Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 48: Dùng thứ quý giá nhất đến trao đổi đi!




Thành lòng đất có một cái chủ đường nối hẹp dài, hai bên đường nối đều đào ra hang, chen ở rất nhiều gia đình, nhưng nhìn tình huống so với lều hộ trên mặt đất có lẽ tốt hơn một chút, người cũng không có không trọn vẹn nghiêm trọng như vậy, rất nhiều chỉ là có chút thiếu ngón tay, mọc ra thêm ngón tay, mù một con mắt, thiếu một chân, hoặc là có chút suy yếu.

Coi như đã biến thành rác rưởi, nhân loại vẫn như cũ còn giai cấp có thượng, trung, hạ, đây chính là xã hội loài người.

Tiêu Tiễn làm người hoàn toàn đứng xem, có chút thổn thức. Mà Thất thiếu thì lại không chút biến sắc nắm tay Tiêu Tiễn, rất hiển nhiên, đầu ngón tay lạnh cả người, cậu có chút sợ hãi.

Cái đường hầm này vô biên âm u quỷ dị, hơn nữa còn có tiếng nhân loại ho khan, tiếng nói chuyện, ở trong ống dẫn truyền đến có chút tiếng vang, còn vô hạn mở rộng, thật là đáng sợ!

Tiêu Tiễn than nhẹ một tiếng, cầm lấy tay nhỏ của Thất thiếu, truyền cho cậumột chút dũng khí.

Thất thiếu rốt cục nhẹ giọng nói câu: Tiêu Tiễn, xin lỗi... Lần trước là Ngũ Ca bảo ta làm, ta là nói chuyện đưa xuân dược... Ta không phải cố ý hãm hại anh."

Tiêu Tiễn thoải mái nói lại: "Ta biết, ta không trách cậu."

Thất thiếu do dự nói: "Nhân loại đều có chút tàn tật, trong tất cả nhân loại ta đã gặp qua, hoàn mỹ nhất chỉ có hai, N2, còn có ngươi, gia tộc N2 có cái khiếm khuyết chết tiệt, vậy còn ngươi? Ngươi có vấn đề gì không?"

Tiêu Tiễn dở khóc dở cười nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Ai biết, ta không có xem qua toàn thân anh, ta nhưng là khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều đã kiểm tra N2, không có tỳ vết. Có thể anh chỉ có một trứng trứng, hoặc là tiểu kê kê không có phát dục, hoặc "lớn" như cây tăm, ha hả, đó là tàn tật ẩn, cũng không phải không thể!"

Tiêu Tiễn rốt cục ngậm miệng, không cùng thằng nhóc rách rưới này tiếp lời. Aiz, thật vất vả sinh ra hảo cảm lại biến đổi thành căm ghét...

Thất thiếu vừa thương vừa xót nói: "Ta tình nguyện N2 có chút gì tỳ vết, cho dù hắn có nhỏ như cây tăm giống tăm, hoặc là như người khác chỉ có bốn cái ngón tay, cũng tốt hơn hiện tại... Không cần sớm như thế đã chết đi. Chẳng trách lúc đó ta hỏi hắn "Anhcó thể chờ đợi ta lớn lên không", hắn không hề trả lời ta..."

Tiêu Tiễn vốn là muốn tranh luận nói: "Ai nói ta nhỏ như cây tăm!"

Nhưng vừa nghĩ nghĩ trong lời nói Thất thiếu ý cảnh thê lương như vậy, đành phải lại thở dài, lại nắm chặt tay cậu.

Thất thiếu miệng lại tiện nói bổ sung: "Nếu như N2 nhỏ như cây tăm, ta có thể thượng hắn, để hắn thoải mái, hắn chỉ cần nằm lỳ ở trên giường, ta khổ cực một chút là tốt rồi..."

Tiêu Tiễn lại đành phải lấy thông cảm lần thứ hai vừa nhô ra lòng thu hồi đi...

Hai người đang nói chuyện, nghe thấy người dẫn đường phía trước nói câu: "Đến!"

Tiêu Tiễn ngửi thấy được mùi vị quen thuộc, là mùi vị đàn hương, còn có một chút khí tức liệt chế hương hỏa.

Ở chỗ rẽ trong hang, chiếm hết địa lợi, so với hang động tầm thường càng rộng hơn một chút, khá giống miếu thờ lụi bại.

Thất thiếu ngưng âm thanh, rụt cái cổ, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Tiễn về địa phương xa lạ. Nơi này toàn bộ đều là nhân loại, chỉ có cậu có cánh, rất không ổn a!

Tiêu Tiễn bọn họ ngang qua đến trong phòng, rộng rãi sáng sủa, đột nhiên ở bên trong địa đạo đen thùi nhìn thấy ánh mặt trời, có chút không mở mắt nổi.

Nơi này cũng thật là tương đối khá, bởi vì nóc nhà lại có hơn mười khối pha lê làm "Sáng ngói", từ trên mặt đất chiếu đến ánh mặt trời quý giá.

Ánh mặt trời chiếu trên giường gỗ, một người ngồi xếp bằng, nhìn khí tràng, hẳn là "Địa Tạng vương" không sai.

Nhưng Tiêu Tiễn cảm thấy này càng như là hiệp bang chủ hoặc cung chủ trong phim võ... Cùng cái gì thần côn bên Phật giáo có chút...

Gã không có thanh tâm quả dục như Phật, bởi vì một bên giường gỗ, trong nồi đang đun móng heo, trên canh nổi lên mấy khối nấm hương... Hơn nữa gian nhà được trang trí cũng tục đến kinh người, trang trí rất giống trong nhà có tài sản...

Gã cũng không có bảo tương mang nghiêm như Phật, tướng mạo khá giống lão nhân vật phản diện gian trá... Khoảng chừng là con mắt nhỏ, hơn nữa rủ xuống, liền có vẻ cả người lớn lên đến hèn mọn. Gã là cụt một tay, hơn nữa eo trở xuống không nữa thấy thịt, chỉ có nửa người trên.

Tuy rằng gã cũng có con chó, thế nhưng là chó đất chỉ có ba cái chân xấu xí, không phải Thần Thú của Địa Tạng vương "trong lời đồn".

"Nói đi, ngươi muốn biết tin tức gì." Gã mở miệng, âm thanh phi thường già nua, rất giống cổ họng bị người cào qua.

Tiêu Tiễn nhìn tóc đen và răng trắng chỉnh tề của gã một chút, rốt cục xác định một ngàn năm sau nhân loại vẫn là biết dùng thuốc nhuộm màu, cũng biết đeo răng giả.

"N2, ta muốn hỏi thăm tin tức của N2!" Thất thiếu kích động toàn thân đều run rẩy lên, rất giống đang sử dụng công cụ tìm tòi.

Tiêu Tiễn càng bình tĩnh chút, bổ sung một câu: "Nhân loại tên Tiêu Kinh Niên."

Địa Tạng vương cười híp mắt gật gù, nụ cười cực kỳ gian trá: "Ta biết các ngươi nói tới là ai, ta cũng biết hắn ở đâu, ta chỉ muốn hỏi các ngươi đồng ý vì tin tức này trả giá bao nhiêu."

"Ông muốn bao nhiêu tiền?"

"Tiền, ta không thiếu." Địa Tạng vương chậm rãi dùng khuỷu tay duy nhất nâng một chén trà, nhấp một miếng, thoải mái buông tiếng thở dài trà hương, nói: "Ta chỉ là muốn dùng tin tức này trao đổi đến thứ so với tiền càng có giá trị!"

"Ông muốn cái gì? Ta làm sao biết chúng ta đưa ra thứ như vậy, ông cho tin tức là chính xác đây?" Tiêu Tiễn hỏi.

Địa Tạng vương ánh mắt tinh tế lộ xảy ra ánh sáng nguy hiểm, không vui nói: "Ta một đời dựa vào buôn bán tin tức mà sống, cơ sở ngầm nhiều vô số kể, nếu như tin tức về ta không đúng, các ngươi liền không cần lại hỏi thăm. Buôn bán tinh tức, ta nếu là lão nhị, không dám có người tự xưng lão đại."

Thất thiếu nỗ lực đè xuống miệng đầy thô khẩu, chịu đựng tính tình hỏi một câu: "Chúng ta chính là nghe nói lão gia ngài uy danh mới hướng ngài hỏi thăm, ta muốn biết tăm tích N2, nếu như ông biết, mời nói cho ta. Còn có, ông đến cùng muốn cái gì đến trao đổi?"

Địa Tạng vương vui sướng híp mắt nhỏ nói: "Thứ quý giá nhất của cậu, không biết cậu có chịu cho hay không!"

Thất thiếu giận dữ và xấu hổ nói: "Ta sẽ không giúp ông làm ấm giường, lão sắc quỷ!"

Địa Tạng vương mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc, cật cật nở nụ cười: "Thật là có ý tứ, ta sống chín mươi tuổi, lần đầu tiên bị người mắng là "Lão sắc quỷ", Tốt — Tốt — được!"

Tiêu Tiễn thì lại đứng ở một bên lúng túng cực kỳ. Thằng nhóc rách rưới này thực sự là hết chuyện để nói, nhìn gã hai chân đều không có, hơn nữa tuổi lớn như vậy, có thể có dâm dục sao? Thậm chí nói không chắc liền cái công năng kia cũng sắp quéo, y nghĩ như vậy, liền cảm thấy Địa Tạng vương thanh âm già nua khá giống thanh âm của thái giám... Bên trong già nua mang theo một chút tinh tế sắc nhọn.

Địa Tạng vương rốt cục cười được rồi, dáng vẻ như là mở cờ trong bụng, sau đó đột nhiên dừng lại cười, sắc mặt quỷ dị mà nói: "Cũng thật là thật không tiện, ta đối với hậu môn nhỏ của cậu không có hứng thú... Nhưng là thân lông chim của cậu nhìn không tồi."

Thất thiếu nghe xong lời này, hơi co lại cánh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Địa Tạng vương từ trên giường lấy ra một cái cây quạt, như là quạt lông ngỗng, dùng lông chim trắng như tuyết làm thành, không một cái lông tạp, so với thứ các quý phụ thời Trung Cổ cầm trong tay còn tinh mỹ hơn, treo trên là hai viên đại trân châu ôn hòa.

Gã cực kỳ nương khí vẫy một cái, một mặt thỏa mãn, lấy Tiêu Tiễn cùng Thất thiếu đều rùng mình.

Một ông lão, dùng tư thế nương nương, quạt một cái quạt lông ngỗng cực kỳ tinh mỹ... Là khoe khoang, vật quý...

Sau đó gã như đánh giá đồ vật, nhìn chằm chằm cánh Thất thiếu nói: "Ta hiện tại có chín mươi tám lấy lông chim phiến, còn thiếu một màu sắc sặc sỡ như thế, ta nhìn ngươi này... Không tệ a!"

Tiêu Tiễn nghe được âm thanh Thất thiếu lý sự, cho rằng cậu lại muốn mắng người, không nghĩ tới cậu vừa mở miệng, lại là nuốt giận vào bụng: "Được!"

Tiêu Tiễn ngày hôm nay kiến thức hết thảy đều quá làm người ta bất ngờ! Hóa ra Địa Tạng vương vừa ý thứ quý giá nhất của Thất thiếu, lại là lông chim đẹp đẽ... Đương nhiên trong thế giới loài chim cũng thật là vừa ý lông chim, tỷ như hài tử choai choai sẽ cùng nhau so xem là ai cánh càng rộng lớn, bay lượn đến càng nhanh hơn càng kéo dài, tìm phối ngẫu thì các tình địch sẽ biểu hiện ai lông chim càng xinh đẹp, sáng, thậm chí còn sẽ như Khổng Tước, hoặc là nhảy một bản... Ngay cả hài tử mọi nhà, cũng sẽ bởi vì ai cánh càng xinh đẹp mà được sủng ái, tỷ như Thất thiếu, chính là cục thịt trong nhà, rất được các mẹ yêu thương...

Vào lúc này, Thất thiếu đi gian nhỏ bên cạnh, bị mấy cái vú già của Địa Tạng vương rút lông chim, thỉnh thoảng phòng riêng truyền đến vài tiếng rít gào: "Các ngươi đúng là nữ nhân hả? Làm sao tay như chân thô lỗ như thế!"

"Đau chết tiểu gia, rút ra máu đúng không?"

"Còn muốn rút bao nhiêu a! Lông chim của tôi a nhưng là mỗi ngày dùng "Hộ mao tố" dưỡng! Mọc ra đẹp đẽ như thế không dễ dàng!"

"Đây là rút mao hay là lột da a, bà nội mẹ quá tàn khốc!"

"Là rút làm cây quạt không sai đi, các ngươi đều rút ra làm vũ nhung phục lượng! Cái đậu má!"

"A! A! A!"