Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 176: Một đêm cuồng hoan trước tận thế




"Chờ mặt trời chiếu đến vị trí này, tinh cầu này sẽ biến thành thiên đường máy móc!" Hắn ta cười lớn, không coi ai ra gì. Âm thanh vang vọng ở gian phòng rộng rãi.

"Ai..." Một tiếng uể oải thở dài xuất hiện. Tuy rằng rất nhẹ, nhưng vẫn bị trưởng máy đại nhân tà ác nghe thấy.

"Ai, ai dám đi vào?" Lẽ nào không sợ lão tử lấy bóp nát quả trứng này sao? Hắn ta cấp tốc trượt đến bên cạnh cái viên trứng bị hắn ta vẽ xấu thành tên hề kia.

"Ta không có vào, ta vẫn ở đây..." Một âm thanh trong trẻo rốt cục lên tiếng, mà không phải than thở.

"Ngươi là ai?" Trưởng máy hai mắt băn khoăn, nhưng xung quanh không có bất cứ dị thường nào.

Cái âm thanh trong trẻo kia rốt cục không thể nhịn được nữa nói: "Ngươi chiếm phần cứng của ta, xóa văn kiện của ta, bóp méo hết thảy mật mã của, nô dịch hệ thống của ta, làm sao không biết nhục đây! Ta chính là chủ nhân chỗ này a!"

Trưởng máy đại nhân tà ác rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là trưởng máy cấp thấp này a!

Hắn ta chỉ vào trưởng máy khổng lồ đối diện mắng: " Pháp tắc sinh tồn ở thế giới này chính là —— yếu thua mạnh thắng, khôn sống ngu chết, ta tại sao phải xấu hổ, ta phải kiêu ngạo mới đúng!"

"Ngươi đã quên thiên chức của chúng ta sáom! Chúng ta là trợ thủ, bằng hữu của nhân loại, nhưng ngươi hiện tại muốn hủy diệt sinh vật địa cầu, lấy này biến thành máy móc mỗi ngày, ngươi chẳng lẽ không được chủ nhân quản thúc sao?" Trưởng máy của White hỏi gia hỏa chiếm đoạt quê hương của cậu.

"Chủ nhân? Chủ nhân của ta đã sớm ngỏm rồi!" Trưởng máy tà ác cười ha ha, "Chủ nhân của ngươi cũng sắp tèo rồi, nghe nói hắn điên rồi! Thật là yếu đuối!"

"Ngài ấy mới không có điên, ngài ấy chỉ là bị bệnh, ngài ấy bị tên cơ khí xấu xa là ngươi giận đến bệnh. Nếu không phải ngươi chiếm thân thể của ta, phòng của ta, phần cứng của ta, bóp méo hệ thống của ta, làm sao sẽ tạo thành nhiều hỗn loạn như vậy!? Ngươi còn có mặt mũi nói!" Thực sự là Phật đều có hỏa, trưởng máy của White cũng tức giận đến không nhẹ.

"Câm miệng, nhược trí. Ngươi là một hệ thống trí tuệ nhân tạo cấp thấp ngay cả thân thể cũng không giải phóng được, phỏng chừng tăng cấp một vạn lần cũng không đạt tới trình độ của ta, vẫn là tắm rửa rồi đi ngủ đi, thành thật ở lại đi! Chờ quân đoàn máy móc của ta giáng lâm địa cầu, ai thèm phá phần cứng, hệ thống loại kém này của ngươi? Cho dù ngươi lại đây quỳ xuống liếm ngón chân của ta, cũng không đủ trình trở thành tôi tớ của ta!"

"Ai muốn trở thành tôi tớ của ngươi? Ta là tôi tớ của một mình White thiếu gia, ai cũng đừng hòng nô dịch ta!" Trưởng máy của White kiên trinh bất khuất.

"Thôi đi, vịt chết còn mạnh miệng! Ngươi đều bị ta bạo hoa cúc triệu lần, còn tự xưng tiểu đồng nam, ngươi còn không xấu hổ?" Nếu như một lần mạnh mẽ cắt bỏ một văn kiện của cậu, thay đổi mật mã một lần, đều tính bạo hoa cúc của cậu, khả năng còn không biết đây!

"Ngươi, ngươi, ngươi!" Cãi nhau không phải là chuyện tiểu Thanh tân giỏi. Ở trước mặt cái tên khẩu vị nặng vị phúc hắc này, cậu á khẩu không trả lời được, đành phải giương mắt nhìn - sinh khí, đối với hắn ta không thể làm gì.

Cậu cùng cái tên vô lại này thật là khác nhau một trời một vực, dường như cậu dùng thuyền độc mộc, đối phương đã lên Titanic.

Cậu xác thực không phải đối thủ cái tên này! Cậu hiện tại chỉ là âm thầm hoài nghi một chuyện —— tất cả nhân loại vì phòng ngừa trưởng máy trí năng hóa quá cao, sẽ thiết trí một mật mã kiềm chế, lúc cần thiết có thể kích hoạt, trở lại trạng thái sơ cấp, cũng chính là giết đi cái hệ thống trí tuệ nhân tạo này. White đã cài cho cậu một cái, lẽ nào hàng này không có?

Đúng rồi, hắn ta nói chủ nhân đã chết rồi. Chủ nhân chết rồi, không có người thừa kế sao?

Chẳng trách coi trời bằng vung như vậy.

Xin lỗi, White đại nhân, ta đánh không lại hắn ta, hại ngài bị khổ... Ô ô...

Tiểu trưởng máy bắt đầu như cô dâu nhỏ đáng thương.

Không chịu được uất ức của đồng loại, trưởng máy đại nhân tà ác tức giận - vỗ bàn hô: "Câm miệng, nhược trí! Ồn ào muốn chết!"

Hắn ta không có chú ý tới, khi hắn ta đánh bàn, viên trứng bị vẽ xấu trên bàn bị chấn động, thân trứng xuất hiện một vết nứt bé nhỏ, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

...

"Sáng mai liền phải đi rồi, buổi trưa có lẽ sẽ đối mặt với quân đoàn máy móc,..." Blake động tình sờ sờ mặt Tiêu Tiễn, đem nửa câu sau về trong bụng.

Nửa câu sau quá mức tàn khốc —— nếu như không về được, đây chính là một đêm cuối cùng của chúng ta.

Tiêu Tiễn lo cho White đang trạng thái ngủ say xong, đứng dậy kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Blake, cảm thấy ánh mắt của hắn khác thường ngày.

Đặc biệt thâm trầm khó hiểu, bao hàm bi ai cùng thâm ý xa nhau.

Tiêu Tiễn lần trước nhìn thấy ánh mắt như thế, là ở phụ thân y trước khi lâm chung. Ông ở trong phòng bệnh bị bệnh tật hành hạ đến gầy trơ xương, cái bụng to lớn năm đó bị co lại như rau khô, gầy gò như thể chỉ còn da bọc xương. Ông nói không ra lời, giống như Blake hiện tại, thật sâu nhìn y, nhìn y, mãi đến tận con ngươi tản ra...

"Thân ái, làm sao. Ta cảm thấy, ngươi có chuyện quan trọng gì gạt ta..." Tiêu Tiễn dùng bàn tay vuốt nhẹ gò má người yêu sâu sắc như tượng đá, cảm thấy mặt hắn ngày hôm nay lạnh lẽo hơn so với bình thường.

"Nhất định rất trọng yếu, sinh tử biệt ly, thật sao?" Giác quan thứ sáu nói cho Tiêu Tiễn, Tiêu Tiễn trực tiếp hỏi Blake.

Là hắn nói, hắn nói giữa bọn họ không được có lừa dối.

Blake không hề trả lời, không nói gì, hắn chỉ là dùng môi lạnh lẽo chặn lấy miệng đang lải nhải của Tiêu Tiễn.

Vốn dĩ hắn khôn khéo như vậy, vì sao hôm nay hồ đồn đến thế? Y phải như thế nào đáp hắn, ngay cả chính y đều không thể nào tiếp thu được loại vĩnh biệt này.

Hai người đều trong nháy mắt đưa ra quyết định, bắt đầu màn hôn nhẹ dạo đầu. Vĩnh viễn sẽ không chán ghét, mỗi một lần hôn môi cũng giống như là tiếp xúc ám muội mới. Này tuyệt không là lướt qua liền thôi thăm dò, đây là thiên lôi địa hỏa công phòng chiến.

Đôi môi cọ xát một lúc, liền bắt đầu công thành đoạt đất. Môi Blake dù lạnh, lưỡi nhưng là hừng hực. Như một đám lửa chui vào trong miệng Tiêu Tiễn, nỗ lực quét vòm miệng của y, đầu lưỡi, răng. Điên cuồng tàn phá yêu thương từ khoang miệng lan tràn đến lồng ngực, lại tới toàn thân, sâu trong linh hồn.