Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 200: Tướng lĩnh của Vương hầu có gan để chết không?




"Này, nếu như các ngươi dám rời đi, sau này vĩnh viễn các ngươi sẽ không được mời đến đây nữa!" Tiểu Ái nổi giận! Buổi diễn lần nào của cậu ta cũng tăng cao, mà hôm nay năm cái tên này dám rời đi sớm, quả thực là đang vả vào mắt cậu!

Tiểu Bạch mặt lạnh, ôm chặt Thẻ Giai đang ướt nhẹp, mắt điếc tai ngơ tiếp tục đi về phía trước. Năm người một đường đi ngược chiều, từ nơi dày đặc người nhất, đi về phía lối ra.

San Đạo bây giờ cực kì sinh khí, tức giận đến xé nát năm tấm vé mời trong tay ném đi, một đường muốn trở về phòng. Ý tứ ở đây rất rõ ràng, ông đây đếch có thèm mấy tấm vé mời của ngươi, càng sẽ không trở lại xem ngươi hát hò!

Tiểu Ái chưa từng bị đối xử như thế, tức giận đến đoạt mic ở trên sân khấu, đỏ mắt nói: "Được được được, dám rời đi, rất tốt! Này mèo trắng chết tiệt, dám ở trong tay bản vương tôn cướp nữ nhân, không muốn sống..."

Tuy rằng cậu ta không xem Thẻ Giai là nhân vật gì to tác, nhưng tiểu mỹ nữ sờ sờ bị người khác ôm đi ra ngoài, mặt cậu ta để nơi nào? Xưa nay không ai dám trắng trợn cướp người của cậu ta như thế. Trừ phi cậu ta chơi chán thì ném đi, đó lại là chuyện khác! Hiện tại cậu ta còn chưa đụng được em gái nữa mà! Càng là không chiếm được, Tiểu Ái càng là cảm thấy Thẻ Giai thực sự đáng yêu, lòng ngứa ngáy khó nhịn, liền càng ngày khí.

Tiểu Ái biết hai người kia là con trai của XP gia, vì lẽ đó cậu ta cũng không dám đụng đến. Thế nhưng Tiểu Bạch ôm Thẻ Giai đi ra ngoài cậu ta căn bản không để vào mắt. Đương nhiên tìm quả hồng mềm mà bóp.

"Ta nói ngươi đấy! Tiểu mèo trắng, không, tiểu bạch cẩu, một con chó bên cạnh thiếu gia XP gia! Mau thả tiểu mỹ nhân xuống đây! Đó là fan của ta! Chút nữa ta có thể để cô bé làm bạn nhảy của ta..."

"Tiểu bạch cẩu, tiểu bạch cẩu!" Vô số người cá đều ồn ào, chân chó hùa theo Vương Tôn của bọn họ.

Thẻ Giai khó chịu đến nước mắt tuôn trào, căn bản không dám nhìn mặt của ca ca, San Đạo lo âu nhìn Tiểu Bạch bên cạnh mình một chút, tà hỏa trong lồng ngực càng ngày càng bùng lớn.

Ngay cả đối thủ của Tiểu Bạch – Tiểu Ly hiện ở trong lòng cũng khó chịu vô cùng. Mắng Tiểu Bạch là cẩu, khác nào mắng hắn đâu. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn cùng Tiểu Bạch đều là đứng ngang hàng, đều có chung mục đích—— luôn luôn bên cạnh bảo vệ San Đạo.

"Ngăn cản tiểu bạch cẩu lại, không cho hắn đem tiểu mỹ nữ bạn nhảy của ta ôm đi ra ngoài! Đánh chết hắn cũng được cho ta!" Tiểu Ái ra lệnh một tiếng, đám fans não tàn lập tức bao vây bọn họ.

Mặc dù có chút kiêng kỵ hai vị công tử của giáo đổng, nhưng hiện tại bọn hắn đây người đông thế mạnh, trời tối không có chút ánh sáng nào, sợ điểu mới lạ a!

Nhìn vòng vây càng ngày càng nhỏ, đấu đá suốt 13 năm của Tiểu Ly cùng Tiểu Bạch cuối cùng cũng phát huy công dụng, bọn họ chỉ đối diện một giây, liền định ra xong toàn kế hoạch bộ chiến đấu—— Tiểu Bạch chủ công, Tiểu Ly bảo vệ tốt San Đạo cùng Thẻ Giai.

Tiểu Bạch giao Thẻ Giai đang ôm trong lòng cho Tiểu Ly, nghiêng cổ, xoa cổ tay, các khớp tay vang lên những tiếng giòn giã. Đây là động tác làm nóng người trước khi đánh nhau của hắn, Tiểu Ly quá rõ ràng... Tiểu Bạch thật là khiến kẻ thù có cảm giác bắt đầu đau "bi"!

Những fans não tàn kia còn chưa đụng được góc áo của Thẻ Giai, liền bị một thân ảnh đỏ rực ôm người đi mất, lại bị một bóng trắng đá bay ra ngoài, văng ra xa rồi ngã xuống cái hồ gần đó.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly đấu rất nhiều năm, số lần đánh nhau còn nhiều hơn tóc trên đầu. Dường như hai đại cao thủ ở trong núi thẳm tỷ thí với nhau mấy năm, chưa bao giờ xuống núi cùng người khác luyện tập. Hôm nay luyện tập với đám fans não tàn này một hồi, đành phải ra một cái kết luận —— không đỡ nổi một đòn...

Càng ngày càng nhiều người tràn đến, muốn thử một chút vận may, ở trước mặt thần tượng của mình lấy lòng trung thành, nhưng tất cả mọi người đều bị bóng trắng đá bay, lấy các loại tư thế khó mà tin nổi ngã xuống đất.

Tiểu Ly tránh trái tránh phải, tay trái ôm San Đạo, tay phải ôm Thẻ Giai, bảo vệ bọn họ đến kín kẽ không một lỗ hổng, trong lòng có chút ganh tỵ với Tiểu Bạch —— tiểu tử này tối hôm nay đại thi quyền cước, đúng là đánh thoải mái!

San Đạo trốn ở trong lồng ngực Tiểu Ly, đột nhiên cảm thấy chính mình làm sao bắt đầu thấp hơn hắn khá nhiều? Thân thể rõ ràng nhỏ đi một chút, chỉ cần nhẹ nhàng co rụt lại, liền có thể bị vòng tay của hắn bao phủ hết... Có cảm giác heo con manh manh mình nuôi hồi nhỏ hóa thành heo rừng rồi! Lúc nào tiểu hồ ly manh manh bên gối trở nên cao tráng hơn mình nhiều như vậy, thời gian cũng thật giống tên trộm, làm cái gì đều là lén lút lặng lẽ...

Trên đất bốn người bận rộn đến không còn biết trời đâu đất đâu, trên không trung XP Bất Bại trôi nổi, nhìn xuống toàn cục, ôm quyền lắc đầu một cái, cảm thấy Tiểu Bạch cũng phát tiết rất hăng, có thể thu công.

Hắn hung hăng - quay người lại, vỗ cánh lao xuống, lấy tốc độ như tên lao thẳng đến Tiểu Ái, vung lên cánh liền đoạt được mic của cậu ta.

Hắn nói lớn trong mic một câu: "Không muốn chết cút cho ta!"

Vừa dứt lời, hai ám vệ của Tiểu Ái vọt ra, chỉ lo người này đột nhiên tập kích chủ tử của mình.

Hai người này hai bên trái phải nhào tới, như soi hoang, như báo lớn. XP Bất Bại hơi lướt người đi, trực tiếp bay lên, như pháo ngút trời rời khỏi một nơi ngu ngốc. Hai ám vệ vồ hụt không nói, còn va phải nhau, trên đầu từng người com một tiếng, bắt đầu sưng to.

"Đã bảo các ngươi cút! Không nghe!" Giọng nói của XP Bất Bại đột nhiên vang lên, hắn lại 90 độ lao xuống đấy, như chim ưng săn mồi, lấy tăng tốc độ từ không trung vọt tới trên đất, chỉ nghe "Oành" hai tiếng, hai ám vệ kia trực tiếp bị đánh ngất ở bên cạnh ao.

Hóa ra, cũng không biết XP Bất Bại ở đâu mò được hai bồn hoa, trực tiếp nện ở trên đầu hai tên đó. Có thể là lần trước lúc đánh nhau với Phong Bình, bị tên đó ném đồ liền đúc kết thành kinh nghiệm?

Hai ám vệ bị hắn một đòn đánh ngất, trên đầu chảy máu tươi như suối, dọa đám học sinh khác sợ đến tè ra quần...

Bọn họ mặc dù biết XP Bất Bại là một hàng 2B bạo lực, nhưng đầu tiên thấy hắn ở ngay dưới mắt mọi người "Giết người", thật sự là quá kinh sợ! Tim muốn lọt ra ngoài...

"Đều cút cho ta!" XP Bất Bại huyền trên không trung, cầm microphone chuyên dụng của Tiểu Ái Vương Tôn, rống to, mic phát ra một tiếng réc dài... Ở đây mọi người theo bản năng che lỗ tai, để tránh khỏi tổn thương thính lực...

Đám fans não tàn tuy rằng yêu thần tượng, nhưng càng tiếc mệnh. Nhanh chóng chen về phía cửa ra vào. Có chen chậm còn bị người giẫm mấy đá, cuối cùng cũng coi như đều thoát thân thành công.

Còn lại chỉ có một đống rác rưởi, còn có Tiểu Bạch mấy người bọn họ.

Chỉ trong hai phút ngắn gọn, đám fans đã chạy đến không thấy bóng dáng, chân thần tốc!

Tiểu Ái không thể tin được mà nhìn khoảng sân không trống rỗng, cậu ta như muốn tan vỡ! Cậu ta lại nhìn về phía sau một chút, mặt nước vô cùng tĩnh lặng, đám người cá vừa rồi còn hùa với cậu ta, tất cả đều lén lút lặn xuống đáy nước trốn hết.

XP Bất Bại tiểu ma tinh này phát hỏa, còn ai dám làm gì trái ý!

Hiện tại chỉ còn lại Tiểu Ái đơn côi, ngơ ngác mà nhìn tất cả ma huyễn trước mắt, cảm thấy biến hóa này nhanh đến mức cậu ta không thể nào tiếp thu được.

Bọn họ làm sao dám! Cậu chính là tôn tử của Hải Hoàng, tương lai cậu ta chính là Hải Hoàng a! Hơn hai phần ba cái địa cầu này chính là biển! Cậu ta là người quyền lực nhất trên thế giới này, làm sao có khả năng bị mấy tên rác rưởi này làm cho chật vật như vậy?

Âm nhạc duyên dáng vang lên, đây là khúc nhạc dạo đầu tiên của buổi diễn...

Vốn là đã sắp xếp xong hết thảy, đến chín giờ liền bắt đầu, âm nhạc vang lên, cậu ta vốn sẽ đứng trên sân khấu chói đèn, ở trung tâm mặt nước, được mấy chục nhân ngư xinh đẹp chen chúc, dùng giọng hát mỹ lệ của cậu tachinh phục thế giới.

Nhưng hiện tại, fans chạy sạch, bạn nhảy một cũng không dám nổi lên mặt nước, hộ vệ của cậu ta bị đánh hôn mê, ngay cả mic cũng bị người chim kia cướp đi...

XP Bất Bại cảm thấy hét lớn một tiếng còn không đủ. Hắn còn bay đến trước mặt Tiểu Ái, mạnh tay đập mic ở trên đá cẩm thạch bên cánh ao, đến khi micro bị nát hết tất cả linh kiện, phần thân của micro cũng bị hằn sâu.

Sau đó hắn nghiêm nghị nói: "Không phải vàng ròng đi, nhất định là mạ vàng, ngươi nhìn, đều uốn cong thành như vậy!"

Tiểu Ái nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa biến thái của XP Bất Bại, toàn thân đều run rẩy, không biết là bởi vì tức giận, hay là phẫn nộ, hay là hoảng sợ, hay là mất khống chế.

Tiểu Bạch đỡ Thẻ Giai, đi tới trước mặt Tiểu Ái, nhìn cậu ta, nói rồi hai chữ: "Xin lỗi!"

Tiểu Ái ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy Tiểu Bạch có chút quen mắt. Cậu ta tựa hồ thật sự ở một kỳ nghỉ hè nào đó, cùng một con cá toàn thân trắng như tuyết nô đùa. Nhưng mà nó là cá, làm sao sẽ biến thành nhân miêu trắng tuyết đây? Hắn có chân, hắn không có đuôi cá...

"Xin lỗi muội muội ta, hiện tại, lập tức!" Tiểu Bạch tức giận rít gào, ánh mắt hung ác thô bạo. Ngay cả Tiểu Ly cũng bị biểu hiện khác thường này của Tiểu Bạch làm cho chấn động rồi, hắn thế mới biết hóa ra Tiểu Bạch còn đang cùng cậu ta "đàm đạo", không quyết tâm.

"Ừm... Xin lỗi..." Tiểu Ái kinh sợ đến nói lắp bắp, cậu ta một mặt cầu xin mà nhìn Thẻ Giai, ý đồ rất rõ ràng.

Thẻ Giai thở dài, cô bé thật không nghĩ tới một chuyện nhỏ cuối cùng sẽ biến thành như vậy, hoàn toàn mất khống chế. Cô sợ hãi lại tự trách, cô chỉ là muốn chào hỏi Tiểu Ái, tự ôn chuyện, cô bé không nghĩ Tiểu Ái hiện tại lại biến thành dáng vẻ sợ sệt này, cậu ta lại dùng ánh mắt hèn mọn hạ lưu như vậy nhìn nàng, còn không tha nàng đi, còn mắng đại ca thân ái nhất của nàng là con chó, còn để fans vây quanh bọn họ, vây đánh bọn họ! Khi còn bé Tiểu Ái thiện lương đáng yêu như vậy, vì sao lại biến thành như vậy? Nước mắt của nàng dâng lên càng nhiều.

"Thế là xong, ca ca, chúng ta đi thôi!" Nàng mệt mỏi, buổi học trưởng thành ngày hôm nay, làm cho nàng cả đời đều khó mà quên được.

Một nhóm năm người đi ở trên đường trở về, phía sau truyền đến đám người cá nghẹn ngào, như là rên rỉ, vừa giống như là gào khóc.

"Hắn sẽ không buông tha chúng ta dễ dàng như thế!" San Đạo nói.

XP Bất Bại vỗ vỗ cánh, trên không trung nói: "Sợ cậu ta sao?"

"Tên đó dù sao cũng là Vương Tôn Hải Hoàng, Hải Hoàng tương lai, muốn trả thù chúng ta, dễ như ăn cháo. XP gia đương nhiên không có gì phải sợ cậu ta, nhưng mẹ của các ngươi là tỳ nữ của vương tử? Có thể động hình phạt của hải tộc hay không? Nghe nói công kích vương thất là tội chết? Còn phải tru cửu tộc?" Tiểu Ly nhìn ngó Thẻ Giai cùng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cùng Thẻ Giai vừa nghe lời này, đều ngây người! Bọn họ không sợ gây sự, nhưng vạn nhất việc này liên lụy đến mẹ của bọn họ, vậy coi như không ổn.

Chuyện A Châu là công chúa, mấy đứa nhỏ vẫn chưa biết.

Mấy người càng phân tích càng cảm thấy tháng ngày mai sau không dễ chịu, sợ là thật sự làm lớn chuyện, kết cuộc không tốt...

San Đạo ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, cậu đã làm sao để đến hậu quả bây giờ thế này. Làm sao bây giờ? Tiểu Bạch của cậu... Còn có mẹ Tiểu Bạch... Còn có Thẻ Giai...

Tiểu Bạch nhẹ nhàng tiến đến bên tai San Đạo, dùng âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không liên lụy đến ngươi."

San Đạo rốt cục không chịu được hắn vô tâm vô phổi như vậy, lập tức ngồi dậy mắng: "Ngươi nói cái gì đó? Ta sẽ sợ bị liên lụy sao? Ta còn sợ huyên náo không đủ lớn đây!"

Tiểu Bạch cười khẽ, cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ bé mềm mại của San Đạo, ôm thật chặt cậu trong lòng mình nói: "Làm lớn đối với dân thường không tốt. Thời cổ xưa có kẻ ngốc hỏi —— Tướng lĩnh của vương hầu có gan để chết hay không? —— Kỳ thực là có! Mấy ngàn năm qua, vẫn có."

Dưới ánh trăng, sắc mặt Tiểu Bạch như băng tuyết bao trùm cô thành, có thê lương đến không tả. Hắn chậm rãi nói: "Có người sinh ra chính là hoàng tôn vương tử, có người sinh ra chính là kẻ dân thường... Nhưng ta không oán hận, bởi vì ngay từ khi mở mắt đã được ở cạnh ngươi, chính là chuyện may mắn nhất..."

Trong lồng ngực San Đạo như bị hàng trăm vảy cá sắc nhọn cào xé, đau đến không mở mắt nổi, hít thở không thông. Hắn rốt cục nắm chặt tay Tiểu Bạch, nghẹn ngào một câu: "Ta... Ta có lỗi với ngươi... Ta phải cùng ngươi thẳng thắn một chuyện, không nói ra, ta cảm thấy ta sắp chết rồi!"

Tự trách cùng hổ thẹn như sóng to gió lớn bao phủ tới. Cậu không nên, không nên tự cho mình là Thượng Đế, tùy ý thao túng một đời của người khác...

San Đạo rốt cục ở tuổi 13 năm ấy thật sâu giác ngộ đến sai lầm của mình! Hơn nữa sai e rằng đã không thể cứu vãn!