Bọn họ đứng ở sau lưng cách chỗ của Đóa Nhi khoảng mười bước chân.
Bên dưới sàn nhà, đặt một tờ giấy trắng to khoảng ba thước, Đoá Nhi ngồi
chồm hổm trên mặt đất, đang vẽ tranh đưa lưng về phía bọn họ.
Bức tranh căn bản đã hoàn thành, vẽ một bầu trời xanh thẳm, một đám mây trắng, và mặt trời đỏ rực.
Dưới trời xanh, Doãn Tiêu Trác và Tư Lam mỗi người dắt một tay Đoá nhi, đi dưới cánh đồng hoa tươi đang nở rộ.
Đoá Nhi tô màu xong chỗ cuối cùng, để cọ màu xuống, thở dài một cái nặng nề, than thở giống như người lớn vậy.
Bên cạnh của Đóa Nhi, còn có Lãng Ngạn mặc toàn thân màu đen.
”Đóa Nhi, tại sao thở dài?” Lãnh Ngạn sờ sờ tóc của bé, cho là bé đang lo lắng cho bệnh tình của mình.
Thân thể nho nhỏ của Đóa Nhi đứng nghiêm, tóc bị gió thổi làm rối tung, “Chú Lãnh, cháu không muốn chữa bệnh.”
Lãnh Ngạn khiếp sợ, hai người phía sau bọn họ lại càng khiếp sợ hơn, Dung Tư Lam lập tức muốn chạy lên hỏi Đóa Nhi tại sao, lại bị Doãn Tiêu Trác
kéo lại.
”Tại sao?” Lãnh Ngạn thay Tư Lam hỏi ra vấn đề này.
”Chú Lãnh, cháu hiểu bệnh của cháu không thể chữa khỏi, có đúng không?”
Lời nói của Đóa Nhi hiện ra vẻ bình tĩnh không tương xứng với độ tuổi của
mình, khiến cho Lãnh Ngạn, người ai cũng gọi là núi băng nghe thấy mà
nhịn không được cảm thấy run sợ.
”Không phải, Đóa Nhi, bây giờ y
học rất phát triển, bác sĩ cũng đã tìm ra các biện pháp điều trị, nhưng
mà, vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa.”
”Cháu biết mà, đang
đợi cha cháu hoà hợp với...... Người kia để sinh ra em bé để cứu
cháu, đúng không?” Người kia? Dừng lại đúng lúc này khiến cho ai cũng
nghe được rõ ràng.
Lãnh Ngạn kinh ngạc vì sự khôn khéo của bé,
gật đầu một cái, “Đúng, chờ em trai của Đóa Nhi đi tới thế giới này, Đóa Nhi sẽ có thể chữa bệnh! Hơn nữa, còn có thêm một người em trai chơi
với cháu, như vậy không phải rất tốt sao?”
Đóa Nhi lại lắc đầu
một cái, “Chú Lãnh, cháu không biết nên nói như thế nào, cha mẹ cháu
đang rất vui vẻ, cháu nói là nói mẹ Tư Lam của cháu, cũng vì do bệnh
tình của cháu, cho nên mới muốn cha và người phụ nữ kia ở chung một chỗ, mẹ Tư Lam sẽ phải rời khỏi chúng ta, đúng không?”
”Cái này....
..” Mỗi quan hệ tay ba giữa ba người bọn họ, Lãnh Ngạn cũng không biết cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào, cũng không biết Doãn Tiêu Trác
tính toán thế nào, lại càng không muốn nói láo với một đứa trẻ như Đóa
Nhi, nhất thời hoàn toàn không biết nói gì.
”Chú, cháu không muốn mẹ Tư Lam rời đi, không muốn ngày nào mẹ cũng khóc,
nhưng cháu hiểu, chỉ có cha mới có thể khiến cho mẹ vui vẻ, không có
cha, buổi tối mẹ sẽ sợ bóng đêm, vậy làm sao bây giờ?”
”Đóa Nhi,
đây là chuyện của người lớn, người lớn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, Đóa Nhi không cần phải lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời của bác sĩ, ngoan
ngoãn chữa bệnh được không? Chờ Đóa Nhi hết bệnh, mẹ sẽ vui vẻ thôi!”
Lãnh Ngạn chỉ có thể theo góc độ khoan dung của cô ấy.
”Không!
Chú không hiểu rồi, mẹ và cha cháu bây giờ đều do bệnh tình của cháu tạo thành, nếu như cháu không bị bệnh, mẹ sẽ không rời khỏi cháu, cho nên,
nếu không có cháu, có phải cha và mẹ sẽ lại một lần nữa ở cùng nhau
không?”
Lãnh Ngạn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé,
đôi mắt đã ngấn nước đang nhấp nháy, anh không nhịn được ôm cô vào trong ngực, “Đoá Nhi ngốc, đừng nghĩ như vậy, nếu không có cháu cả đời mẹ sẽ
không được vui vẻ, bé ngốc ạ, người mà có thể khiến cho mẹ cháu vui vẻ
là cháu, biết không? Chỉ cần cháu thật khoẻ mạnh!”
”Sẽ
không!” Đóa Nhi khóc lớn ở trong lòng anh, “Chú, cháu muốn hỏi chú...chú nhất định phải nói thật cho cháu biết. Trên đời này thật sự có Thiên
đường sao? Cháu chết, sẽ biến thành một thiên sứ ở trên trời nhìn cha mẹ sao?”
Lãnh Ngạn ôm chặt bé, thì nhìn thấy
Doãn Tiêu Trác và Tư Lam ở sau lưng bé, trong lòng không nhịn được mà
cảm thấy chua xót, “Đứa ngốc này, cháu nói những lời này sẽ khiến cha mẹ cháu đau lòng, sẽ không lên Thiên đường, mà vĩnh viễn sẽ ở cùng với cha mẹ.”
Đóa Nhi lau nước mắt vào khắp người của Lãnh Ngạn, “Chú,
cháu thật sự rất yêu cha mẹ, cháu không bỏ bọn họ được, thật ra thì,
cháu cũng...... Có chút không bỏ được người phụ nữ kia, chú, cháu
cũng không bỏ được chú và chị Duy Nhất, không bỏ được bạn học và cô giáo trong nhà trẻ, không bỏ được rất nhiều người, nhưng mà, chú, thật không chịu nổi, trị bệnh bằng hoá chất thật là khổ sở đau đớn, nghe nói chết
thì không còn cảm giác nữa, có đúng như vậy không?”
Lãnh Ngạn ôm
bé, nước mắt chảy xuống, “Đứa nhỏ ngốc, không cho nói như vậy, chú nói
cho cháu biết một bí mật, thật ra thì, chú cũng bị bệnh nặng, cũng rất
khổ sở và đau đớn, nhưng mà, bảo bối, chúng ta cùng tranh tài được
không? Không cho phép người nào bỏ cuộc! Bởi vì chúng ta bỏ cuộc là
chuyện rất dễ dàng, nhưng mà đối với những người sống cũng rất đau khổ,
chú chết rồi, chị Duy Nhất sẽ đau lòng chết mất, Đóa Nhi chết cha mẹ
cũng sẽ đau lòng chết mất, biết không?”
Đóa Nhi kinh hoảng, trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Ngạn, “Chú, thật sao? Chú sợ đau không?”
Lãnh Ngạn gật đầu, “Đau, thật là đau! Đau đến không muốn sống, nhưng mà, chú không để cho chị Duy Nhất biết, chị ấy nhìn thấy chú đau, chị ấy sẽ khó chịu.”
Trong lòng của Đóa Nhi lập tức
sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân, hiểu nhau không cần lời nói, cắn
cắn môi, hạ quyết tâm nói: “Chú, chú thật là giỏi, cháu cũng sẽ học chú, cháu cũng sẽ không kêu đau, cháu không muốn mẹ đau lòng, còn nữa, chú,
lời nói cháu vừa mới nói, chỉ là bí mật của hai chúng ta, đừng nói cho
mẹ biết được không? Mẹ muốn cháu làm một đứa bé kiên cường. Cháu cũng sẽ không đem bí mật của chú nói cho chị Duy Nhất biết!”
”Đóa Nhi!” Tư Lam cũng không nhịn được nữa chạy lại, xông lên ôm lấy Đoá Nhi từ
trong ngực của Lãnh Ngạn, than thở khóc lóc, “Bảo bối, đừng nói bậy! Mẹ
có thể không có cả thế giới này, nhưng mà không thể không có con...con
biết không? Nếu như không có con, mẹ sẽ không sống nổi!”
Đóa Nhi
dù sao cũng là một đứa bé, có kiên cường nhiều hơn nữa thì cũng có một
mức độ, trải qua cuộc đối thoại thân thiết thậm chí là đau lòng với Lãng Ngạn, trở lại trong lồng ngực ấm áp của mẹ, làm sao còn có thể giả bộ
kiên cường được nữa?
Sự ấm áp và chua xót thay nhau xuất hiện ở
trong lòng cô bé, “Mẹ, thật xin lỗi, Đóa Nhi sai rồi! Về sau Đóa Nhi sẽ
không bao giờ khiến mẹ đau lòng nữa, Đóa Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời của bác sĩ được không? Mẹ đừng khóc.”
Đóa Nhi vừa tự ra
lệnh cho mình ở trong lòng là phải kiên cường, bắt buộc mình không được
khóc, rồi dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho Dung Tư Lam, “Mẹ, Đóa Nhi nghe lời, có phải mẹ sẽ không rời khỏi Đoá Nhi không?”