Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
Động tác của Tiêu Tiễn thu hoạch hết thảy sự chú ý trong phạm vi trăm mét, y hài lòng nói bên tai hắn: "Thích không?"
White mặt đỏ như cà chua, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đầu trộm đuôi cướp mà ghé vào lỗ tai y hồi đáp: "Lần sau chúng ta thử nghiệm hôn môi của nhân loại đi, chính là loại hôn mà ngươi làm với đại ca ta kia..."
Gia hỏa được voi đòi tiên a, Tiêu Tiễn âm thầm ngắt lòng bàn tay White một cái, White lại ôm y một hồi.
Ba người tiếp tục đi vào hội trường, Tiêu Tiễn vẫn như cũ đi ở giữa White cùng Reid. Y hơi đánh giá một chút, phát hiện hội trường vũ hội lại là lộ thiên, cũng không phải ở trong phòng, là một đại PARTY lộ thiên, cũng không có bản chất gì khác nhau so với vũ hội năm đó.
Khách vẫn như cũ là áo mũ chỉnh tề, chỉ có điều sau lưng có thêm hai cánh.
Bên người quý tộc vẫn như cũ mang theo hoa gia quyến cùng nữ tử ngoan ngoãn, chỉ có điều hiện tại nhiều kẻ dẫn theo những nô lệ nhân loại đến biểu lộ ra thân phận của chính mình.
Chủ nhân tiệc rượu tất là nhà hiển hách, chính là người đang bị mọi người vây xung quanh kia!
"Vũ hội là do ai tổ chức?" Tiêu Tiễn nhỏ giọng hỏi.
Reid nhẹ giọng trả lời y: "Vương thượng."
"Không nghĩ tới các ngươi lại trở về chế độ quân chủ phong kiến... Một ngàn năm sau chế độ xã hội lại thoái hóa?" Tiêu Tiễn nhỏ giọng thầm thì.
White không nhịn được nói: "... Kỳ thực tương đương với nữ hoàng Anh các ngươi khi đó, chỉ có danh hiệu vẫn còn, kỳ thực quyền lực bị mấy gia tộc lớn nắm giữ hết rồi... Đương nhiên, XP gia chúng ta cũng là một nhà trong đó."
Tiêu Tiễn cũng hiểu điều này, liền ngậm miệng, thành thật thu lại khí thế của mình, giả trang thành một tiểu "sủng nô" bên cạnh White, nỗ lực làm thành tư thái biết vâng lời.
Đây là bản năng tự bảo vệ mình, y không muốn gây chuyện, bởi vì y đã thấy quá nhiều ánh mắt không có ý tốt đánh giá... Trần trụi, không kiêng dè chút nào. Lại như chợ cá người người qua lại mua hàng, mà chợ cá rốt cuộc có một mẻ cá mới, bọn họ mài đao soàn soạt, đều muốn lại tranh hàng.
Vương thượng là một ông lão tuổi chừng hơn năm mươi, thấp mà phì, trắng mập, sắc mặt hiền lành, mắt nhỏ dài hẹp. Ông phất tay chào từng người kia.
Tiêu Tiễn suýt chút nữa liền cười ra tiếng. Bởi vì y đột nhiên nghĩ đến lễ Quốc Khánh ở một vài nước nào đó, những quân nhân chỉnh tề mà hướng về lãnh tụ trên lâu thành hô: Chào thủ trưởng! Thủ trưởng cực khổ rồi! Mà vĩ nhân trên lầu liền vẫy tay hồi đáp: "Chào các đồng chí, các đồng chí cực khổ rồi..."
Xem ra từ cổ chí kim, ngồi ở địa vị cao nhất, đều là sắc mặt giống nhau.
Vương thượng đóng vai hình tượng nhân từ, thân dân, các quý tộc tiếp kiến nối đuôi nhau mà vào vấn an.
Rốt cục đến phiên ba người Reid, hắn cười híp mắt trêu ghẹo: "Thấy hay không, nhị công tử XP gia mỗi lần tham gia vũ hội, bên người đều là bạn nhảy khác nhau, kim cương Vương lão ngũ, mị lực kinh người a!"
Reid khéo léo nhe răng nở nụ cười, còn nói vài câu lời khen tặng.
Ánh mắt Vương thượng thoáng nhìn ở sau lưng Tiêu Tiễn, không có cánh, một đôi mắt như đậu xanh liền lóe lên lóe lên, có thâm ý khác nói: "... Bất quá lần này ngươi mang không phải bạn nhảy, mà là sủng vật?"
Reid còn chưa kịp trả lời, một lão bà xinh đẹp bên cạnh vương thượng đã trước tiên gắt giọng: "Tiểu nhị, ta rất tức giận, ngươi khảm nạm nhiều kim cương như vậy cho y phục của đầy tớ, so với ngươi bán cho ta còn lớn hơn, xinh đẹp hơn!"
Nói xong độc độc liếc mắt nhìn Tiêu Tiễn. Nữ nhân trời sinh chán ghét ai đẹp hơn mình, được sủng ái, đố kị là thiên tính của các nàng.
Reid là một người giảo hoạt cỡ nào, tự nhiên biết quần áo mình cho Tiêu Tiễn quá mức lộ liễu, chọc người đỏ mắt. Nhưng hắn chỉ cần một giây liền biên xong cái cớ: "Cái bộ quần áo kia mặc xong còn phải trả lại cho cửa hàng châu báu, hiện tại chỉ là đem ra biểu diễn mà thôi. Thiết kế mới nhất năm nay, ngài nếu như thích, đến lúc đó ta chiết khấu tốt nhất cho ngài!"
Có như vậy ánh mắt của Vương Hậu mới trở nên nhu hòa, một bên khoát tay nói: "Tiểu nhị thực sự là gian thương, ngay cả vũ hội cũng không quên đại nghiệp kiếm tiền, ngươi làm nhiều kiểu mới đẹp như vậy, ta hầu bao đều sắp bị lột sạch sẽ!"
Nói sớm đi, hại nàng sinh khí, nếp nhăn lại nhiều thêm một cái... kim cương của Vương Hậu so với nô lệ còn thua kém, cái kia không phải vả vào mặt nàng sao?
Thanh niên cánh hoa bận rộn ở một bên nói: "Há, cho rằng là sủng nô, hóa ra ngươi là người mẫu biểu diễn của công ty giải trí châu báu a!" Hắn ngả ngớn đi lên phía trước, không hề cố kỵ mà đánh giá Tiêu Tiễn. Hiện tại cái nhìn nóng bỏng làm Tiêu Tiễn cảm giác mình trên người quả thực kiến bò đầy, sắp bị ánh mắt người khác lột trần, khó chịu cực kỳ.
Hắn rốt cục tiến tới, hạ thấp giọng nói với Reid: "Xác thực không tệ, lúc nào cho ta mượn vui đùa một chút?"
Reid nở nụ cười, mặt trở nên yêu diễm phi thường: "Đại ca ta gần nhất... Cũng rất yêu thích y đây, nếu không ta giúp ngươi hỏi một chút?"
Thanh niên cánh hoa đột nhiên giật mạnh mắt phượng, như bị ong vò vẽ đốt cho một cái, lùi về sau vài bước lớn tiếng nói: "Nhị thiếu ngươi nói đùa sao, chính mình không nỡ, nhất định lấy đại ca ngươi làm cớ!"
Thiên hạ người nào không biết Đại thiếu gia XP gia tâm địa sắt đá, năm đó vị hôn thê của mình bị người bắt cóc hắn đều không cứu... Sao có thể để bụng một tên đầy tớ? Tuy rằng tên đầy tớ này xem ra thật sự rất hoàn mỹ.
Vương thượng cũng nghe được hai người bọn họ đang nói đến lão đại XP gia, liền lập tức trịnh trọng bưng chén lên nói: "Đến, xin mọi người nâng chén."
Tất cả mọi người trong vũ hội đều giơ chén rượu lên, chỉ nghe vương thượng nói: "Ngày hôm nay, lão đại XP gia không có đến, mọi người hẳn phải biết hắn vì bảo vệ nước ta an toàn, đi tuần tra mùa thu hoạch. Ở đây, chúng ta nên mời hắn một ly! Mời hết thảy vệ sĩ cùng những anh hùng ở biên giới!"
"Cheers!" Mọi người cùng nâng chén.
Tiêu Tiễn ở tiệc rượu phi thường náo nhiệt đột nhiên cảm thấy trong lòng khẽ nhúc nhích -- có chút nhớ Blake.
Cũng không biết bên ngoài ngàn dặm vạn dặm hắn đang làm gì.
Nơi này phồn hoa như mộng, hắn nơi đó có thể đèn đuốc rã rời...
Một chén rượu tận, vương thượng đầu mâu rồi hướng đúng White: "Tam thiếu, những nghiên cứu kia của ngươi thế nào nào?"
"Hồi vương thượng, tất cả đều rất thuận lợi." White nắm chặt tay Tiêu Tiễn, chỉ lo y bị lang điêu bắt đi.
"Tiểu Tam Nhi, biết ngươi sẽ không đi khiêu vũ cùng bọn họ, vì thế ta đặc biệt chuẩn bị một chút đồ chơi, ngươi có thể chơi đùa trên mặt đất một chút... Lén lút nói cho ngươi, đều là dùng trí thông minh, nhanh cảm ơn ta đi, cho ngươi cơ hội đánh bại mấy tên tiểu quỷ kia!" Vương Hậu ở một bên phát sinh tiếng cười sắc nhọn.
White rõ ràng có một khắc không thích, nhưng vẫn là miễn cưỡng buông xuống đầu nói: "Cảm ơn phu nhân."
Tiêu Tiễn ở một bên liền có chút không rõ, tại sao White không thể "Khiêu vũ" đây?
Lập tức y liền rõ ràng, bởi vì khi âm nhạc đầu tiên vang lên, vương thượng cùng Vương Hậu tiên tiến nhất tràng.
Đây là "phương thức vũ đạo" Tiêu Tiễn chưa từng gặp, bởi vì bọn họ đều dùng cánh, nhảy lên tới giữa không trung, người bên cạnh cũng đều giương cánh, bay đến giữa không trung vây xem.
Vương thượng như một đại mì vắt, Vương Hậu như xà tinh dài nhỏ, hai người cùng nhau khiêu vũ hết sức kỳ quái, dường như Golf màu xanh lục đánh vào Golf màu trắng...
Bọn họ làm các loại động tác khiêu vũ tự cho là tao nhã hoa lệ, khi thì vỗ cánh bay lên trên, khi thì xoay quanh, khi thì trôi nổi, khi thì bay lượn. Xung quanh người chim khác cũng đều hai người ghép thành đôi, bắt đầu trên không trung khiêu vũ.
"Hóa ra vũ hội nơi này của các ngươi là như vậy!" Tiêu Tiễn ngước nhìn bầu trời, nhìn vũ đạo người chim, đại thán cái thời đại này thật cởi mở, không một chút nào lo lắng vấn đề mất mặt...
White có chút chán nản nói: "Ngươi hiện tại biết tại sao ta bị người khác xem thường đi. Bởi vì ta làm người bay lượn mà lại không biết bay."
Reid rốt cục không nhịn được bá vai hắn: "Tiểu đệ, ngươi chỉ là căng thẳng, cũng không phải không biết bay, có thể ngày nào đó ngươi sẽ khắc phục chướng ngại tâm lý, đột nhiên liền bay lên thì sao!"
Tiêu Tiễn cũng đi sờ sờ mặt bi thương của White, cười nói: "... Không nên nghĩ chuyện không vui, ngươi có muốn biết người cổ đại làm sao khiêu vũ trên mặt đất hay không, không bằng ta dạy cho ngươi?"
"Được được!" White lập tức vùi đầu vào nhiệt tình mới.
Tiêu Tiễn kiên nhẫn vịnh vai hắn, khẽ vuốt eo hắn, bắt đầu dạy hắn vũ bộ đơn giản nhất. White là một vận động ngớ ngẩn, mười lần có tám lần giẫm chân Tiêu Tiễn, Tiêu Tiễn cũng không tức giận, ai nha một tiếng tiếp tục dạy hắn.
Toàn bộ bên trong sàn nhảy phi thường náo nhiệt, trên nhánh cây quấn quanh đèn lấy toàn bộ bầu trời đêm chiếu lên giống như ban ngày. Người chim đều trên không trung một bên bay một bên khoe khoang vũ kỹ của mình, lúc đó có cánh đụng vào một khối, huyên náo mà chen chúc.
Trên mặt đất đã biến thành sân nhảy to lớn trống trải, chỉ có ba người, an bình hưởng thụ hiếm thấy.
Tiêu Tiễn đã từ bỏ giáo dạy White nhảy chính xác, hiện tại hai người bọn họ đè lên nhịp thích làm gì thì làm mà khiêu vũ. Khi thì ôm vào một khối từng bước tương ép. Khi thì hai người lôi kéo một cái tay xoay tròn một vòng, Tiêu Tiễn cảm thấy cùng White đơn thuần ở chung, chính mình cũng trở về năm mười chín tuổi.
Y lộ ra vui sướng không hề che giấu chút nào, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, căn bản không để ý người khác thấy thế nào về y, cũng không bị người chung quanh ảnh hưởng, bằng phẳng mà tự do.
Cách đó không xa, Reid bưng một chén rượu, trong con ngươi chiếu ra hai người vui sướng.
Ánh đèn chập chờn, mặt hắn so với chất lỏng màu đỏ tươi trong chén còn yêu diễm vạn phần.
Ở trong góc tối, vô số nô lệ nhân loại yên lặng mà nhìn Tiêu Tiễn cùng người chim cùng múa. Bọn họ không có tư cách đứng ở nơi quang minh, chỉ có thể hèn mọn trốn ở chỗ tầm thường, càng khỏi nói đi trước mặt mọi người khiêu vũ.
Bọn họ chưa từng gặp người này, lẽ nào là người mới? Y phục của y óng ánh mê người như vậy, nét cười của y tinh khiết tự do như vậy, dáng vẻ vui sướng y không hề che giấu chút nào, y được hai vị thiếu gia trong gia tộc XP sủng ái...
Tại sao y lại may mắn như vậy?
Đám nhân loại nô lệ kia hoặc là đố kị, hoặc là ước ao, hoặc là oán hận. Y như một viên minh châu, làm càn mà tỏa ra ánh sáng vui sướng, y thật không nên!