Sắc mặt Kham
Thanh Dư hơi thay đổi, chính anh cũng muốn sụp đổ rồi, Tư Lam lại có
quan hệ với người đàn ông này, hơn nữa, người đàn ông này còn là tổng
giám đốc tập đoàn Doãn thị, anh trai Doãn Tiêu Diệp?
Chỉ có điều, làm người đàn ông thành thục anh nhanh chóng thoải mái rồi, giữa anh và Dung Tư Lam vốn chính là anh một mặt nhiệt tình, hôm nay có người có
năng lực hơn anh chăm sóc cô, anh nên vì cô mà vui mừng mới đúng!
Mà lúc này, Doãn Tiêu Diệp gọi điện thoại tới, vừa đúng hòa hoãn không khí ngột ngạt.
Điện thoại gọi thẳng cho Doãn Tiêu Trác, “Anh, em không tới, anh nói tiếng xin lỗi với Tư Lam giúp em.”
“Tại sao? Sao không báo trước? Trễ như vậy?” Doãn Tiêu Trác buồn bực.
“Không phải, anh, có chuyện em không biết nên nói như thế nào, Tĩnh Tuyền mang thai, có cần đứa bé này hay không?” Hiện giờ Doãn Tiêu Diệp rơi vào
trạng thái phiền muộn.
Nổi giận với Tĩnh Tuyền, ép buộc cô sinh
đứa bé ra, là chuyện anh làm lúc nóng giận, sau khi tĩnh tâm lại, cẩn
thận suy nghĩ một chút, hình như anh chưa nói
tới yêu với Tĩnh Tuyền, ngày trước còn có Tĩnh Tuyền khăng khăng một mực yêu anh, cuộc hôn nhân này tồn tại có lẽ còn có giá trị.
Nhưng
mà, hiện tại Tĩnh Tuyền nói ly hôn, anh không có lý do nào không đồng ý, chỉ có điều đứa bé, mọi người đều biết lòng mong cháu trai của ông cụ!
Doãn Tiêu Trác vừa nghe lập tức mắng thẳng cho một trận, “Đương nhiên là
muốn! Tại sao có thể không! Anh nói thằng nhóc chết tiệt chú có trách
nhiệm không? Ít nhất phải phụ trách đứa bé! Bắt đầu từ bây giờ chú còn
không hồi tâm cho anh, xem anh có buông tha cho chú không! Lần này chú
quyết tâm là được rồi!”
Doãn Tiêu Diệp buồn buồn nói một câu,
“Làm ơn, em và anh thương lượng, mỗi lần anh đều giáo huấn em, về sau
cái gì em cũng không thèm nghe anh nói nữa!”
Doãn Tiêu Trác dừng
một chút, “Tốt lắm! Được rồi! Anh không nói! Chú thích làm gì thì làm,
nhưng mà, đứa bé nhất định phải giữ lại!”
“Đúng là tiểu nhân, chỉ cần đứa bé không để ý đến người ta sống chết thế nào!” Doãn Tiêu Diệp
nói thầm vài câu, dứt khoát cúp máy.
Anh gọi điện thoại chỉ để
nói cho Dung Tư Lam không đến ăn tối mà thôi, vô duyên vô cớ bị mắng một trận, sớm biết vậy đã gọi thẳng điện thoại cho Dung Tư Lam, không phải
chú ý đến cảm nhận của ông anh già sao, không muốn qua lại với Dung Tư
Lam nhiều sao?
Dung Tư Lam nhìn dáng vẻ tức giận đầy ngực của Doãn Tiêu Trác, tò mò hỏi, “Ai vậy?”
“Không có, em không quen!” Doãn Tiêu Trác e ngại Thanh Thanh và Kham Thanh Dư ở đây, xấu hổ khi bêu chuyện xấu trong nhà ra trước mặt ngoài ngoài.
“Vậy chuẩn bị ăn cơm đi, sao Tiêu Diệp còn chưa đến?” Cô nhìn đồng hồ, “Đã qua thời gian hẹn trước rồi!”
“À, cậu ta sẽ không tới! Hình như hôm nay có
chuyện.” Doãn Tiêu Trác nhớ tới chuyện Doãn Tiêu Diệp nhờ anh nhắn lại.
“Thật sao? Đúng là! Vậy em đi gọi tụi Đóa Nhi tới ăn cơm!” Cô dọn bát đũa xong, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng vào lúc này, Kham Thành chạy vào, thở hồng hộc nói, “Dì, cha, mau đi
xem đi, Đóa Nhi bị ngã, chảy rất nhiều máu, vẫn còn đang chảy!”
Trước mặt Dung Tư Lam bỗng tối sầm, vịn bàn mới không bị ngã xuống, rồi sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
Kham Thanh Dư biết bệnh tình của Đóa Nhi, cũng chạy theo ra ngoài.
Chỉ thấy Đóa Nhi đã nằm trong đống cát bất tỉnh nhân sự, khắp người đều là máu...
“Đóa Nhi! Đóa Nhi! Con đừng hù dọa mẹ!” Dung Tư Lam kêu khóc nhào tới, đau tê tâm liệt phế.
“Nhanh! Chúng ta ôm con bé đi thẳng bệnh viện!” Kham Thanh Dư ôm lấy Đóa Nhi lập tức lên xe.
Doãn Tiêu Trác cũng chạy theo, nhìn tất cả trước mắt,
không hiểu, mắt thấy Dung Tư Lam lên xe Kham Thanh Dư, anh cũng lên xe
chuẩn bị theo sau.
Kham Thành la hét muốn đi cùng, bị Thanh Thanh ngăn lại, cũng nói với Doãn Tiêu Trác, “Tổng giám đốc, phiền anh chăm
sóc tốt cho Tư Lam, tôi dẫn Kham Thành về.”
“Được!” Doãn Tiêu Trác không nói hơn một chữ, lái xe xông ra ngoài, vẫn đạp hết chân ga.
Đóa Nhi vừa vào bệnh viện lập tức được Kham Thanh Dư ôm vào phòng cấp cứu,
“Rầm” một tiếng, cửa phòng cấp cứu đóng lại, ngăn cách Dung Tư Lam và
Đóa Nhi thành hai thế giới.
“Đóa Nhi!” Dung Tư Lam bấu khung cửa kêu gào, ngã khụy trên mặt đất.
Doãn Tiêu Trác chạy tới ngay sau đó, bế Dung Tư Lam lên, dịu dàng hỏi han, “Lam nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dung Tư Lam vẫn luôn không nói bệnh của Đóa Nhi cho anh biết, lúc này, gần
như bờ biên giới sụp đổ, cũng không kiêng dè nhiều như vậy, ở trong lòng anh vừa khóc vừa nói nhanh, “Tiêu, Đóa Nhi có bệnh, em vẫn không nói
cho anh biết!”
“Có bệnh? Bệnh gì?” Doãn Tiêu Trác mờ mờ ảo ảo cảm thấy bệnh này không phải nhẹ.
“Đóa Nhi bị bệnh bạch cầu! Tiêu, làm thế nào? Hu hu, em rất sợ, em không thể không có Đóa Nhi!” Dung Tư Lam níu lấy áo sơ mi của anh, khóc đến ruột
gan đứt từng khúc.
Cuối cùng Doãn Tiêu Trác hiểu rõ, tại sao Dung Tư Lam cần tiền không cần mạng, thì ra cũng vì
chữa bệnh cho Đóa Nhi...
Lòng anh đau đến ôm chặt cô, “Đứa ngốc,
sao em không nói sớm một chút cho anh biết? Để cho anh người làm cha
cùng chia sẻ với em!”
Dung Tư Lam nức nở, “Tiêu, Đóa Nhi con bé
cũng không biết mình bị bệnh này, em vẫn hy vọng con bé như đứa trẻ bình thường, em không muốn con bé sống trong bóng ma của bệnh nan y, Tiêu,
Đóa Nhi là con của em, em không muốn anh chịu gánh nặng lớn như thế!”
“Em thật quá ngốc rồi! Bây giờ còn phân biệt cái gì? Đóa Nhi là con của em, cũng là con của anh! Anh nói rồi, anh sẽ vĩnh viễn làm cha con bé!”
Doãn Tiêu Trác vừa nói vừa mắng vừa an ủi cô, “Lam nhi, đừng lo lắng,
bệnh bạch cầu bây giờ không phải bệnh nan y, có thể trị hết! Đừng sợ,
biết không? Có anh, tất cả đều có anh, về sau nhất định phải nhớ
kỹnhững lời này!”
Dung Tư Lam bất lực tựa vào trong ngực anh
gật đầu, trong lòng vẫn là ngàn vạn sợi tơ, vướng vít lấy Đóa Nhi trong
phòng cấp cứu, cô bé nhỏ như thiên sứ này, ngàn vạn lần không được trở
thành thiên sứ bay về trời!
Cũng không biết qua bao lâu, cuối
cùng cửa phòng cấp cứu mở ra, Dung Tư Lam nhảy khỏi ngực Doãn Tiêu Trác, vội hỏi Kham Thanh Dư, “Anh Kham, Đóa Nhi như thế nào?”