Lâm Mộng Di nhìn thấy Tống Liên giả vờ đáng thương, cô ta không thể chờ đợi để xé cô ả ra.
Cô ta cũng đã làm như vậy, cô ta hung hăng ném chiếc bánh trong tay mình và hét lên: “Con khốn.”
Tống Liên sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng núp sau lưng Sở Trạch Hiên. Sắc mặt của Sở Trạch Hiên cũng thay đổi, anh ta đưa tay ra không hề khách khí mà giữ lại tay của Lâm Mộng Di đang nổi điên: “Dừng lại, cô muốn làm gì?” Sở Trạch Hiên khẽ quát một câu.
“Tôi muốn giết chết con khốn này. Cô ta đã dụ dỗ anh, Trạch Hiên, em biết không phải lỗi của anh. Em có thể tha thứ cho anh nhưng em muốn dạy dỗ ả ta.” Mặc dù Lâm Mộng Di vô cùng tức giận, nhưng cô ta vẫn không muốn tin rằng đây là lỗi của Sở Trạch Hiên.
Đây hẳn là lỗi của Tống Liên.
Sở Trạch Hiên vươn tay đẩy cô ta ngã xuống đất, Lâm Mộng Di lập tức lùi lại hai bước, ngồi trên mặt đất nghẹn ngào. Cô ta kinh hãi nhìn người chồng xa lạ của mình, vẻ mặt tàn nhẫn của anh ta thật sự không có chút tình cảm nào với cô ta.
“Trạch Hiên…” Lâm Mộng Di tuyệt vọng gọi một tiếng.
“Cút ngay, cút khỏi đây. Sau này nếu không có sự cho phép của tôi thì cô không được phép xuất hiện trước mặt tôi.” Sở Trạch Hiên trầm giọng quát một câu, hiện giờ anh ta đối với Lâm Mộng Di đừng nói là tình cảm mà chỉ cần cô ta xuất hiện trước mặt anh ta thôi anh ta cũng sẽ cảm thấy chướng mắt.
“Hai người là đôi cẩu nam nữ, tôi hận các người.” Lâm Mộng Di vừa khóc vừa chửi rủa, run rẩy tức giận rời đi.
Ngay khi Lâm Mộng Di rời đi, Tống Liên lập tức trốn vào lòng của Sở Trạch Hiên với vẻ mặt sợ hãi: “Trạch Hiên, em rất sợ! Anh nghĩ cô ấy có thể sẽ phái người đến hại em không!”
“Đừng lo lắng, từ nay về sau, em cứ chuyển đến biệt thự mới của anh đi. Yên tâm dưỡng thai, sinh đứa bé ra mới là điều quan trọng.” Lúc này Sở Trạch Hiên chỉ yêu thương đứa con trong bụng cô ta.
“Vâng! Em nhất định sẽ sinh cho anh một cậu nhóc to béo.” Tống Liên tự tin nói.
Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến, Sở Trạch Hiên vươn tay trả lời: “Tôi nghe.”
“Chủ tịch Sở, số hàng lần trước gửi cho tập đoàn Lâm Thị vẫn chưa thu hồi lại được số dư.”
Một tia khó chịu và lạnh lùng xẹt qua mắt Sở Trạch Hiên, anh ta lạnh lùng nói: “Từ hôm nay, cắt đứt hợp tác với nhà họ Lâm, ngừng vận chuyển.”
“Chủ tịch Sở, thật sao? Ngài thật sự có ý này sao, có đúng không? Ông chủ Lâm là ba vợ của ngài mà!” Quả nhiên người kia có phần kinh ngạc hỏi.
“Hừ! Ba vợ cái gì, chỉ là một đám người ăn xin thôi. Từ hôm nay, tôi không muốn qua lại với những người nhà họ nữa.” Trong mắt của Sở Trạch Hiên là sự chán ghét dành cho nhà họ Lâm mấy năm qua đã giấu trong lòng.
Năm đó, Lâm Bằng đã tính đến việc hợp tác với nhà của anh ta, nên mới để anh ta có thể tuỳ ý lựa chọn kết hôn với hai đứa con gái của ông ta. Hiện giờ anh ta hối hận vì đã vứt bỏ Lâm Thiển Hạ. Giờ đây anh ta càng hối hận hơn vì đã cưới Lâm Mộng Di.
Lúc này, Lâm Mộng Di bước ra khỏi cửa công ty với sắc mặt tái nhợt, nhân viên trong công ty đều đang nhìn cô ta. Lúc này cô ta cũng không quan tâm, cô ta biết mình không còn gì nữa.
Ngay cả chức bà Sở mà cô ta tự hào nhất cũng chẳng mấy chốc mà bị người khác thay thế.
Cô ta đã tiêu đời thật rồi.
Cuộc sống xa hoa, ước mơ giàu sang của cô ta đã vỡ tan tành.
So với sự thê thảm của Lâm Mộng Di bây giờ thì Lâm Thiển Hạ đã trở nên tốt hơn nhờ sự nỗ lực của bản thân.
Giờ đây, cô đã có chỗ đứng vững chắc trong làng giải trí và có một cô con gái xinh xắn.
Hôm nay đi chơi cùng Quyền Quân Lâm, nhóc con vô cùng vui vẻ. Lâm Thiển Hạ cứ một mực tránh ánh mắt của Quyền Quân Lâm, lúc anh nhìn thì cô giả vờ nhìn sang chỗ khác.
Cô không ghét anh, cũng không hận anh mà chỉ là cô sợ đối mặt với anh.
Về lý do thì cô cũng không thể nói là gì.
Chạng vạng tối, khi trở về nhà, nhóc con đã ngủ gật ngồi trên ghế an toàn của cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, tóc tai bù xù nhưng rất đáng yêu.
Khi Lâm Thiển Hạ mở dây an toàn cho con gái và bế cô bé ra ngoài thì cô đã không thể ôm con nổi nữa, vì gần đây cân nặng của con gái đã tăng lên. Lúc này, một cánh tay đàn ông mạnh mẽ nhẹ nhàng đưa qua ôm cô bé vào lòng.
Tay của Lâm Thiển Hạ bỗng nhẹ đi, cô nhanh chóng lùi về phía sau một bước. Vì để ôm con gái nên hai người bọn họ trong nhất thời đã ở rất gần nhau.
“Anh thay em bế con vào.” Quyền Quân Lâm cũng lo lắng rằng cô sẽ rất mệt.
“Cảm ơn.” Lâm Thiển Hạ lịch sự nói.
Quyền Quân Lâm không khỏi nở nụ cười: “Con bé là con gái của anh, tại sao phải nói lời cảm ơn?”
Lâm Thiển Hạ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu và nụ cười của anh. Trong lòng cô bỗng xao động vài giây, cô cắn môi, quay người bước về phía trước.
Quyền Quân Lâm ôm chầm lấy nhóc con, cô bé đã ngủ rất sâu và ngọt ngào trong vòng tay ấm áp và vững chãi của anh.
Lâm Thiển Hạ mở cửa, cô nhìn thấy mảnh giấy của dì Lưu trên tủ lạnh, dì ấy đã đi gặp con trai rồi và chín giờ tối nay dì ấy mới có thể đến được.
Quyền Quân Lâm bước đến, ôm nhóc con vào phòng của cô. Ngôi nhà này đối với anh đã quá quen thuộc rồi, anh đều biết tất cả mọi thứ trong nhà cô.
Lâm Thiển Hạ đến giúp cởi áo khoác cho cô bé, đặt cô bé lên giường, nhóc con lăn ra ngủ như một chú lợn con.
Khi Quyền Quân Lâm đi ra, Lâm Thiển Hạ không nói gì, anh cứ thế ngồi trên sô pha hỏi cô: “Có nước không? Anh hơi khát.”
“Trong tủ lạnh có.” Lâm Thiển Hạ chỉ tay.
“Anh không uống được đồ lạnh, em có thể cho anh một tách trà không?” Quyền Quân Lâm nhướng mắt nói.
Lâm Thiển Hạ liếc nhìn anh, trong ánh mắt của cô có vài phần dò xét. Tối qua anh còn sốt mà hôm nay anh đã chơi cả ngày với con gái, cơn sốt của anh đã giảm chưa?
“Chờ một chút, tôi đi đun nước.” Lâm Thiển Hạ nói xong thì đi vào phòng bếp.
Quyền Quân Lâm khẽ thở dài, cảm thấy thái độ Lâm Thiển Hạ đối với anh càng ngày càng hòa nhã, đó là một chuyện tốt.
Lâm Thiển Hạ đang đứng trong bếp, nhìn người đàn ông trên ghế sô pha qua cửa sổ thủy tinh, trong lòng cô cũng có chút phức tạp. Cô đang nghĩ đến chuyện của bốn năm trước.
Liệu anh có đáng bị cô trách như thế không? Mặc dù anh có lỗi nhưng mà số phận của cô vào đêm hôm đó cũng sẽ không thay đổi.
Không phải anh thì sẽ là người khác.
Bây giờ nghĩ lại, cô thà là anh. Ít ra thì anh có thể cho cô một đứa con gái đáng yêu như vậy.
Lâm Thiển Hạ đang suy nghĩ, nước đã sôi rồi. Cô cầm lấy một cái cốc lên rót nước nóng vào và mang đến trước mặt anh ta.
Quyền Quân Lâm lập tức đưa tay lên đón lấy, như muốn cầm lên uống.
“Cẩn thận, bỏng đấy.” Lâm Thiển Hạ lo lắng nhắc nhở anh khi nhìn thấy điều này.
Quyền Quân Lâm thu tay về, ngước mắt lên, trong mắt hiện lên ý cười.
Lâm Thiển Hạ không khỏi cúi đầu, có chút xấu hổ. Vừa rồi cô thật sự lo lắng cho anh.
“Thiển Hạ, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Quyền Quân Lâm muốn nói chuyện với cô. Anh thừa nhận mình đã mắc sai lầm và muốn bù đắp nhưng anh không muốn cô cứ một mực bỏ chạy.
Lâm Thiển Hạ cắn răng ngồi đối diện với anh: “Được rồi, vậy chúng ta hãy nói chuyện đi.”