Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 22: Tiêu Tiễn, ta yêu ngươi




Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

Bên trong hoa viên phòng thí nghiệm, một gia hỏa nào đó đang "Mồ hôi nhỏ mạ non", cần mẫn khổ nhọc.

Nắng gắt cuối thu nóng vô cùng, mồ hôi từ trán chảy tới mắt, chóp mũi, cằm, vừa dính vừa cay.

White quẹt mặt trên vai một cái để giảm bớt mồ hôi, giơ lên mắt nhìn Tiêu Tiễn dưới dù che nắng uống đồ uống lạnh một chút, chẹp miệng một cái nói: "Nóng chết bổn thiếu gia!"

Tiêu Tiễn bình tĩnh mà đọc sách trong tay, uống một hớp đồ uống hạ nhiệt thoải mái, chỉ chỉ mảnh đất phía trước White: "Làm xong miếng đất đó nữa là ngươi có thể nghỉ ngơi một lúc rồi."

Lão quản gia tuổi đã lớn, không chịu được nóng, đang xa xa mà trốn ở trong phòng có kính trong suốt với máy lạnh phà phà, xa xa làm tư thế "Cố lên, thiếu gia" với White..

"Ô ô, đòi mạng a!" White không thể không hạ thấp đầu, tiếp tục vung cuốc.

Nói tới cái cuốc, Tiêu Tiễn lườm một cái. Lúc đó y liền hỏi White tại sao một ngàn năm sau vẫn là dùng phương thức nguyên thủy như vậy, White nói chuyện liền nổi nóng: "Đương nhiên là có máy siêu tiên tiến tự động cày đất gieo trồng thu gặt, nhưng ngươi cũng biết đậu phộng là ở dưới lòng đất a, cái máy kia căn bản không dùng được!"

White phiền muộn chỉ chỉ hoa viên xa hoa trong phòng thí nghiệm, giữa còn có suối phun, trong bồn hoa đủ các loại thực vật xinh đẹp, đủ mọi màu sắc, tranh kỳ đấu diễm.

"Ngươi không có chỗ nào khác để trồng à?" Tiêu Tiễn cũng cả kinh, nhổ hết những chậu hoa yêu diễm kia chỉ để trồng đậu phộng, là khí khái cỡ nào a!

"Ta thật sự không còn vị trí nào khác, nếu không trồng trên sân thựơng đi? Nhưng mà phải vận chuyện đất lên sân thượng thì càng dằn vặt người... Muốn lấy mạng người ta, năm trăm cân đậu phộng a!"

Năm trăm cân đậu phộng, nói cho cùng còn phải oán Tiêu Tiễn. Tiêu Tiễn lần thứ nhất cưỡng hôn Blake, hơn nữa còn nhắc tới tên Johnson, liền chọc giận Blake, lúc này mới thuận miệng trừng phạt White năm trăm cân đậu phộng.

Hắn nói chuyện quả thực chính là luật pháp, gọi là quân vô hí ngôn, cho dù là người một nhà, cũng không thể không phục tùng vô điều kiện.

Tiêu Tiễn gây chuyện cũng chỉ là do vô ý, White khi tan việc liền phải tới đây trồng trọt.

Không có đất, chỉ có thể nhổ hết đám dị trân hoa thảo trong sân, lại bón phân, cày bừa, trồng cây.

Bởi vì hoa huề là là mọc dọc theo hai bên đường đi, còn uốn lượn thành các loại hình dạng, căn bản là không phải một cả khối đất, không thể sử dụng máy móc, chỉ có thể dùng thủ công...

Vậy nên mới có cảnh tượng White vung cuốc.

"Thêm chút sức lực a, ba ngày nữa là ngươi cải tạo xong đất rồi!" Tiêu Tiễn khích lệ.

Vốn là Tiêu Tiễn cũng muốn giúp White, bất đắc dĩ White lại là hài tử một bướng bỉnh, nói ca ca trừng phạt chỉ có một mình hắn, không thể tìm người hỗ trợ làm giúp. Tiêu Tiễn cũng chỉ có thể ở một bên cổ vũ tinh thần.

Có điều nói đi nói lại, Tiêu Tiễn trước đây là một ngôi sao đời thứ hai, tuy rằng ra đường xíu là có thể thấy mặt trên mấy tờ báo, tùy tiện đeo kính cũng không thua với siêu sao, thế nhưng trồng trọt... Vẫn không phải là cường hạng của y.

Như vậy, vẫn là ra ngoài chịu nóng cùng hắn đi! Thực sự là mặt trời gay gắt như lửa, còn đồ uống lạnh quản gia vẫn liên tục đưa ra bên ngoài...

White lại cong lưng cúi đầu ở trên đất khổ cực một canh giờ, chung cùng kiêm hắc mồ hôi - chạy qua Tiêu Tiễn mặt trời dù dưới đáy, ngồi phịch ở một bên khác mặt trời trên ghế, dùng sức hấp một cái đồ uống lạnh, khởi tử hoàn sinh - thở dài một tiếng: "Sống lại rồi!"

Tiêu Tiễn hỏi: "Ca ngươi làm sao lại dùng hình phạt kỳ quái như thế?"

White vung mồ hồi trên lông chim: "Huynh ấy đều như vậy, nhắm nagy nhược điểm của người khác mà ra tay. Nếu để cho ta hủy đi một đài phi thuyền, hoặc là giải một trăm đạo toán học, vừa vặn là sở trường của ta rồi, vậy thì không phải là trừng phạt."

"Ngươi sợ trồng trọt?"

"Ngươi không sợ? Hiện tại trồng hoa sinh, nửa năm mới có thể thu, ròng rã bận rộn tận một năm a! Ngày hôm nay đào đất hai giờ, tay đều chai hết! Cũng không biết đến sang năm ngón này có thể lột một lớp da hay không." White giơ giơ lên tay trắng mịn tinh tế, đó là tay không dính xuân thủy, không phải tay của nông dân.

"Hừ hừ, lời nói của hắn là thánh chỉ sao?"

"So với thánh chỉ còn hơn, chính là pháp luật a!" Cả nước trên dưới có ai dám đem lời của huynh ấy từ tai này qua tai nọ sao?

"Ngươi sợ hắn như thế?"

"Cũng không phải sợ huynh ấy, đây là tôn trọng huynh ấy. Trồng trọt là trừng phạt, kỳ thực là để rèn luyện thêm cho ta. Ta cả ngày ở phòng thí nghiệm, cần ra bên ngoài hoạt động gân cốt, tăng cường miễn dịch... Nhưng nếu như huynh ấy không ra loại trừng phạt này có phải là đang hại ta hay không... Hơn nữa ngươi biết không? Cha mẹ của chúng ta đã sớm không còn, ba huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, đại ca ta một tay nuôi lớn hai chúng ta không dễ dàng. Là huynh trưởng là phụ thân là cấp trên, ngươi nhất định không hiểu..." White bắt đầu nói liên miên - nói tới chuyện khi còn bé của ba huynh đệ.

Tiêu Tiễn nở nụ cười, cảm thấy mình đối với người kia hiểu rõ càng ngày càng nhiều, thật giống như đang thám bảo. Từ bắt đầu không cam lòng đến dần dần có hảo cảm, đến cảm giác kỳ dị hiện tại trong lòng...

Y còn nhớ trước đây không lâu hai người bọn họ cáo biệt.

Blake nói hắn phải đi "Tuần tra mùa thu hoạch", bảo y cố gắng dưỡng thương, sau đó hai người ở trên giường ôn tồn hồ đồ một phen, suýt chút nữa đã lâm trận thật, cuối cùng lưu luyến tạm biệt trên ban công.

Ánh bình minh chiếu vào lông đen huyền của Blake, ánh vàng nhạt như tăng thêm một tầng nhung cho hắn, ngũ quan quật cường trở nên mềm mại, đôi mắt cũng được ánh bình mình nhẹ nhàng chiếu đến, sáng lấp lanh nhu tình.

"Ta phải đi rồi!" Hắn nói, môi hắn áp đến môi Tiêu Tiễn, càng ngày càng không muốn tách ra.

"Thuận buồm xuôi gió." Tiêu Tiễn hôn trả hắn, dùng đầu lưỡi khiêu khích hắn.

Lại là một nụ hôn nồng nhiệt, mãi đến tận khi nghe được đồng hồ báo thức trong gian phòng White nhắc nhở bọn họ.

Blake nhìn người được ánh mặt trời làm cho soái càng thêm soái, vừa yêu vừa hận nắm tay y nói: "Ngươi lại đáng phát tín hiệu sai với ta. Ngươi hôn là nói cho ta ngươi không muốn ta đi, hiện tại không thể chờ đợi được nữa mà câu dẫn ta lên giường."

"Cách tiếp nhận của ngươi quả nhiên sai lầm. Ta chỉ là cùng ngươi hôn."

"Vậy xin ngươi cho ta một tín hiệu chính xác, để ta hiểu rõ quan hệ giữa chúng ta..." Blake yên lặng nhìn Tiêu Tiễn, giống như là muốn có được một cái đáp án trước khi đi.

Tiêu Tiễn trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trên mặt nhưng làm bộ bình tĩnh vô cùng, gãi một đầu tóc rối bời nói: "Người yêu, bạn tình tương lai."

"Tương lai, là bao lâu? Vậy chờ ta kết thúc màu thu hoạch trở về đi..."

Tiêu Tiễn ha ha chớp mắt, hôn lên mặt Blake: "Cái này, nhìn biểu hiện của ngươi..."

...

White nhìn Tiêu Tiễn cười đến một mặt xán lạn, suýt chút nữa say chết ở trong nụ cười này, rốt cục tức giận nói: "Tiêu Tiễn, chuyện ta vừa nói thảm như vậy, ngươi còn cười đến hài lòng như thế!"

Tiêu Tiễn bận rộn thu hồi hồi ức bồng bềnh, thu liễm nụ cười: "Ngươi mới vừa nói cái gì!"

"Nói ba huynh đệ chúng ta bởi vì không có cha mẹ, tình cảnh có bao nhiêu bi thương, khắp nơi bị người ức hiếp... Nhưng ngươi còn cười! Ngươi thất thần đúng hay không?"

"Xin lỗi..." Tiêu Tiễn đứng lên, y không nên để người trước mặt kể chuyện cũ đau khổ đau lòng thì nghĩ đến cái hôn ám muội ấm áp như thế. Vì thế y vì động viên thiếu niên kia, liền sờ sờ đầu hắn...

Kết quả White càng tức giận, đỏ mặt nói: "Đừng coi ta là tiểu hài tử! Ta đã 19!"

Tiêu Tiễn nở nụ cười: "Ta đã 1027 tuổi! Ngươi nói ngươi không phải là tiểu hài tử!"

White rốt cục phát điên, trong lòng oan ức nín rất nhiều ngày, nói lớn: "Qua mùa thu hoạch năm nay, ta liền 20, chính là người trưởng thành, ta không cho ngươi xem ta thành tiểu hài tử, không cho!"

Tiêu Tiễn sững sờ, y không khỏi từ ái tiếp tục sờ sờ đầu của hắn, không ngờ hắn phát giận lớn như vậy, liền lẳng lặng mà nhìn thiếu niên cánh trắng này.

Sau đó y nghe được một câu kinh người: "Chờ một ngày khi ta thành niên, chờ ta đến một ngày đã đủ tuổi hợp pháp, ta hi vọng ngươi có thể dạy ta, ta yêu ngươi, Tiêu Tiễn."