Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 211: Đố phu bị khai trừ




Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

___________________

"Tuy rằng ngươi là em ta, nhưng ngươi không có quyền lợi hạn chế ta ngủ cùng với ai!" San Đạo sinh khí nói lớn, lại ngưỡng mộ XP Bất Bại cao hơn cậu nửa cái đầu.

"Ta từ lúc sinh ra đã ngủ một mình, ca cũng đã 16 tuổi, nên ngủ riêng!" XP Bất Bại liếc liếc hai vú em bên cạnh đại ca — Tiểu Bạch Tiểu Ly.

"Nhưng mà... Ta đã quen rồi nha, không có ôm một cái ngủ không được. Nếu như ngủ không đủ, ban ngày làm gì cũng không tinh thần, ta cảm thấy IQ của ta sẽ bị tụt giảm..." San Đạo nhíu mày, đôi mắt xanh lục rũ xuống, lại xoắn xuýt, lại vô cùng đáng thương.

Không có Tiểu Bạch dùng đuôi mèo cuốn lấy cổ của cậu, không có Tiểu Ly dùng đuôi to ôm lấy eo cậu, cậu không thể ngủ ngon được.

XP Bất Bại chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nổi giận vỗ mép giường: "Được, ta mặc kệ huynh, đến lúc huynh bị hai tên kia luân phiên thì đừng trách ta không nhắc nhở huynh!"

Nói xong hắn tức giận vỗ một cái cánh, trực tiếp từ cửa sổ xông ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà đi mất.

Chỉ còn dư lại Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly cố nén hả hê trong lòng, tung bông chúc mừng bóng đèn to bự kia cuối cùng cũng lăn đi rồi.

San Đạo thì lại bị từ "luân phiên" làm cho khó hiểu. Làm sao luân phiên? Luân phiên cái gì? Luân phiên làm gì?

Cậu có thể hiểu thấu đáo những thâm thuý huyền bí mấy môn lý hoá kia, nhưng rất khó để hiểu lý ngữ xã hội.

Lòng tốt của XP Bất Bại bị hiểu lầm thành lòng lang dạ thú, liền trực tiếp đi tìm hồi lâu nhưng không gặp Phong Hải Dương. Hắn sinh khí cũng có nguyên nhân khác, vì thủ hộ trinh tiết đại ca hắn, cơ hội gặp mặt của hắn cùng Phong Hải Dương ít hơn nhiều. Quá lâu chưa gặp người thương, trong lòng lo sợ đến hoảng, tính khí tự nhiên hơi khó chịu một chút.

Nhưng càng làm hắn tức giận còn ở phía sau. Hắn bay trên không trung ngửi ý vị tìm vị trí Phong Hải Dương, cậu ấy đang ôm một chồng sách về phong ngủ, bên cạnh còn có một chim bìm bịp bốn mắt sóng vai cùng cậu ấy, cùng cậu ấy vừa nói vừa cười. Phong Hải Dương càng chuyện trò vui vẻ bao nhiêu, XP Bất Bại càng là bị đè nén bấy nhiêu.

Hắn nhớ cậu ấy đến ăn không ngon, ngủ không yên, nổi nóng cãi nhau với đại ca, cậu ấy nhưng một chút cũng như không có chuyện xảy ra, nên làm gì thì làm đó, chuyện này quả thật chính là không công bằng. XP Bất Bại quật cường cho rằng, Phong Hải Dương nên giống như hắn, nhớ đối phương đến mất khống chế mới đúng.

Sau đó hắn kích động từ trên trời giáng xuống, cho chim bìm bịp bốn mắt một trận kia. Nếu không phải Phong Hải Dương rít gào lên ở bên cạnh ngăn lại, dùng thân thể ngăn cản cho người bạn học kia, bốn mắt khẳng định khó bảo toàn tính mạng.

"Ngươi có phải là điên rồi không, XP Bất Bại?" Phong Hải Dương hất tay XP Bất Bại, ôm lấy bạn học của mình vào trong ngực. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy XP Bất Bại ra tay mạnh bạo lại mang theo nghiêm túc đến như thế. Thế mới biết mỗi ngày hắn cùng Phong Bình đánh nhau, chỉ là giải trí nhàn nhã.

"Ta chính là điên rồi, nhìn thấy ngươi ở cạnh người khác, ta liền điên!" Khuôn mặt phẫn nộ của XP Bất Bại quả thực vặn vẹo, hắn thống khổ gầm hét lên: "Ngươi không giữ lời hứa, rõ ràng ngươi đã nói sẽ thích ta như là ta thích ngươi, nhưng ta mới một tuần không gặp ngươi, ngươi đã cười với người khác!" Cho dù chỉ là sóng vai tán gẫu, đối với người khác cười một cái cũng tuyệt đối là một tội lớn! XP Bất Bại không thể chịu đựng cái này!

"Ngươi không thể nói lý, chúng ta đi!" Phong Hải Dương trong lòng phát lạnh, dùng hết sức đứng thẳng, cậu đỡ lấy bạn học bị thương, nhanh chóng chạy đến phòng cứu thương. Cậu biết XP Bất Bại là một hàng cuồng bạo lực, tuyệt đối không phải quân tử nho nhã, nhưng ngày hôm nay thấy hắn đánh bạn học vô tội của cậu như vậy, cậu cảm thấy không thể nhịn được nữa!

" Nếu ngươi ở cùng tên đó, ta liền giết hắn!" XP Bất Bại ở sau lưng bọn họ vứt ra một câu hung ác.

Phong Hải Dương lạnh rên một tiếng, hắn tối không chịu được người khác nói xấu hắn. Hóa ra cùng người khác nói một câu cũng gọi là cùng người khác được rồi, hắn lại không phải phạm nhân, tại sao nên vì cái kia đố phu tâm tình trả nợ?

Hắn cũng không quay đầu lại nói: "Vậy ngươi chuẩn bị sát quang người của toàn thế giới đi, ta coi như cùng bất luận người nào cùng nhau, cũng chắc chắn sẽ không cùng ngươi sẽ ở một khối!" Phảng phất cảm thấy như vậy còn không rõ hắn trong lòng khí, gió hải dương lại cười lạnh bồi thêm một câu: "Tiểu đệ đệ... Muốn lên cơn, khác tìm một chỗ đi! Nơi này là đại học, học sinh trung học liền không muốn phi pháp vi phạm!"

XP bất bại một đời từ chưa trải qua qua như vậy thất bại thời khắc. Hắn cuối cùng thất bại, hắn không bị thua ở bất luận người nào nắm đấm, nhưng hiện tại, hắn bị gió hải dương tàn nhẫn tuyệt hai câu bị thương thể không xong cơ, như trải qua một hồi mưa đá. Hắn cuối cùng đã rõ ràng rồi Tiêu Tiễn nói, ái tình mùi vị —— khổ cùng chua.

XP bất bại cụt hứng nửa quỳ tại chỗ, bị chân thành yêu lạnh bạo lực đánh trúng thẳng không đứng dậy tử. Xung quanh người đi đường vội vã đi vòng, chỉ lo chọc cái này người gian ác, ai cũng nhìn thấy vừa bốn mắt bị đánh đến có bao nhiêu thảm, đều nghe xương sườn lộp bộp tiếng gãy xương. Vì bảo mệnh, bọn họ lại bát quái cũng không dám vây xem.

Chỉ có gió quả táo lạnh nhạt mắt lạnh bên cạnh toàn quá trình. Mặt trời chiều ngã về tây, hắn nhìn thấy bình thường giống như đá như thế cứng rắn XP bất bại còn ở tại xa đất, thổi gió lạnh, đại ca hắn đều đi rồi mấy tiếng.

"Cần gì chứ!" Hắn đi đến trước mặt XP Bất Bại, khinh bỉ mà nhìn hắn. Hai người không đánh nhau thì không quen biết, cũng đấu thật nhiều năm. Nhìn một thiết hán khỏe mạnh đã biến thành một bãi bùn mềm bi thương, luôn có chút dư lòng không đành.

"Ngươi căn bản không thích hợp với anh của ta, hái dưa xanh không ngọt, miễn cưỡng không hạnh phúc!" Hắn vỗ vỗ vai XP Bất Bại, có lòng tốt khuyên bảo.

XP Bất Bại lạnh lùng hất tay của hắn ra, từng chữ từng câu nghiêm túc nói: "Ta nói thích thì sẽ hợp, ta — sẽ— nỗ lực — mạnh hơn —! Ta sẽ cho Hải Dương hạnh phúc!"

"Cho như thế nào?" Phong Bình cười lạnh: "Lại không nói các ngươi đều là nam, cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là, huynh ấy hiện tại học đại học, ngươi học trung học, hắn ra làm việc, ngươi còn là một tên lưu ban, huynh ấy phải đợi ngươi bao nhiêu năm nữa đây? Đợi đến hoa tàn bướm bay sao? Ngươi có hiểu thơ huynh ấy viết không? Ngươi có hiểu tính của huynh ấy không? Ngươi biết tác giả yêu thích của huynh ấy không? Mấy cuốn sách huynh ấy đọc ngươi có hiểu được không? Cho dù là —— huynh ấy mới vừa cùng bốn mắt kia đàm luận nhân vật chủ nghĩa, chủ nghĩa duy tâm gì đó, ngươi nhất định cũng không biết đó là cái thứ gì!"

"..." XP Bất Bại không nói gì. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bại tướng dưới tay hắn. Chẳng biết lúc nào, Phong Bình đã chẳng còn béo tròn, mà lột xác thành cao phú soái, có bảy phần như Hổ Vương, ba phần như Hồ nhị ly, là một thiếu niên cực oai hùng tuấn lãng.

Phong Bình nói rất đúng, hắn xác thực không hiểu thơ của Hải Dương, cũng không biết chủ nghĩa gì đó, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại chuyện hắn rất yêu cậu.

"Trên tinh thần các ngươi không có cách nào giao lưu, vậy làm sao nói thích, nói yêu? Nếu như ngươi chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi, thiếu gì người đủ chiêu trò, bò lên trên giường ngươi, rửa sạch sẽ chờ ngươi thượng. Hà tất nhất định phải là ca ta? Ngươi cũng biết, huynh ấy khác với tất cả những người kia, tương lai huynh ấy có thể sẽ tiếp nhận gia nghiệp của phụ thân ta, nói không chừng còn sẽ trở thành người đứng đầu Phong quốc."

Phong Bình lẳng lặng mà nói, XP Bất Bại càng không có bất kỳ câu nào phản bác. Bởi vì hắn nói rất đúng, Hải Dương rất ưu tú, tiền đồ không thể đo lường.

"Nếu như hiện tại huynh ấy nói với ai khác một câu cũng không được, tương lai khi huynh ấy trở thành chính khách, gia chủ, nghị trưởng, thậm chí là quốc quân, tất nhiên phải giao thiệp với vô số người, vậy ngươi thật sự muốn giết sạch tất cả mọi người sao? Ngươi ích kỷ hẹp hòi như thế, ta thấy đừng nên ôm hy vọng gì nữa. Chừa cho nhau một con đường sống..." Phong Bình ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên có chút tự mình bị cảm động. Không nghĩ tới hắn có thiên phú làm triết học gia, nhà tư tưởng, còn có thể khai đạo XP Bất Bại 2B một hồi.

"Từ bỏ? Không..." XP Bất Bại thống khổ ôm lấy đầu, không dám nhìn thẳng hiện thực này. Không sai, Phong Hải Dương là rồng phượng trong nhân loại, không thể trở thành sủng vật của bất luận người nào, cậu ấy là một thân cây gỗ, tương lai thế có thể che trời, tuyệt đối sẽ không trở thành cây tử đằng ngoan ngoãn vờn quanh trên người XP Bất Bại hắn.

Làm sao bây giờ? Hắn tức rồi... XP Bất Bại cảm thấy chuyện này quả thật là một ngày gian nan nhất hắn từng trải qua. Mãi đến tận Phong Bình cũng bị gió lạnh thổi đến chịu không nổi, không cùng hắn cằn nhằn nữa.

Trời tối lại sáng, mãi đến tận lúc tờ mờ sáng, bên trong tầm nhìn của thiếu niên thất tình xuất hiện một đôi ủng chiến.

Một tấm khăn ấm áp khoác trên người hắn, một bàn tay mạnh mẽ xoa xoa đầu hắn, âm thanh chất phác truyền tới: "Con trai, chúng ta trở về thôi!"

Blake nắm lấy XP Bất Bại ngây người như phỗng, lần đầu tiên cảm thấy thời gian lại vội vàng như vậy. Năm đó từ một bé con cánh đen tý xíu từ trong khe nứt biển lửa, đội mưa bay ra ngoài, đã biến thành một thiếu niên khỏe mạnh, thiếu niên đã cao đến vai hắn, lại qua mấy năm, sẽ cao lớn giống như hắn, thậm chí sẽ vượt qua hắn.

Tay lạnh như băng của XP Bất Bại bị bàn tay thô ráp ấm áp của Blake bao lấy, Blake hơi che chở con trai mình dưới cánh tay, bán y bán ôi. Đây là lần đầu tiên hai phụ tử thân mật như vậy. Huyết thống là một điều gì đó rất thần kỳ, vĩnh viễn không cần nhắc tới, vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

Ở trong lúc lơ đãng, chỉ có tình thân mới có thể an ủi trái tim một thiếu niên luống cuống. Lại như có một chiếc đèn, vĩnh viễn thắp sáng vì du tử.

Uống đồ uống nóng, XP Bất Bại cuối cùng cũng coi như rã đông, tay chân khôi phục tri giác.

"Ba tại sao lại đến đây?" Hắn hỏi Blake. Hắn biết hết trong hết thảy phụ thân, ba Blake là bận rộn nhất, ba không thể nhàn rỗi tới an ủi chuyện thất tình nho nhỏ của hắn. Cũng không tính là thất tình, chỉ là một chút cãi vã, hắn còn chưa muốn từ bỏ, hắn vẫn còn quyến luyến, luyến đến cùng.

"Vừa vặn có chuyện muốn tìm con." Blake thật sâu nhìn hắn, như là đang ấp ủ gì đó, nhưng cuối cùng lại không hề nói gì. An ủi người khác từ trước đến giờ không phải trưởng hạng của hắn, hắn chỉ biết kích tướng.

"Bảng thành tích của con, mang cho chúng ta không ít "kinh hỉ", Thượng Nguyệt hiệu trưởng nói cho ta, năm nay con lại phải lưu ban, sợ là ba năm sau cũng không lên nổi cao trung." Blake bình tĩnh nói, sau đó cau mày nói: "Tuy rằng con là con trai của ta, nhưng cũng không thể được đặt cách. Thành tích kém có thể cải thiện qua mấy năm, nhưng phẩm chất kém thì cần phải xem lại nhà chúng ta. Tối hôm qua trường học thông báo cho ta, nói con đánh gãy sống mũi cùng ba cái xương sườn của một học sinh xuất sắc, sự kiện nghiêm trọng như vậy chỉ có một kết quả, thì là con bị khai trừ rồi."

"Khai trừ?" Ngay cả XP Bất Bại cũng cảm thấy rất bất ngờ. Hắn ở trường học hoành hành nhiều năm, muốn khai trừ thì đã sớm khai trừ rồi, lần này...

"Chuyện này bị truyền thông làm lộ ra ánh sáng, bách với áp lực dư luận, kết cuộc không tốt, khai trừ là biện pháp duy nhất." Mắt lục của Blake buồn bã. Đầu vấn đề chuyện này, hắn cũng đang tra.

Nhưng những thứ hắn tra được khiến hắn giật mình, hóa ra là hải tộc cùng Phong quốc liên thủ giở trò quỷ. Ai có năng lực lớn như vậy làm ra chuyện này đây? Sau đó bọn họ tra được một nhân vật khả nghi - Tiểu Ái Vương Tôn. Từ khi tổn thương cổ họng, cậu ta không còn hát, cậu ta âm u rời khỏi trường học, ở nhà tiếp thu giáo dục, cũng không còn bước vào trường học một bước. Xem ra chuyện năm đó, mối thù kết sâu hơn.

"Con không muốn bị khai trừ, ba ba!" XP Bất Bại trở nên kinh hoảng. Nếu như hắn đi, làm sao có thể mỗi ngày nhìn thấy Phong Hải Dương? Tình cảm giữa bọn họ chẳng phải là đi tong?

"Con không muốn rời khỏi trường học, rời khỏi đại ca, rời khỏi Hải Dương!"

"Nếu như con tiếp tục như vậy, chính là tự con đẩy tất cả những người con yêu thương càng ngày càng xa. Tình yêu giống giống như một mớ cát, con nắm càng chặt, nó trôi đi càng nhanh!" Ủng chiến của Blake có tiết tấu mà nện trên sàn nhà, tiếng vang trầm nặng như là đánh vào trong lòng người.

Hắn trong tiếng ủng chiến trầm nặng nhìn gần XP Bất Bại, lạnh lùng nói: "Nhìn dáng vẻ hiện tại của con, học nghiệp gay go, vô tích sự, thì thích người khác có ích lợi gì? Con cho dù có quỳ cả đêm ở đó, cậu ta cũng sẽ không quay đầu lại nhìn con dù chỉ một chút. Là nam nhân thì phải có sự nghiệp của chính mình, làm ra thành tích kinh người, để người khác không có cách nào lãng quên con, không cách nào xem thường con. Đến một ngày, những người hơn con một bậc kia, tự nhiên sẽ nằm rạp ở dưới chân của con. Thực lực, là sức lực tốt nhất của con!"

XP Bất Bại ngộ ra chân lý, như đột nhiên bị mở ra hai mạch Nhâm Đốc, từ trạng thái hỗn độn trở nên cực kỳ thanh minh. Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình như một kẻ đáng thương, lòng ganh tỵ không thể giải thích được kia đi đôi với chuyện sức lực của mình không đủ.

"Đến trường quân đội đi! Giáo dục tầm thường xem ra cũng không thích hợp với con. Con sẽ trở thành quan quân tốt nhất, Hùng Ưng trên chiến trường. Chờ con có một ngày một bước tới trời, sẽ thấy được trời cao chân chính biển rộng!"

Trong lồng ngực XP Bất Bại đột nhiên dâng lên hào tình vạn trượng, mãnh liệt ước mơ cuộc đời quân lữ tương lai.

Trời cao biển rộng, có phải là cũng bao gồm cả Phong Hải Dương? Nếu như có một ngày thành công, chính mình sẽ có tư cách hơn để yêu cậu ấy đi!