Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 317: Tặng quần áo




Nhà họ Quyền.

Bà Quyền (Tống Cầm) đến gặp Lâm Thiển Hạ, ​​bà không định nói với con trai mình, nhưng bà nhất định phải cho con trai biết rằng bà không muốn một người con dâu như vậy. Buổi trưa, bà yêu cầu con trai về nhà ăn cơm, Quyền Quân Lâm cũng muốn trở lại để gặp ông nội và sum vầy với ba mẹ. Đến bàn ăn, Tống Cầm không kìm lòng được, ánh mắt nhìn con trai mang theo ý cảnh cáo.

“Quân Lâm, lần trước con với nữ minh tinh kia xảy ra tai tiếng đừng để chuyện đó xảy ra nữa.”

Quyền Quân Lâm bình tĩnh nhìn mẹ: “Mẹ, Thiển Hạ khác với các nữ minh tinh khác. Cô ấy là một cô gái tốt.”

“Tốt như thế nào? Mẹ cũng đã đi xem qua những vai mà cô ấy thường quay. Đều là những vai người xem bất mãn, còn diễn nha đầu hư hỏng, con làm sao có thể cùng người con gái như vậy ở bên nhau chứ.” Tống Cầm rất bất mãn với điều này.

“Mỗi người đều lớn lên theo cách khác nhau, cô ấy từng bước từng bước tiến lên và phải chịu đựng rất nhiều khổ cực.” Quyền Quân Lâm thương hại Lâm Thiển Hạ vì điều này, không bao giờ coi thường Lâm Thiển Hạ.

“Đừng giải thích nữa, con bảo vệ cô ta như thế này, lẽ nào con thực sự muốn ở bên cô ta hay sao?” Giọng Tống Cầm có chút cao lên vài phần.

“Được rồi! Tống Cầm, đừng như thế nữa.”  Ba của Quân Lâm thuyết phục bà.

“Em không muốn! Nhưng anh không nhìn đi, con trai anh đang hẹn hò với cô gái nào? Nó không thể học cái thói hư tật xấu ấy được.”

“Mẹ, cuộc sống riêng tư của con rất đơn giản, không tệ như mẹ nghĩ.” Quyền Quân Lâm đáp lại lời mẹ.

“Anh tin vào con trai chúng ta, nó không phải là người như vậy.” Ba của Quân Lâm có niềm tin vào con trai mình.

Ông nội của Quân Lâm nghe không rõ, lập tức hỏi: “Cái gì? Quân Lâm kết hôn sao? Con cái nhà ai vậy!”

“Ba, không phải, chính là nó yêu đương với một cô gái không tốt.” Tống Cầm lập tức ghé sát lỗ tai ba chồng giải thích.

“Ồ! Yêu người ta rồi? Vậy thì phải kết hôn!” Ông của Quân Lâm lại nghe ra một ý khác.

Quyền Quân Lâm ở một bên lập tức đáp: “Vâng ạ, ông nội, chỉ cần cô gái mà con thích đồng ý gả cho con, con sẽ kết hôn ngay lập tức.”

“Ồ! Con định khi nào thì sinh con vậy?” Ông của Quân Lâm hỏi lại.

Tống Cầm ở bên cạnh tức giận đến mức không ăn được nữa, trơ mắt nhìn con trai mà nó thì thản nhiên đáp lời như vậy.

Quyền Quân Lâm rất vui vẻ đáp: “Sau khi kết hôn sẽ sinh con ngay”.

“Được, được.” Ông nội của Quân Lâm rất tán thành.

Quyền Quân Lâm nhìn mẹ, cười thuyết phục: “Mẹ đừng nóng giận, ông nội muốn có chắt rồi đấy ạ.”

“Được, vậy mẹ sẽ giới thiệu cho con một vài thiên kim tiểu thư, con xem, con ưng cô nào mẹ lập tức đồng ý cho con kết hôn.” Tống Cầm không dễ đối phó.

Khuôn mặt tuấn tú của Quyền Quân Lâm hơi biến sắc, vội vàng đáp lại: “Mẹ, con không muốn.”

“Con không muốn, lẽ nào con thực sự thích Lâm Thiển Hạ sao? Cô ta có gì tốt!”

“Một số người nói không có điểm gì tốt, nhưng lại chính là làm cho con thích điều ấy.” Quyền Quân Lâm ám chỉ với mẹ rằng anh thực sự thích Lâm Thiển Hạ.

Tống Cầm biết con mình đã bị mê hoặc, không thuyết phục được nữa rồi, chỉ có thể xuống tay với Lâm Thiển Hạ. Lần trước khi gặp Lâm Thiển Hạ, ​​bà cũng biết rằng cô ấy là một người hiểu chuyện, nếu như gặp một người không hiểu chuyện, khuyên không được cô ta mà cô ta còn tiến tới con trai bà thì thật khó giải quyết!

“Dù sao nếu con mang con bé đó về, chúng ta cũng không thừa nhận.” Tống Cầm nói.

Ba của Quân Lâm lập tức thuyết phục: “Bà đừng tức giận như vậy, tình cảm của con hãy để nó tự quyết định.”

“Không.” Tống Cầm độc đoán nói với chồng.

Quyền Quân Lâm không còn cách nào khác đành phải nói với hai người rằng: “Ba, mẹ đừng cãi nhau nữa, con có quan điểm ​​riêng về chuyện này.”

Quyền Quân Lâm đứng lên: “Con ăn no rồi, con lên công ty trước.”

“Tối nay trở về nhà ăn cơm!”

“Để con xem đã, nếu như phải gặp đối tác thì con không về được.” Quyền Quân Lâm nói xong liền mang bộ đồ đi ra ngoài.

Anh chưa nói với gia đình rằng Lâm Thiển Hạ còn có một cô con gái, nếu không, mẹ anh sẽ ngất xỉu tại chỗ.

Vì vậy, chuyện này, anh phải từ từ, anh hy vọng có được sự chân thành của Lâm Thiển Hạ mới nói.

Lâm Thiển Hạ ăn trưa ở nhà, vừa thu dọn xong, thì điện thoại di động của cô vang lên: “Alo, xin chào.”

“Alo, cô có phải cô Lâm không?”

“Vâng ạ.”

“Chúng tôi là nhân viên bán hàng trong cửa hàng quần áo Chanel. Chúng tôi đang ở dưới nhà của cô, chúng tôi mang đến cho cô những mẫu mới nhất. Cô có ở nhà không?”

“Tôi đang ở nhà, nhưng tôi không có mua quần áo của bên mình!” Lâm Thiển Hạ tự hỏi, ai đã cho cô quần áo vậy?

Có lẽ nào chị Lý khi đi mua sắm và nhìn trúng bộ này, và đặc biệt mua cho cô?

Trước đây chị ấy đã từng làm như vậy, chị ấy cảm thấy những bộ quần áo cô thường mặc không phải là những thứ mà một minh tinh nên mặc, chúng quá đơn giản, vì vậy mỗi lần đi mua sắm chị đều mua tặng cô.

“Vâng ạ, cô có ở nhà ạ, chúng tôi lập tức mang lên.” Nữ nhân viên mừng rỡ nói.

Lâm Thiển Hạ đang đợi ở nhà, khi tiếng gõ cửa vang lên, cô đeo khẩu trang và mở cửa, tuy nhiên, vừa nhìn cả người cô liền sốc.

Cô thấy có sáu người trợ lý cửa hàng trên tay mang vô số quần áo, họ hướng về phía cô với một nụ cười:”Cô Lâm, xin chào.”

Sau khi nói xong, người bán hàng đi vào và để đầy quần áo lên ghế sofa của cô.

“Chờ đã, ai đã gửi cái này?” Lâm Thiển Hạ hỏi họ.

“Do một vị họ Quyền tặng ạ, toàn bộ đều là size của cô, có mười bộ quần áo và sáu đôi giày, cô xem đi ạ.”

Lâm Thiển Hạ nhìn vào đống đồ, là anh ấy sao? Sao đột nhiên anh lại gửi cho cô nhiều như vậy?

Tuy nhiên, đồ đã mang đến rồi, cô có thể trả lại không? Nhân viên phục vụ đã rời đi, Lâm Thiển Hạ nhìn bộ quần áo hàng hiệu trên ghế sofa, cảm thấy có chút đau khổ.

Cô nhấc điện thoại bấm số của Quyền Quân Lâm.

Đúng như dự doán, anh thấp giọng cười hỏi: “Alo! Em nhận hết đồ chưa?”

“Tại sao anh lại tặng cho em nhiều đồ như vậy?” Lâm Thiển Hạ thở dài.

“Anh không cho em thứ gì được, chỉ có thể tặng quần áo thôi!”

“Nhiều quá, em mặc không hết.”

“Quần áo mà có thể chê nhiều ư? Từ từ mặc đi!” Quyền Quân Lâm cười quyến rũ.

Lâm Thiển Hạ nhìn đống quần áo, quần áo của nhãn hiệu này thường có giá rất cao, có lẽ những bộ quần áo và giày dép này cũng khiến anh ấy tốn không ít tiền.

“Bao nhiêu tiền, để em gửi lại anh.” Lâm Thiển Hạ quyết định tự mình trả tiền.

“Bỏ đi, lần sau em mời anh một bữa là được rồi, anh có chuyện phải làm, không nói chuyện với em được nữa.” Quyền Quân Lâm cúp máy trước.

Anh lo lắng rằng Lâm Thiển Hạ nhất quyết trả lại tiền cho anh!

Lâm Thiển Hạ ngồi xuống và mở từng bộ từng bộ trong số đó, những tấm mác vẫn ở đó, tất nhiên cô có thể đoán ra bao nhiêu tiền, hơn nữa lại là phiên bản giới hạn. Anh ấy chắc chắn bắt những người phục vụ đó chọn những mẫu đắt nhất.

Sợ rằng phải hơn ba trăm triệu! Lâm Thiển Hạ bất lực, làm bạn với người giàu như anh thật áp lực! Thật quá khó để cô có thể trả lại tiền và những ân huệ của anh.