Đêm đen đậm, đèn đường không rõ.
Hạt mưa trắng xóa tầm tã rơi xuống, chiếu nghiêng, dày đặc giống như một bức rèm che, đầu đường vắng lặng không một bóng người, thỉnh thoảng một trận sấm sét vang dội, chiếu sáng đêm tối đến vô cùng dữ tợn...
Một chiếc Lamborghini màu đen sáng đèn xe, chạy điên cuồng trên đường cái dòng xe chạy thưa thớt, người đàn ông ngồi trong xe căng thẳng mặt âm trầm, hơi nhíu chân mày giống như die nda nle equ ydo n đè nén lửa giận vô hạn, một cặp mắt lạnh lùng như nước sơn đen như mực, nhìn chằm chằm phía trước, cắn răng một cái, đạp mạnh hết chân ga.
Đột nhiên, ở ngã tư đường cao tốc có một chiếc xe chặn ngang, đèn xe lóa ánh mắt anh, anh đạp gấp thắng xe, nhưng mà, đã không kịp nữa rồi...
“Rầm” một tiếng vang thật lớn, hai xe chạm vào nhau...
Anh cởi dây an toàn ra nhảy xuống xe, lập tức có mấy chiếc xe vây bốn phương tám hướng. Anh chợt tỉnh ngộ, tai nạn xe cộ này không phải ngoài ý muốn...
Mưa như trút nước như hạt đậu, tầm mắt mơ hồ bóng người di động, theo một tiếng súng vang, anh lăn tại chỗ mấy vòng, tung người nhảy vào trong sông, máu, cùng nước mưa, chảy quanh co trên mặt đất thành một dòng chảy nhỏ...
Trong nháy mắt, thế giới lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có mưa to tiếp tục khua chiêng gõ trống mà tấu nên khúc ca điên cuồng của đêm...
Khu nhà cao cấp nhà họ Doãn ở giữa lưng chừng núi, lúc này đèn điện sáng rỡ, ông cụ Doãn đang nổi cơn tam bàn, “Không tìm được thiếu gia?”
Trong phòng, Thư ký Bùi Trọng đứng thẳng cả người nhỏ nước, “Bẩm lão gia, thiếu gia cậu ấy... Đã xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tức giận của ông cụ còn chưa tiêu tan. Đồ ranh con này! Không phải muốn nó kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Kiều sao? Cả gan tranh luận với ông đây, còn sập cửa rời đi!
“Xảy... Xảy ra tai nạn xe cộ, bị... Bắn chết...” Bùi Trọng không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi, từng giọt không ngừng nhỏ xuống, không biết là mồ hôi hay nước mưa chưa khô...
Sấm sét giữa trời quang! Ông cụ chán nản ngã ngồi trên ghế, một hơi không thở nổi, trợn mắt nhìn thẳng.
Bùi Trọng luống cuống tay chân, tay chân luống cuống vội vàng lấy thuốc trợ tim trên người ông cụ cho ông uống vào. Sau đó, cuối cùng ông cụ bình tĩnh lại, suy yếu ngước mắt, “Thi... Thể đâu?”
“Thiếu gia rơi vào trong sông, không phát hiện thi thể...”
“Vậy còn không đi tìm! Không tìm được mấy người không cần tới gặp tôi!” Hai tay ông cụ run run, chỉ ra bên ngoài cửa giận dữ gào lên.
“Dạ dạ...” Bùi Trọng vừa gật đầu vừa lui về phía sau.
“Đợi đã!”
“Lão gia, còn dặn dò gì...” Bùi Trọng khẽ run, dừng chân lại.
“Điều tra rõ ràng ai làm cho tôi!” Ông cụ híp nửa cặp mắt, lộ ra ánh sáng lạnh...
Mà lúc này, ở góc khác thành phố, một bóng đen đang tập tễnh đi về phía trước dọc theo hẻm nhỏ bùn lầy, từ dáng vẻ ôm đầu vai, từng bước lảo đảo của anh xem ra chống đỡ không được bao lâu nữa.
Mưa to vẫn trút xuống, mặt trắng bệch của anh bị nước mưa dội lên nhợt nhạt như tờ giấy. Chỉ một tiếng sét, trước mắt anh như bị mộng du, cũng không biết mình đi đâu, loáng thoáng một cái sân nhỏ, bên trong có ánh đèn, anh dùng hết hơi sức toàn thân gõ cửa, cửa mở ra, anh cắm đầu ngã vào...
--- ---------------------------- -----
Khu ổ chuột dơ dáy bẩn thỉu, một trận mưa vừa đổ xuống, mặt đường bùn lầy không chịu nổi, hai bên đường còn chất đầy đồ bỏ đi!
Trời đã đen như mực rồi, Dung Tư Lam vội vã về nhà, trong tay còn một hộp cơm, buổi chiều nhận việc bán thời gian, không có thời gian đi nhà trẻ đón bảo bối bé nhỏ, cũng may bảo bối bé nhỏ hiểu chuyện gọi điện thoại cho cô nói sẽ ngoan ngoãn ngồi xe đưa rước của trường về nhà.
Nhưng mà, trong lòng cô vĩnh viễn vẫn tâm hoảng ý loạn, rất lo lắng bảo bối bé nhỏ bốn tuổi của cô có thể tìm được chính xác nhà không, hơn nữa, bảo bối bé nhỏ còn chưa ăn cơm nữa! Đói bụng lắm hả?
Nghĩ như vậy, cô bước nhanh hơn, nhưng mà, càng vội càng sai lầm, không biết cô dẫm lên thứ gì, “Oạch” một cái té gặm đất, hộp cơm trong tay cũng bay ra ngoài thật xa.
Cô xoa đầu gối thấy đau đứng lên, không để ý tới vết thương của mình, vội đi tìm hộp cơm, mà hộp cơm xui xẻo đã bị rớt thành hai nửa, hạt cơm trắng tinh dính đầy đất, còn có trứng gà chiên vàng óng kia nữa...
“Shit!” Dung Tư Lam chửi bới trên đường vắng không một bóng người, “Là những đồ vô lương khốn kiếp, ăn không ngồi rồi, đại tiểu tiện tùy chỗ!!”
Trong bầu trời đêm, chỉ có tiếng của cô vang vọng. Buồn bực! Bảo bối bé nhỏ của cô còn chờ cơm đấy! Giờ thì tốt rồi! Chỉ còn mấy cây kẹo que trong túi! Cô khập khễnh, chán nản đi về.
Trong nhà sáng đèn nói cho cô biết, bảo bối thật sự ở nhà! Trong lòng cô thả lỏng, cuối cùng yên lòng. Mỗi ngày hết ca đêm làm thêm trở lại, chỉ cần nhìn thấy đèn này sáng, cô vô cùng vui mừng, tất cả áp lực và mệt mỏi cũng theo đó mà tan thành mây khói, bởi vì cô biết, bảo bối bé nhỏ của cô đang chờ cô...
“Đóa Nhi! Bảo bối Đóa Nhi!” Cô vừa gõ cửa vừa gọi tên bảo bối bé nhỏ.
“Đến đây mẹ!” Giọng non nớt của trẻ con truyền đến, cửa sắt mở ra một lỗ, “Mẹ là mẹ con sao? Mẹ chắc chắn không phải thay đổi khuôn mặt? Cũng không phải nữ quỷ vẽ da mặt mẹ con?”
“Tiểu quỷ! Nói bậy bạ gì vậy! Còn không cho mẹ đi vào!” Có lúc Dung Tư Lam thật sự không biết rõ mỗi ngày trong đầu cô nhóc gây sự này đều là thứ gì!”
Bé tên bảo bối Đóa Nhi le lưỡi, “Vâng, lần này khẳng định có thể rồi, chỉ có mẹ con mới thô lỗ thế, dữ dội như vậy...”
“Tiểu quỷ! Con nói mẹ con còn hung dữ hơn nữ quỷ sao?” Tư Lam giả bộ định đánh bé, bé liên tiếp xin tha, Tư Lam cười đưa cho bé mấy que kẹo, “Ăn trước đi, mẹ tắm rửa rồi ra với con, làm cơm cho con ăn!”
“A! Mẹ! Con đã ăn rồi!” Đóa Nhi vừa cầm kẹo que vừa lắc lư đi vào phòng nhỏ của mình.