếng đẩy lưỡi dao lên, đặt thước canh bên trái chữ ‘phu’, cẩn thận hạ dao, đảm bảo mình cắt thẳng tắp, không rạch đến chỗ khác. Sau bốn nhất cắt trên dưới trái phải, Thẩm Hi dùng mũi dao khều chữ ‘phu’ lên, để ở một bên, tiếp tục cắt lấy chữ ‘quân’. Hạ Cửu Gia chẳng có cách nào khác, chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên nhìn.
Chừng mười giây sau, Thẩm Hi cắt xong chữ thứ hai, đặt sau chữ ‘phu’, ngón trỏ và ngón giữa tay phải đè lên chữ, sờ sờ vài cái, rồi nhẹ nhàng nắm lấy hai chữ kia vào lòng bàn tay, nhìn Hạ Cửu Gia nói: “Được rồi, cậu ban cho tớ hai chữ cậu viết.”
“…” Hạ Cửu Gia vừa trắng lại vừa da mặt mỏng, mặt ửng thành một màu hồng nhạt. Không biết là tức hay là thế nào.
Bà chủ tiệm văn phòng phẩm 50 tuổi cuối cùng cũng hiểu trò đùa giữa hai đứa nhóc này, dường như được mở ra thế giới mới, một câu cũng không thốt nên lời, dùng biểu tình ‘má ơi còn có thể như này nữa hả’ mà nhìn Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia.
Thẩm Hi lại mua băng keo hai mặt, mở ra cuốn sổ tay màu đen vừa mua, đặt hai chữ ‘Phu’, ‘Quân’ mà Hạ Cửu Gia vừa cho vào, sắp xếp ngay ngắn, dán vào trang bìa trong, lại dùng ngón cái ấn hai phát, miết chặt, sau đó nói một câu ‘Thi tháng cố lên” rồi đẩy ra cửa tiệm văn phòng phẩm đi vào làn mưa lất phất.